Dịch: Lap Tran
-----
Địch Cửu mơ mơ hồ hồ hầu, thời điểm gần mất đi tư duy thì bỗng cảm nhận được một loại khí tức tươi mát. Thật sự giống như một người buồn bực vì sắp nghẹt thở đột nhiên hít được một ngụm không khí mới.
Đây là có chuyện gì? Địch Cửu mở to mắt, hắn vậy mà thật sự nhìn thấy một tia ánh sáng. Thân thể của hắn sắp tan thành hư vô, trong thời khắc sắp biến mất hắn sống lại sao? Đây là hồi quang phản chiếu sao?
Không đúng, tia sáng hắn cảm nhận được cũng không có mất đi, vẫn rất rõ ràng trước mắt hắn.
Đây là tạo thành đạo thụ sao? Địch Cửu vậy mà không biết cái này ánh sáng này có phải đạo thụ hay không, hắn cảm nhận thoáng một chút, cũng không biết rốt cuộc đạo thụ có hình thái gì.
Đại đạo chu thiên tranh thủ thời gian vận chuyển, điều khiến cho Địch Cửu mừng rỡ không thôi chính là chu thiên quy tắc của hắn khiến hắn cảm nhận được sự khoan khoái, thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Ánh sáng cũng không có thay đổi lớn, thế nhưng thân thể của hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại.
Địch Cửu tranh thủ thời gian điên cuồng vận chuyển chu thiên, thân thể bị đè ép sắp lúc càng bình thường trở lại......
Mặc dù ánh sáng kia có vẻ càng lúc càng sáng nhưng Địch Cửu khẳng định đây không phải là bởi vì hắn vận chuyển quy tắc chu thiên.
Khi thân thể Địch Cửu đứng thẳng lần nữa thì hắn liền thử cô đọng Tam sinh đại đạo và Quy nhất đại đạo. Hắn không biết ánh sáng có phải là đạo thụ mà hắn mong muốn hay không, cũng không biết ánh sáng này có biến mất hay không. Dù như thế nào, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội thế này.
Dù nguyên nhân gì đã tạo ra tình huống hiện tại, hắn đã nhìn thấy hy vọng, hắn phải nhanh chóng bắt lấy.
Điều khiến cho Địch Cửu càng mừng rỡ hơn chính là tam sinh đại đạo của hắn nhanh chóng xuất hiện hình thức ban đầu, cùng một thời gian, quy nhất đại đạo cũng đã có hình thức ban đầu.
Giờ phút này, tia ánh kia mở rộng hơn một chút, sao Địch Cửu không biết lần này mình đã thật sự cô đọng ra đạo thụ rồi chứ. Giờ phút này hắn đồng thời vận chuyển ba loại đại đạo, bắt đầu từ quy tắc đại đạo rồi trải qua tam sinh đại đạo cùng quy nhất đại đạo. Nhưng chỉ vẻn vẹn chỉ vận chuyển một chu thiên mà ba loại đạo trong cơ thể hắn đã tạo thành một chu thiên viên mãn.
Giống như lúc trước hắn và Diệp Mặc, Ninh Thành cùng nhau xây dựng vũ trụ mới, cảm giác cũng như thế này, cũng cực kỳ kích động.
Địch Cửu rơi vào trạng thái vận chuyển chu thiên thoải mái, khi hắn mở to mắt lần nữa thì đã phát hiện ánh sáng biến mất tăm.
Địch Cửu kinh hãi, ánh sáng kia chính là trụ cột sinh tồn của hắn, nếu như ánh sáng đột nhiên biến mất thì hắn có thể bị hỗn độn nghiền ép lần nữa hay không?
Vừa mới nghĩ tới đây, Địch Cửu liền cảm nhận được một cây đại thụ có khí tức hỗn độn lưu chuyển. Đại thụ này hình thành trong Tử Phủ của hắn, hình như có thêm ba nhánh.......
Địch Cửu kích động nắm chặt tay, hắn thành công, vậy mà vô tình cô đọng đạo thụ. Không chỉ như thế, đạo thụ còn lại để cho quy tắc đại đạo của hắn, tam sinh đại đạo cùng quy nhất đại đạo tạo thành ba nhánh cây.
Chỉ cần hắn nguyện ý, vũ trụ của hắn sẽ chịu ảnh hưởng của đạo thụ, dần dần hóa thành vũ trụ mới mà lúc trước hắn cùng Diệp Mặc, Ninh Thành xây dựng nên.
Theo tương lai hắn đạt được càng nhiều đại đạo thì vũ trụ mới của hắn hắn sẽ càng thêm hoàn thiện.
Địch Cửu thở dài một hơi, hắn đang nghĩ vì sao trước đó mình lúc trước điên cuồng vận chuyển quy tắc, muốn ngưng tụ đạo thụ trong hỗn độn nhưng lại thất bại. Đến lúc hắn buông bỏ, không cô đọng đạo thụ nữa thì ngược lại lại thành công?
Là hỗn độn khí tức thấy hắn muốn chết nên không đành lòng ư?
Địch Cửu biết chắc là không thể nào rồi, vì nguyên nhân gì chứ? Là do khi sắp vẫn lạc hắn hồi tưởng lại những gì đã qua sao?
Sau một lúc lâu, Địch Cửu đã xác định, e là thật sự như vậy.
Hắn mơ hồ cảm giác được nguyên nhân chính mình thất bại, lập tức lắc đầu, trong lòng tự nhủ mình là mình vào hỗn độn cô đọng đạo thụ. Nếu là đạo thụ, vậy nó chính là trụ cột chịu tải các loại đại đạo.
Hắn vậy mà dùng quy tắc đại đạo của mình để cô đọng đạo thụ, thành công mới là chuyện lạ. Coi như thành công thì đạo thụ cũng sẽ mang bóng dáng của quy tắc đại đạo, tuyệt đối không có khả năng chịu tải đại đạo khác. Hắn nghĩ sai rồi, tuy nhiên hắn cảm giác được đạo hẳn là hữu hình, là một sự tiến bộ. Sự tiến bộ này lại để cho hắn sinh ra ý tưởng cô đọng đạo thụ, cũng ý tưởng này giúp cho hắn còn sống đến hiện tại. Có thể hắn cũng không có nhận thức được đạo thực sự là cái gì? Khi hắn cho rằng tu vi đến được cấp độ nhất định mới nhận thức được đạo, mới có thể hình thành đạo.
Nhưng mà cũng không phải như vậy!
Đạo thật sự hẳn là những sự vật rất rất rất là bình thường, có thể là một bữa cơm một ly trà, có thể là tiếng nói cử động hằng ngày.
Giống như trước khi vẫn lạc hắn nghĩ lại tất cả những gì đã qua, nghĩ đến sinh sinh tử tử, nghĩ đến chút ít chuyện vụn vặt không đáng nói đến, nghĩ đến những...Yêu hận tình thù . . . .
Đạo có thể tồn tại quanh bất kỳ người bình thường nào.
Nhưng dù người bình thường biết rõ đạo là vạn vật, đạo là hết thảy mọi thứ nhỏ nhặt thì cũng không cách nào xây dựng đạo thụ của mình, bởi vì đạo thụ hình thành ở nơi bụi bậm không nhiễm. Không nói tới chuyện bọn hắn căn bản không cách nào đi vào hỗn độn, mượn nhờ hỗn độn cô đọng. Coi như là có thể tới nơi đây bọn hắn cũng không cách nào cảm giác được từng biến hóa của hỗn độn, sau đó diễn hóa thành đạo thụ.
Địch Cửu từng nghe người khác nói tầng cao hơn đạo là bội, thật nhận thức này cũng không phải không có đạo lý.
Hỗn độn là một trong những chỗ rất thuần túy trong vũ trụ mênh mông, chỉ có cái chỗ này bụi bậm không nhiễm. Địch Cửu hắn ở chỗ này xây dựng đạo thụ, Địch Cửu hắn là trung tâm đại đạo sau đó diễn sinh ra nhánh đại đạo mà Địch Cửu hắn tán thành.
Đổi lại là người khác tới nơi này, người khác sẽ làm trung tâm đại đạo.
Đạo thụ đúng là được cô đọng từ vô số những điều nhỏ nhặt, nhưng tương lai đạo thụ có thể phát triển đến độ cao nào thì lại liên quan đến người cô đọng đạo thụ.
Lòng Địch Cửu hắn có nhận thức đối với đại đạo đến cấp độ nào thì đạo thụ có thể phát triển đến cấp độ đó, đạo của hắn cũng có thể đạt tới cấp độ đó.
Đạo thụ càng lúc càng ngưng thực, Địch Cửu lại tiến hành vận chuyển chu thiên, ba nhánh bên trên đạo thụ có đạo vận lưu chuyển, bắt đầu không ngừng lớn mạnh.
Hỗn độn bị phá khai mở, chung quanh là thiên địa nguyên khí tinh thuần nhất. Tu luyện trong hỗn độn tốt hơn tu luyện bằng bất kỳ loại thiên địa nguyên khí nào.
Địch Cửu không ngừng tiến hành chu thiên vận chuyển, thần niệm cũng dần dần lan ra.
Khi hết thảy sự bực bội cùng bất an biến mất không còn gì nữa, Địch Cửu cảm giác hình như đại đạo của mình vượt qua một bình cảnh nào đó, như tường vỡ được lấp kín lại. Nguyên khí tăng vọt, thần niệm cũng mở rộng đến phạm vi mời thước xung quanh. Đây chính là phạm vi trong hỗn độn, trong hỗn độn căn bản không tồn tại bất kỳ sự vật hay quy tắc gì. Phạm vi thần niệm này hoàn toàn là cảm giác của hắn đối với hỗn độn hoặc có thể nói là biểu hiện thực lực của hắn.
Địch Cửu biết rõ, đây là hắn lần thứ hai hắn hợp giới thành công. Địch Cửu đã từng hợp giới một lần, cho dù lần trước hợp giới Địch Cửu cũng hiểu được hắn hợp giới là mạnh nhất. Nhưng lần thứ hai hợp giới này hắn mới cảm nhận rõ ràng, so với lần hợp giới này thì hắn lần trước hợp giới chẳng khác nào một con sâu cái kiến cả. Không chỉ có sự chênh lệch về thực lực mà cảm nhận đại đạo cũng có sự chênh lệch. Giống như lúc trước ngồi ở trong giếng cảm nhận thiên địa lớn nhỏ, còn giờ đây thì đang đứng trên ngọn núi cảm nhận thiên địa lớn nhỏ.
Làm Hỗn độn nguyên khí nhường đường trên cây đại đạo chi nhánh triệt để ngưng thực sau, Địch Cửu mới cảm giác được Hỗn độn nguyên khí đối với hắn tác dụng giảm bớt rất nhiều.
Địch Cửu bước sâu vào trong hỗn độn, thần niệm quét tới đã cảm giác khu vực trăm thước quanh đây tòn tại là vì có sự tồn tại của hắn. Hắn phất tay một cái, một đám hỗn độn nguyên khí bị hắn cuốn vào vũ trụ của mình.
Địch Cửu cảm khái trong lòng, hắn không biết mình đã ở trong hỗn độn bao lâu rồi, hắn chắc chắn con thuyền hỗn độn sẽ không chờ hắn, hẳn là đã sớm rời đi. Lúc trước hắn không dám rời khỏi con thuyền hỗn độn, lo lắng cho mình sẽ vẫn lạc bên trong hỗn độn. Còn giờ đây thì hắn có thể ngao du trong hỗn độn. So với sử dụng con thuyền hỗn độn phải thiêu đốt cực phẩm thần linh mạch để sinh tồn trong hỗn độn thì hắn có thể tu luyện trong hỗn độn, còn có thể bắt lấy hỗn độn nguyên vô cùng vô tận.
Địch Cửu không biết hỗn độn nguyên khí mà mình bắt được có chỗ nào hữu ích trong tương lai hay không nhưng so sánh hỗn độn nguyên khí này cùng với hỗn độn nguyên khí mà hắn từng thấy ở Ngũ Hành vũ trụ thì nguyên khí nơi đây rõ ràng cao cấp hơn nhiều.