Thế giới thứ chín

Chương 1582: Đạo thụ




Dịch: Lap Tran

----

Trăm năm thoáng qua trong chớp mắt, Địch Cửu mở mắt lần thứ nhất sau khi chìm sâu vào quá trình bế quan.

Từ khi bước vào tu đạo đến nay, hắn không chỉ một lần hoàn thiện đại đạo của mình, vô số lần luận đạo cùng các tu luyện giả cùng cấp, hấp thụ được mất từ đạo của người khác.

Nhưng số lần luận đạo cùng Diệp Mặc và Ninh Thành cũng có rất nhiều. Hắn cũng trảm đạo nhiều lần, thậm chí Niết Bàn đại đạo của mình. Đạo của hắn càng ngày càng mạnh, cuối cùng thậm chí còn cùng Diệp Mặc và Ninh Thành xây dựng vũ trụ mới.

Cho dù Địch Cửu còn chưa thật sự cảm nhận vũ trụ mênh mông mới nhưng hắn biết rõ vũ trụ mà ba người bọn hắn xây dựng đã vượt qua tất cả thánh nhân trong quảng trường Thánh Vị.

Kể cả Đàm Tịch thánh nhân và Thái Hoằng thánh nhân, Địch Cửu chắc chắn đạo của bọn họ đạo cùng với vũ trụ đều kém vũ trụ mới mà ba người bọn hắn xây dựng.

Dù là hắn hay Diệp Mặc hay Ninh Thành đều có nhận thức giống nhau về đạo. Cũng chính là vì vậy nên bọn hắn mới có thể cùng một chỗ liên thủ, lấy thừa bù thiếu, xây dựng một vũ trụ mới, một vũ trụ nằm bên ngoài Lượng Kiếp.

Thế nhưng mà trong hơn một nghìn năm được chứng kiến nhiều thánh nhân Thánh Vị biện đạo biện, sau đó lại hao tốn trăm năm để chỉnh lý những gì đã thu hoạch được từ biện đạo.

Hôm nay Địch Cửu đưa ra một kết luận, đại đạo của mình còn thiếu rất nhiều.

Nếu như không có Đàm Tịch thánh nhân nói ra chuyện tìm kiếm Thần cảnh chín tầng, nếu như không có hỗn độn mênh mông, có lẽ đại đạo vũ trụ do ba người bọn hắn sáng tạo chính là vũ trụ cường đại nhất, đại đạo của ba người bọn hắn cũng đưa người trong vũ trụ mới đi đến đỉnh cao nhất, tuyệt đối sẽ không có đại đạo mới nào vượt qua bọn hắn.

Không có nếu như, hiện tại Địch Cửu đã khẳng định Thần cảnh có chín tầng mà không phải dừng ở chứng đạo bước thứ tư. Dù vũ trụ mà ba người bọn hắn xây dựng có cường thịnh hơn nữa cũng không thể chứng đạo chín bước ở Thần cảnh.

Địch Cửu thở một hơi thật dài, hắn biết qua hôm nay, có lẽ mình có thể sáng tạo ra một kỷ nguyên đại đạo mới.

Cho tới nay, Địch Cửu luôn cho rằng, "Phàm trần đạo, không có rễ không hành, không lá không quang vinh. Vạn vật dùng sinh, vạn vật dùng thành, mệnh chi viết đạo. "

Dù Diệp Mặc hay Ninh Thành đều có cái nhìn như vậy đối với đại đạo. Đạo là một lý niệm vô hình, ý niệm có thể thông qua lý giải đối với quy tắc thiên địa, đối với vạn vật sinh tử luân hồi để hiện ra.

Trong vũ trụ mênh mông, không biết có bao nhiêu người tu đạo, rất rất rất nhiều không cách nào đong đếm. Cách nhìn nhận về đạo của mọi người thật sự đều là trăm sông đổ về một biển, không có người nào cảm nhận được đạo giống nhau, đều cho rằng đạo là biểu hiện của ý niệm mà thôi.

Thiên hạ nhất trí trăm lo, đồng quy nhưng khác đường.

Đây chính là cách nhìn của tất cả người tu đạo đối đại đạo, có lẽ phương hướng tu đạo bất đồng nhưng cuối cùng đều phải tiến về cùng một hướng nhất định.

‘Phu sáng tỏ sống ở tối tăm, có luân sống ở vô hình, tinh thần sống ở đạo, hình bản sống ở tinh, mà vạn vật dùng diện mạo bên ngoài sinh. ’ Đây cũng là trình bày và phân tích về đạo.

Một câu cuối cùng, đạo là vô hình. Những người truy cầu đều vây quanh cái vô hình này, cuối cùng xây dựng ra vũ trụ mênh mông hữu hình.

Hôm nay Địch Cửu muốn dung hợp ba loại đại đạo vũ trụ nên mới quan sát mấy ngàn thánh nhân Thánh vị biện đạo, sau khithất bại vô số lần mới hiểu được, đạo không vô hình.

Không đúng, phải nói là đối với người theo đuổi đại đạo ở cấp độ nhất định mà nói thì đạo là vô hình. Một khi ngươi đã vượt qua cấp độ này thì đạo là hữu hình.

Nhưng hình này là gì?

Địch Cửu nhìn nhìn bàn tay của mình, hắn bỗng nhiên cảm giác được có lẽ hình chính là thân thể của mình. Dùng thân thể hóa thành đạo thể, sau đó cô đọng ra các loại đại đạo, giống như......

Đúng rồi, thật sự giống như một cây đại thụ. Lúc ban đầu mình chỉ tu luyện có một loại đạo, là một cây đại thụ không có cành.

Nếu một ngày mình muốn tu luyện đại đạo khác thì cây đại thụ này nhất định phải tăng thêm cành lá.

Địch Cửu cười ha ha một tiếng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện biến bả thân thành đạo thể, cũng chưa bao giờ nghĩ tới dùng thân hợp đạo. Cả đại thụ hắn cũng không có một cây thì làm như thế để tu luyện ra cành cây chứ?

Cũng may mà hắn kịp thời nhận ra chuyện này, bằng không mà nói, dù hắn tu luyện tới chết cũng không cách nào dung hơp ba loại đại đạo, không cách nào hóa thành một khỏa đại thụ che trời.

Dùng thân hợp đạo hóa thành đại thụ, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hắn còn không có cao thượng đến mức không cần cả hồn phách và thần trí của bản thân mà lấy thân hợp đạo.

Huống hồ, dù cho hắn dùng thân hợp đạo hóa thành đạo thụ thì ai sẽ là người khống chế đạo thụ phát triển trong tương lai?

Địch Cửu nhìn xem cực phẩm thần kinh mạch vẫn còn đang thiêu đốt mà có chút âu sầu.

Dùng cái gì làm vật dẫn để tạo nên đại thụ đại đạo đây? Nếu như không chọn một gốc đạo thụ thì hắn chỉ có thể tu luyện quy tắc đại đạo, còn đạo căn thì không có chỗ nào náu thân.

Mắt thấy lại thêm một cái cực phẩm thần linh mạch sắp bị thiêu đốt hết, trận pháp nhanh chóng bắt lấy một cái cực phẩm thần linh mạch từ trận vặn truyền tống.

Hỗn độn bên ngoài lại bị ngăn trở......

Địch Cửu nhìn cực phẩm thần linh mạch đang thiêu đốt, bỗng nhiên trở nên ngây ngốc, qua mấy nhịp thở sau, Địch Cửu mới vỗ đầu của mình, thật là đần nha....

Lúc trước hắn và Diệp Mặc cùng Ninh Thành, vì sao cả ba có thể đồng thời xây dựng nên một vũ trụ mới? Trong vũ trụ mới vẫn tồn tại đại đạo của ba người bọn họ?

Không phải là bởi vì bọn họ dùng hỗn độn mênh mông làm căn nguyên thế giới sao? Bằng không thì dù đại đạo của ba người có cường thịnh hơn nữa cũng không cách nào tạo nên vũ trụ mới nha.

Dùng hỗn độn làm căn nguyên thật ra chính là làm đạo thụ, hơn nữa ba người bọn hắn bổ sung đại đạo vào mới có thể hình thành một vũ trụ nguyên vẹn.

Địch Cửu hắn có tài đức gì đâu, nếu vứt bỏ vật dẫn là hỗn độn thì với năng lực của hắn mà muốn dung hợp ba loại đại đạo, thậm chí còn muốn sáng tạo ra vũ trụ dụng hợp đại đạo của ba người sao?

Chính là cuồng vọng, vô tri nha...?

Địch Cửu kích động đứng lên, nhiều năm suy nghĩ như vậy rốt cục không có uổng phí. Hiện tại hắn chỉ cần đi vào hỗn độn, sau đó mượn nhờ hỗn độn xây dựng đạo thụ của mình. Chỉ cần xây dựng đạo thụ thì không chỉ có dung hợp đại đạo của ba người bọn họ mà tương lai gặp bất kỳ đại đạo ưu tú nào hắn cũng có thể dung nhập vào.

Địch Cửu mơ hồ cảm giác được, một khi hắn mượn nhờ hỗn độn xây dựng đạo thụ thì rất có thể hắn không cần vượt qua hỗn độn cũng tìm được bí mật về Thần cảnh chín tầng. Nhìn chằm chằm vào trận văn thiêu đốt một lúc, rốt cuộc Địch Cửu cũng buông tha ý tưởng tiến vào trận văn thiêu đốt để câu thông hỗn độn. Ý nghĩ này quá mức mạo hiểm, một khi bị phát hiện e là Địch Cửu hắn cũng không còn cơ hội sống sót.

Không chỉ khi bị phát hiện, dù không bị phát hiện thì hành vi tiến vào trận văn thiêu đốt cũng là xách đầu trên tay rồi.

Địch Cửu đi ra khỏi hộ trận của mình, hắn định đi dạo trên con thuyền hỗn độn này, nhìn xem có cơ hội rời khỏi còn thuyền tiếp cận hỗn độn hay không.

"Ha ha, đạo hữu không rời chỗ trăm năm rồi nha. " Địch Cửu vừa mới đi ra thì có một tiếng cười truyên đến.

"Hợi Y đạo hữu, đã lâu không gặp. " Trông thấy là Hợi Y thánh nhân, hắn vội vàng ôm quyền ân cần thăm hỏi một câu. Hắn nhìn thấy bên ngoài trận pháp che đậy của mình có cấm chế báo hiệu mà Hợi Y thánh nhân bố trí, hiển nhiên Hợi Y thánh nhân đã sớm muốn gặp hắn, chẳng qua là hắn một mực bế quan mà thôi.

Hợi Y thánh nhân chà chà hai tay, cười hắc hắc nói, "Đúng vậy, đã lâu không gặp......"

Nhìn thấy bộ dạng có chút xấu hổ của Hợi Y thánh nhân, Địch Cửu hỏi, "Hợi Y đạo hữu, có chuyện gì phải không? "

Hợi Y thánh nhân nghe Địch Cửu hỏi, lập tức gật đầu nói, "Thật đúng là có chuyện làm phiền đạo hữu, là như vậy, bởi vì có thời điểm ta cần rời khỏi vị trí thủ hộ rất lâu, chỉ là......"

Địch Cửu nghe xong liền hiểu, lập tức nói, "Hợi Y đạo hữu, ngươi chỉ cần bố trí một cái trận pháp tự động bắt lấy thần linh mạch..., ta tin là ngươi có thể làm được? " Hợi Y thánh nhân thở dài nói ra, “Tất nhiên ta có thể làm được, đáng tiếc chính là ta không cách nào bố trí nha.... Nếu như ta có thể bố trí mà nói thì Đàm Tịch thánh nhân và Thái Hoằng thánh nhân đã sớm bố trí xong, đâu còn cần chúng ta dùng tay để bỏ thần linh mạch vào thiêu đốt. "

"Vì sao chứ? " Địch Cửu theo bản năng hỏi, nhưng mà mới vừa hỏi ra thì hắn liền đột nhiên hiểu nguyên nhân.