Dịch: Lap Tran
----
Địch Cửu đi theo phần lớn thánh nhân cùng lên thuyền, đứng trên thuyền, Địch Cửu mới biết được thuyền này căn bản cũng không có phòng nhỏ. Quanh thuyền là một ít thạch đài cùng loại với pháo đài, Địch Cửu quét thần niệm thoáng qua, tổng cộng gần hai ngàn cái. Ở đây có gần hai ngàn người, Địch Cửu đoán hẳn là một người một cái.
Đàm Tịch thánh nhân đi đến đầu thuyền, cao giọng nói. "Các vị đạo hữu, chiếc thuyền hỗn độn này tiêu hao vô số tài liệu đỉnh cấp của chúng ta, cũng là ta cùng phần đông luyện khí sư đỉnh cấp dùng nhiều năm chế tạo ra. Có thể dùng cực phẩm thần linh mạch thiêu đốt để di chuyển trong hỗn độn, ta đây đã thử qua, không phải giả.
Hôm nay, mỗi người đều giữ một vị trí, các vị này đều có trận văn thiêu đốt cực phẩm thần linh mạch. Chuyện các vị cần phải làm là làm đứng ở vị trí cực phẩm thần linh mạch thiêu đốt, kịp thời lấy thần linh mạch đưa vào vị trí thiêu đốt, lấy cực phẩm thần linh mạch vị trí tại trận văn truyền tống bên trái. Chỉ cần để tay vào trận văn thì tự động có một đầu cực phẩm thần linh mạch được truyền tống tới.
Không được bỏ qua, một khi không thiêu đốt thì khí tức hỗn độn rất có thể từ vị trí của ngươi chèn ép toàn bộ con thuyền. Nhớ kỹ, một khi vị trí xuất hiện vấn đề mà các ngươi không giải quyết được thì phải lập tức chạm vào trận văn cảnh báo. "
Đàm Tịch thánh nhân nói đến đây, ánh mắt đảo qua người tất cả các thánh nhân, sau đó mới tiếp tục nói, "Nếu như có một vị trí xảy ra vấn đề, hơn nữa người giữ vị trí không xử lý tốt thì người giữ vị trí sẽ bị ném vào trận văn thiêu đốt, thay thế cực phẩm thần linh mạch. "
Cho dù giọng điệu Đàm Tịch thánh nhân rất bình thản nhưng khi rơi vào trong tay các thánh nhân khác thì lại khiến lòng bọn họ nhảy dựng. Nếu như bị ném vào trận văn thiêu đốt, chẳng thần hồn câu diệt, hơn nữa còn cực kỳ bi thảm thống khổ.
Có lẽ biết lời mình vừa nói có chút nghiêm trọng, Đàm Tịch thánh nhân nói tiếp, "Đương nhiên, thời điểm các vị đang bảo đảm chỗ trận văn thiêu đốt có cực phẩm thần linh mạch cũng có thể đi lại trong thuyền hoặc là giúp đỡ lẫn nhau. "
"Đạo hữu lựa chọn một vị trí bên cạnh ta nha. " Dù Hợi Y không có chủ động tổ đội với Địch Cửu nhưng vẫn nói với Địch Cửu một tiếng.
Nguyên nhân thứ nhất là nhìn Địch Cửu thuận mắt, nguyên nhân thứ hai là trình độ trận đạo của Địch Cửu rất cao, đây là nguyên nhân chủ yếu mà hắn nhìn trúng Địch Cửu.
"Tốt. " Địch Cửu gật gật đầu, hắn căn bản không để ý.
Đối với Đàm Tịch thánh nhân mà nói, trong lòng Địch Cửu cũng không cho là đúng. Con thuyền hỗn độn này rộng lớn như thế rộng lớn, tuyệt đối sẽ không bởi vì một thánh nhân quên thiêu đốt cực phẩm thần linh mạch àm xuất hiện vấn đề. Đàm Tịch thánh nhân với tư cách một cường giả hành tẩu, tìm tòi trong hỗn độn vô số năm tháng, nếu như ngay cả chuyện này cũng không có cân nhắc tới vậy thì cũng không xứng làm người dẫn đầu các thánh nhân ở quảng trường Thánh Vị.
Tất cả thánh nhân cũng đều có vị trí và cương vị riêng, Địch Cửu cũng chiếm được một vị trí bên cạnh Hợi Y thánh nhân.
"Lấy thần linh mạch đưa vào trận văn thiêu đốt. " Đàm Tịch thánh nhân quát một tiếng to rõ, hắn và Thái Hoằng thánh nhân ngồi ở vị trí đầu hai bên.
Địch Cửu thò tay vào chỗ trận văn truyền tống bắt lấy một thần linh mạch cực phẩm, đưa thần linh mạch cực phẩm vào trong trận văn thiêu đốt, thật sự giống như nhỏ một giọt nước bình thường vào trong biể rộng, không nhìn ra được chhi tiết gì. Hiển nhiên trong trận văn thiêu đốt có không gian.
Chỉ qua thời gian nửa nén hương mà Địch Cửu đã nhìn thấy quanh con thuyền hỗn độn có ánh sáng chói mắt bộc phát, con thuyền lập tức xông ra bên ngoài.
Địch Cửu muốn phóng thần niệm ra ngoài để quan sát, hắn muốn xem xem con thuyền hỗn độn này tiến vào hỗn độn mênh mông như thế nào. Nhưng thần niệm của hắn không đủ, chỉ vừa tiếp xúc đến khe hở trước mặt đã bị cản lại.
Chỉ trong thời gian hơn mười nhịp hô hấp mà Địch Cửu đã cảm nhận được con thuyền hỗn độn có chút trì trệ, thật sự giống như rơi vào trong vũng bùn, sau đó lún xuống.
Địch Cửu lập tức biết con thuyền đã xuyên qua trận pháp bên ngoài quảng trường Thánh Vị, tiến vào hỗn độn. Lúc trước hắn và Diệp Mặc, Ninh Thành liều mạng mới có thể tiến vào hỗn độn, lúc đó còn tự bạo vài món bảo vật Tạo Hóa. Hiện tại con thuyền của Đàm Tịch thánh nhân lại vọt vào hỗn độn một cách đơn giản, có thể thấy được những thánh nhân này thật lợi hại.
Cảm giác trì trệ chậm chạp nhanh chóng biến mất không còn gì nữa, Địch Cửu cảm giác được con thuyền đang nhanh chóng tiến lên. Ánh sáng hai bên thuyền hợp thành hình mũi tên, hiển nhiên Đàm Tịch thánh nhân nói không sai, thiêu đốt thần linh mạch thật sự có thể phá vỡ hỗn độn. Đáng tiếc chính là thần niệm của Địch Cửu không thể thẩm thấu ra ngoài, nếu như thần niệm của hắn có thể thoát ra, hắn nhất định phải nhìn xem sau khi còn thuyền rời đi, có phải hỗn độn sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Địch Cửu suy đoán rằng chắc chắn sẽ khôi phục bộ dạng ban đầu nhưng không được tận mắt nhìn thấy nên vẫn có chút chờ mong.
Sau khi con thuyền xông vào hỗn độn, tất cả thánh nhân cũng biết đã đến lúc bắt đầu tập trung vào công việc. Phi thuyền lướt qua hỗn độn mênh mông cần phải dựa vào thủ đoạn thiêu đốt thần linh mạch.
Trước lúc thần linh mạch bị thiêu đốt hết, mọi người nhất định không có chuyện gì, chỉ có thể đứng ngẩn người ở vị trí của mình. Dù tu luyện hay là cảm ngộ thì cũng bảo trì sự tỉnh táo. Nếu không, một khi cực phẩm thần linh mạch ở chỗ trận văn thiêu đốt của mình hoàn toàn biến mất mà không được bổ sung thì thảm rồi.
Phần đông thánh nhân bắt đầu bố trí cấm chế ẩn nấp, cho dù không có việc gì cũng không hy vọng chỗ của mình bị thần niệm của người khác quét qua.
Địch Cửu nhìn trận văn thiêu đốt trước mắt, trận văn có một bộ phận cảm giác thần linh mạch thiêu đốt. Từ trận văn này có thể cảm giác được khi nào thần linh mạch sẽ tiêu hao hết.
Những thánh nhân khác đang bố trí cấm chế ẩn nấp, tất nhiên Địch Cửu cũng sẽ không muốn chỗ của mình bị người ta quan sát, hắn bắt đầu bố trí cấm chế.
Đối với Địch Cửu mà nói, chẳng những phải bố trí cấm chế ẩn nấp mà hắn còn phải nghĩ biện pháp bố trí trận pháp tự động nắm lấy thần linh mạch đưa vào trận văn thiêu đốt.
Theo lời Đàm Tịch thánh nhân thì con thuyền này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì khác. Chỉ có vấn đề khi thần linh mạch bị thiêu đốt hoàn toàn, khi đó thuyền sẽ bị hỗn độn biến thành hư vô.
Trong lòng Địch Cửu có chút hoài nghi, hắn từng sinh tồn trong hỗn độn, dù thời gian hắn ở trong hỗn độn rất ngắn nhưng Địch Cửu cũng hiểu biết đôi chút về hỗn độn. Hắn cho rằng nếu ở trong hỗn độn, trừ phi ngươi xây dựng thế giới sinh cơ, hoặc là sinh cơ của bản thân ngươi có thể tồn tại trong hỗn độn. Bằng không thì sớm hay muộn cũng bị hỗn độn nghiền ép, biến bản thân trở thành hư vô.
Điểm khác biệt duy nhất chính là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Đương nhiên, nếu con thuyền này có thể kiên trì được đến khi cực phẩm thần linh mạch thiêu đốt hết mới tan vỡ thì cũng là chuyện tốt đối Địch Cửu.
Sau khi con thuyền chính thức tiến vào trong hỗn độn thì Địch Cửu liền bắt đầu nghiên cứu trận pháp tự động bắt lấy cực phẩm thần linh mạch đưa vào trận văn thiêu đốt.
Muốn bố trí được trận pháp này, Địch Cửu cần phải hiểu rõ một đầu cực phẩm thần linh mạch sẽ có thể thiêu đốt trong bao lâu.
Kết quả nhanh chóng xuất hiện, thời gian lại khiến cho Địch Cửu có chút thất lạc, một đầu cực phẩm thần linh mạch chỉ có thể thiêu đốt trong một canh giờ, sau đó cần đưa thần linh mạch mới vào.
Nếu như tính toán dựa theo tốc độ này thì ba ngàn vạn cực phẩm thần linh mạch mà mỗi người trên thuyền này giao nộp ra cũng không thiêu đốt được bao nhiêu năm, còn chưa tính tới chuyện sau này cực phẩm thần linh mạch có thể bị rút ngắn thời gian thiêu đốt hay không.
Địch Cửu cảm giác không còn nhiều thời gian, hắn nhất định phải nhanh chóng tiếp tục thôi diễn, xây dựng tam sinh đại đạo cùng quy nhất đại đạo.
Tháng thứ nhất trôi qua, Địch Cửu đã bố trí được một trận pháp bắt lấy thần linh mạch. Chỉ cần thần linh mạch trong trận văn thiêu đốt biến mất, thì trận pháp của hắn sẽ tự động bắt lấy một đầu cực phẩm thần linh mạch mới đưa vào trong trận văn thiêu đốt.
Địch Cửu đã thử nhiều lần, không có một chút vấn đề nào. Điều này khiến cho Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, tuy bỏ mất một tháng nhưng cuối cùng hắn cũng có thể giành ra thêm nhiều thời gian cho mình.
Địch Cửu cho rằng trong thế giới của các thánh nhân khác đều có sủng thú hoặc tu sĩ bị nô dịch ra hỗ trợ, chỉ có hắn cần mượn nhờ pháp trận hỗ trợ. Thật Địch Cửu đã hiểu lầm về các thánh nhân có Thánh vị.
Tất cả các thánh nhân đều đã từng trải qua lượng kiếp cho nên vũ trụ cảu bọn họ tuyệt đối không còn sinh mệnh nào tồn tại, trừ phi bọn hắn xây dựng một vũ trụ mới.
Địch Cửu lại bắt đầu bế quan, lần này hắn không có vội vã xây dựng tam sinh đại đạo cùng quy nhất đại đạo mà là sắp xếp lại tất cả thu hoạch trong ngàn năm qua khi quan sát các thánh nhân biện đạo, sau đó trong quá trình các đại đạo va chạm tìm kiếm khả năng năng.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua như vậy, bởi vì con thuyền mới vừa tiến vào hỗn độn không lâu cho nên cũng không có thánh nhân giao dịch gì cả. Điều này khiến cho toàn bộ con thuyền hỗn độn rơi vào yên lặng, nếu như không phải luôn có cực phẩm thần linh mạch đang được thiêu đốt thì con thuyền này giống hệt như một con thuyền chết.