Dịch: Lap Tran
----
Phần đuôi con thuyền hỗn độn có một cái cửa ra vào, cửa ra này có hình bán nguyệt, ở cửa có cực phẩm thần linh mạch đang thiêu đốt.
Tuy nhiên không phải để cho người ta trực tiếp tiến vào hỗn độn nhưng cũng không khác vậy là bao. Bất kỳ kẻ nào ra khỏi cửa đều trực tiếp tiến vào hỗn độn.
Địch Cửu cho rằng sẽ có không ít thánh nhân muốn tiến vào hỗn độn, nhưng điều khiến cho hắn lại kinh ngạc chính là khi tới nơi đây thì hắn là tu sĩ thứ nhất muốn đi vào hỗn độn.
Địch Cửu nhìn nhìn cánh cửa, trong nội tâm cũng có chút do dự. Chắc chắn con thuyền hỗn độn sẽ không ngừng, coi như hắn đi ra từ cánh cửa này, có thể sống sót trong hỗn độn thì cũng phải đuổi kịp phi thuyền.
Bằng không thì một mình hắn ở lại trong hỗn độn cũng không có ý nghĩa gì.
"Ngươi muốn tiến vào hỗn độn? " Một tên thánh nhân canh giữ cửa vào kinh ngạc quan sát Địch Cửu một lượt, lúc này mới nghi hoặc hỏi một câu.
Địch Cửu cho hắn cảm giác có chút lạ lẫm, mặc dù biết Địch Cửu là một thánh nhân đoạt xá nhưng có hắn cũng không cảm nhận được khí tức quen thuộc từ trên người Địch Cửu.
Về phần khí tức đạo vận của Địch Uẩn thánh nhân đã sớm bị Địch Cửu vứt bỏ.
Địch Cửu gật gật đầu, "Đúng vậy, ta muốn vào hỗn độn thử thời vận. "
Địch Cửu kiên trì nói ra, hắn không thể làm gì khác. Dù biết rõ hẳn phải chết thì hắn cũng nhất định phải tiến vào hỗn độn. Tiến vào hỗn độn còn có một đường sống, thậm chí còn có khả năng xây dựng đạo thụ của mình. Ở lại con thuyền hỗn độn này, thời gian trôi qua đều là sống tạm bợ.
Thánh nhân canh cửa gật gật đầu nói, "Hai ngày nữa con thuyền hỗn độn sẽ ngừng trong thời gian nửa nén hươn, lúc đó ngươi có thể tiến vào hỗn độn, thời gian chỉ có nửa nén hương. Đương nhiên, sau nửa nén hương ngươi phải trở lại trên phi thuyền. "
Địch Cửu mừng rỡ trong lòng, hắn thật không ngờ phi thuyền vẫn còn chờ, quả thực là đãi ngộ giống như nằm mơ. Nếu thật sự không được thì hắn sẽ nhanh chóng quay trở về.
"Tiến vào hỗn độn cần giao nộp năm trăm vạn cực phẩm thần linh mạch. " Thánh nhân giữ cửa không chút cảm xúc nói, lời này khiến Địch Cửu cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Địch Cửu chỉ có thể xuất ra một cái giới chỉ đưa tới, trong giới chỉ có năm trăm vạn cực phẩm thần linh mạch.
Hai ngày thoáng qua trong chớp mắt, con thuyền hỗn độn có dừng lại hay không thì Địch Cửu cũng không cảm giác được. Trong hỗn độn, tiến lên hoặc dừng lại không hề khác nhau chút nào.
"Có phải có thể tiến vào rồi không? " Địch Cửu đã không chờ được nữa.
"Đúng vậy, chờ lối ra tự động mở thôi. " Giọng điệu của tên thánh nhân giữ cửa này trở nên hiền hòa hơn một chút, vì Địch Cửu đã tích cực giao nộp cực phẩm thần linh mạch.
Hắn vừa mới nói xong thì cánh cửa hình bán nguyệt nhanh chóng mở ra, thánh nhân canh cửa chỉ chỉ vào hộ trận thiêu đốt lên thần linh mạch nói, "Từ hộ trận nơi này đi ra ngoài, thời điểm ra ngoài nhớ bảo vệ nhục thể của mình, bằng không thì sẽ bị thần linh mạch thiêu đốt sạch. "
"Đa tạ. " Địch Cửu không chút do dự mà bước vào đại trận thiêu đốt, hắn có thân thể vượt qua thánh thể, hắn tin rằng dùng tốc độ cực nhanh xông vào hỗn độn có lẽ sẽ không chịu nhiều ảnh hưởng. Huống hồ trên người hắn còn có hộ giáp cực phẩm thần khí, còn có Thế Giới Thư.
"..A." Một giọng nói vang lên muốn gọi Địch Cửu lại.
"Nếu như ta không đoán sai thì ngươi hẳn là tu sĩ xuất ra mười đầu vũ trụ Đạo mạch? Ngươi tiến vào hỗn độn cũng được nhưng cần giao toàn bộ Đạo mạch ra đây......" Một tên thánh nhân nhanh chóng chắn trước người Địch Cửu.
"Ngươi giao nộp Đạo mạch lên thuyền hay sao?" Tu sĩ cảnh cửa cũng cảm thấy kinh dị, nhìn chằm chằm Địch Cửu, lập tức truyền tin tức.
Trong lòng Địch Cửu có chút khẩn trương, hắn không chút do dự mà tế Thiên Sa Đao ra, đao mang cuồng bạo bao lấy tên thánh nhân đang cản đường hắn.
"Muốn chết......" Tên thánh nhân ngăn cản Địch Cửu thánh nhân hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, tế ra một kiện pháp bảo đen nhánh.
Nhưng hắn lập tức cảm thấy không đúng, hắn không nên tránh ra, không phải Địch Cửu đang muốn đấu pháp với hắn mà là muốn đi vào hỗn độn, hắn nhường lối đi chẳng phải là để cho Địch Cửu tiến vào hỗn độn sao?
Thế nhưng Địch Cửu đâu thể nào cho hắn cơ hội phản ứng, vừa rồi hắn điên cuồng thi triển một đao, chính là muốn đối phương theo bản năng né tránh chút. Hiện tại đối phương tránh rồi, hắn không chút do dự mà lựa chọn xông về trận pháp thiêu đốt, lập tức bước vào trong hỗn độn. Tình huống giống như Địch Cửu đã đoán trước, hắn xuyên qua trận pháp thiêu đốt cũng chỉ khiến hộ giáp trên người cùng quần áo bị thiêu đốt gần hết, Thế Giới Thư thì bị ảnh hưởng một ít mà thôi. Với năng lực khôi phục của Thế Giới Thư thì chỉ cần hắn còn sống, sẽ nhanh chóng khôi phục bình thường.
"Chờ một chút, ngươi không thể đi. " Giờ phút này tên thánh nhân giữ cửa nhận được tin tức, lập tức gọi Địch Cửu lại.
Chẳng qua là sau khi hắn thốt lên thì Địch Cửu đã sốm biến mất khỏi con thuyền, tiến vào trong hỗn độn rồi.
Bóng dáng Địch Cửu vừa mới biến mất thì Đàm Tịch thánh nhân liền xuất hiện, hắn nhìn chung quanh một lượt, nhíu mày nói, "Vừa rồi tu sĩ đã bày ra đại trận ở quảng trường Thánh Vị tiế vào hỗn độn sao? "
"Đúng vậy, Đàm Tịch thánh nhân, là lỗi của ta. " Thánh nhân giữ cửa có chút hổ thẹn nói.
Đàm Tịch thánh nhân phất phất tay, "Chuyện này không liên quan đến ngươi, nếu như hắn đã tiến vào thì ở chỗ này chờ, có lẽ......"
Nói đến đây, Đàm Tịch thánh nhân bỗng nhiên đổi giọng, "Vốn chỉ chờ nửa nén hương, hiện tại đổi thành hai canh giờ. "
Đàm Tịch thánh nhân nói xong liền xoay người rời đi, trong lòng của hắn có chút hối hận vì để Địch Cửu tiến vào hỗn độn. Hắn cho rằng trên con thuyền hỗn độn này, tu sĩ có ít khả năng tiến vào hỗn độn nhất chính là Địch Cửu, không nghĩ tới tu sĩ có ít khả năng nhất lại là tên thứ nhất tiến vào hỗn độn.
Hiện tại hắn có chút hoài nghi, đám thánh nhân đưa ra kiến nghị tiến vào hỗn độn lúc trước có phải có quan hệ gì với Địch Cửu hay không.
......
Địch Cửu vừa tiến vào hỗn độn, cảm giác trống rỗng kinh khủng kia lại cuốn tới lần nữa. Địch Cửu đã từng vào một lần, hắn biết rõ chỉ cần hắn không làm gì cả thì sau một khắc hắn sẽ hóa thành hư vô.
Trong hỗn độn, hết thảy đều là không, chỉ có một loại trống rỗng cùng vĩnh viễn không giới hạn.
Thân thể đều không tự giác mà áp súc, Địch Cửu biết sự áp súc này sẽ nhanh chóng khiến hắn tiêu tán bên trong hỗn độn, hoàn toàn hóa thành hư vô.
Lúc này coi như hắn muốn trở lại con thuyền hỗn độn cũng không được, bởi vì ngoại trừ suy nghĩ thì hắn không thể di chuyển đến bất kỳ đâu.
Cũng may Địch Cửu đã từng trải qua loại cảm giác cực kỳ trống rỗng này, trước khi tiến đến hắn đã chuẩn bị rồi. Hiện tại nơi đây không có Diệp Mặc, cũng không có Ninh Thành, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
Địch Cửu triệt để quên mất bản thân, ý niệm hoàn toàn hòa vào hư không trống rỗng, hắn thử để cho sự trống rỗng này diễn hóa thành đạo thụ của mình.
Quy tắc đại đạo của bản thân không ngừng bị Địch Cửu diễn sinh ra, thế nhưng dù Địch Cửu diễn sinh ra bao nhiêu đại đạo quy tắc thì đều giống như bùn đá vào biển rộng, đều hóa thành không, trống rỗng.
Địch Cửu thầm thở dài một tiếng, hắn biết mình đã thất bại. Lúc trước hắn có thể thành công là bởi vì quy tắc đại đạo của hắn cùng Tam sinh vạn vật của Diệp Mặc và Quy nhất đại đạo của Ninh Thành dung hợp lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng mới có thể diễn biến thành quy tắc mới bên trong hỗn độn, diễn biến thành vũ trụ mới.
Giờ đây Diệp Mặc và Ninh Thành không có ở chỗ này, hắn chỉ có quy tắc đại đạo cho nên hắn diễn hóa vũ mới gặp phải thất bại cũng là chuyện bình thường.
Biết mình chắc chắn thất bại nên Địch Cửu trở nên yên tĩnh, hắn không còn dùng quy tắc xây dựng đại đạo của mình, ngược lại hồi tưởng lại những chuyện cực kỳ lâu trước kia . . . . . . . . . . . . .
Giờ khắc này, hắn phân không rõ mình rốt cuộc là Địch Cửu, hay là đời trước của Địch Cửu, Đinh Tử Mặc kia.
Từng gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên trước mắt hắn, bắt đầu từ Chân Mạn mà hắn sớm nên quên lãng . . . . . . . . . . . . . . . .
Không biết Khúc Tiểu Thụ mạo hiểm sinh tử cứu hắn hiện tại có sống tốt không, có lẽ Tiểu Thụ sớm đã luân hồi nhiều lần rồi nha?
Còn có tỷ tỷ Địch Địch nữa? Nàng như thế nào?
Rốt cuộc hắn đã không thể quay về, Tú Kỳ mới đúng là người đau thương nhất. Cũng may Tú Kỳ còn có Vong Xuyên và Thu Thủy làm bạn, còn có Hương Nữ......
Tuy nhiên không nghe được bất kỳ thanh âm gì, không cảm giác được bất kỳ thống khổ gì, thế nhưng Địch Cửu lại có thể cảm nhận rõ ràng chuyện thân thể của mình đang dần bị đè ép, bị hóa thành hư vô.
Cũng tốt, hắn sẽ nhanh chóng nhìn thấy Tào Tích đi à nha? Địch Cửu tự cười tự giễu trong lòng, hắn hóa thành hư vô trong hỗn độn, cả cơ hội luân hồi cũng không có, là sao có thể gặp đến Tào Tích?