Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 92




Ngoại trừ Cố Ninh, Cổ đạo trưởng, Hướng Hứa và Hồng tỷ ra thì những người khác đều viết một phần thông báo tìm người. Một loạt những cái tên được viết ra.

Sau khi trở về, Trương Tiểu Bạch nói căn cứ này quá đểu. Thông báo tìm người chia thành khu miễn phí và mất phí. Miễn phí có thể dán thoải mái nhưng một tờ lại che một tờ. Người này mới vừa dán lên không bao lâu lại bị người khác xé đi. Còn khu mất phí bên kia thì dán một tờ tốn nửa cân vật tư nhưng cũng chỉ có thể dán được trong một tháng, một tháng sau muốn dán tiếp thì lại tốn thêm phí.

Khu mất phí kia mới được dán năm sáu tấm, vị trí vô cùng dễ thấy. 

Trương Tiểu Bạch còn nói thêm: “Hình như bên kia có một cái chợ, rất nhiều người ở nơi này bày hàng bán. Nhìn qua rất có vẻ rất thú vị. Đằng nào chúng ta cũng đang nhàn rỗi, có nên qua đó đi dạo, thuận tiện làm quen hoàn cảnh chút không?”

Cố Ninh và những người khác đều động lòng. Tất cả đều mong chờ mười phần để được ra ngoài một chút. Vừa lúc cũng muốn làm quen với hoàn cảnh sinh hoạt sắp tới nên cùng nhau ra ngoài.

Bọn trẻ hoan hô một trận, ra đến bên ngoài lập tức muốn đi lung tung, bị Hồng tỷ nhắc nhở một trận thì ngoan ngoãn đi theo đội ngũ, không dám chạy loạn nữa.

Dọc đường đi chứng kiến người bình thường đều mặc quần áo cũ nát, ít có ai ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt hồng hào như bọn họ. Huống chi nhóm bọn họ cũng có tới bốn mươi, năm mươi đứa trẻ, hết sức gây chú ý.

Nơi gọi là chợ từ chỗ phòng quản lý, đi ngược hướng về chỗ họ ở 200m.

Dọc theo bờ sông, một ít quần áo để bừa bộn hai bên nhưng lại chen chúc nhốn nháo không ít người. Phần lớn người đến đây là đến để xem náo nhiệt, người mua rất ít. Vật để bán cũng đủ loại lộn xộn, những thứ trước đây có giá trị bây giờ chỉ có thể đổi một miếng ăn. 

Đoàn người Cố Ninh thật sự làm người ta chú ý. Hơn nữa trên lưng Thạch Đầu đeo một cái túi lớn căng phồng, vốn dĩ mọi người còn đang thờ ơ rao hàng thoáng cái liền sáng mắt.

“Này! Tới xem một chút đi! Đây là máy ép trái cây loại mới nhất đấy! Sạc điện là có thể dùng! Mua hơn 8 nghìn còn mới 90%! Giá là một cân vật tư, tôi tặng thêm một cái máy tính bảng nhé!”

“Cô ơi! Hãy nhìn sợi dây chuyền này đi!” Một người phụ nữ trực tiếp lướt qua quầy hàng kéo Hoàng Mộng Dao lại: “Kim cương 3 cara đấy! Thật mà, cô nhìn mặt cắt này một chút sẽ thấy chất lượng của nó! Tôi chỉ cần năm cân vật tư thôi! Cô tuyệt đối sẽ không lỗ! Thế nào?”

Hoàng Mộng Dao rút tay ra tỏ ý từ chối.

Người phụ nữ vẫn không bỏ qua, nhìn vẻ mặt Hoàng Mộng Dao không kiên nhẫn cũng không dám kéo cô nữa nhưng lại tóm lấy Cố Ninh đang xem kịch vui bên cạnh: “Ba cân! Ba cân được không?! Bánh mì khô, lạp xưởng cái gì cũng được! Tôi nói với cô, dây chuyền này tôi mua giá một triệu đấy! Thật mà! Hai cân! Hai cân vật tư, dây chuyền này sẽ là của cô!”

Những người khác cho rằng Cố Ninh sẽ trực tiếp rời đi nhưng không nghĩ rằng cô nhận lấy dây chuyền kim cương cầm trong tay nói một câu: “Thật đẹp.”

Những người khác thiếu chút nữa rớt mắt kính. Yên lặng cảm thán trong lòng. Quả nhiên phụ nữ cuối cùng vẫn cứ là phụ nữ, mà ngay cả Cố Ninh cũng không là ngoại lệ.

Phương Pháp cười mà nói: “Em thích à?”

Cố Ninh lại đưa vòng cổ kim cương cho Phương Pháp: “Anh xem thử có phải đồ thật không?”

“Đồ thật đấy! Đương nhiên là thật!” Không đợi Phương Pháp trả lời thì người phụ nữ kia đã kích động nói: “Tôi mua nó khi kết hôn, đương nhiên là thật rồi!”

Phương Pháp cười khổ nói: “Anh không phải là nhà giám định châu báu nên không hiểu thứ này.”

Cao Duyệt cầm lấy sợi dây chuyền trong tay Phương Pháp, miết viên kim cương rồi cẩn thận đánh giá, lại quan sát người phụ nữ kia vài lần, thấy được ánh mắt thấp thỏm của cô ta rồi quay lại nhìn Cố Ninh: “Là thật. Cô muốn mua à?”

Cố Ninh cầm sợi dây tiện tay nhét vào túi, không đợi cô ta nói gì liền bảo: “Thạch Đầu, lấy vật tư đi.”

Người phụ nữ kia ở chỗ này đã mấy ngày nhưng chưa bán được gì. Lúc nãy cô ta còn định sửa chỉ cần một cân vật tư cũng bán không ngờ lại có thể bán được rồi! Lập tức vui mừng. Hai cân vật tư cũng là một đống nhỏ rồi. Cô cảnh giác nhìn xung quanh rồi thật nhanh lấy ra ba lô đựng số vật tư đó ôm vào ngực rồi chạy nhanh.

Tiếng rao thoáng chốc sôi trào, càng ra sức kêu to. Có người trực tiếp mang đồ của mình qua đây chào hàng. 

Những người khác đều có chút không chịu nổi. Cố Ninh thì hăng hái hết nhìn bên này lại ngó bên kia. Thực tế là đang tìm thứ đáng giá. Di động xịn hay đồ điện tử đương nhiên không phải mục tiêu của cô. Trong lòng đang tính toán viên kim cương kia là bao nhiêu tiền. Tính ra số lượng khiến khuôn mặt cô thêm mấy phần tươi cười.

Buôn bán một vốn bốn lời quả thực không ngoa.

Đúng lúc này một đôi tay gầy đét nắm lấy tay Cố Ninh. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông tóc hoa râm nhìn cô chăm chú: “Cô đi theo tôi, đi theo tôi.”

Cố Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua gói nhỏ trong lòng ông rồi liếc sang dáng vẻ vội vàng đó liền do dự đi theo tới một góc phòng. 

Lúc này ông ta mới buông tay cô sau đó ôm thật chặt vật trong tay: “Cô gái, tôi chỗ này có đồ tốt, cô xem một chút cho một cái giá đi.” Nói xong liền mở cái gói nhỏ ra bên trong lộ ra một cái bát màu xanh. Ông ta vôi đem khoá kéo lên: “Thế nào?”

Cố Ninh còn chưa nhìn rõ là thứ gì liền nghe được tiếng hít khí của Cổ đạo trưởng: “Đây là bát gốm thời Bắc Tống?!”

Cổ đạo trưởng không biết len tới từ khi nào vô cùng nhanh mắt, Cố Ninh còn chưa kịp thấy rõ là thứ gì ông đã có thể nói tên được.

Ông lão cũng ngạc nhiên: “Ông nhận ra?”

Cổ đạo trưởng nói: “Tôi nhìn chưa rõ lắm. Ông lấy ra cho tôi xem một chút.” Vừa nói vừa nhìn cái gói trong tay ông như sợ nói biến mất vậy.

Ông lão vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ nhìn Cổ đạo trưởng vài lần rồi kéo khoá xuống, thận trọng lấy ra cái bát xanh.

“Ông cẩn thật một chút, đừng làm hỏng bát của tôi.” Ông ta cảnh giác nhìn Cổ đạo trưởng.

Cổ đạo trưởng cũng mang vẻ thận trọng mà nhận lấy: “Ngài yên tâm! Tôi nát thì nó cũng không vỡ được!”

Cố Ninh thấy hai người thận trọng như vậy cũng bị khơi dậy hứng thú, tò mò mà nhìn cái “bát”. Cái bát này có màu vô cùng đẹp, màu men nhàn nhạt, sáu phiến cánh hoa mở ra đồng đều phong cách cổ xưa vô cùng thích mắt. Nhưng từ bề ngoài thì Cố Ninh cũng không nhìn ra cái gì nhưng nghe Cổ đạo trưởng nói tên nó thì hiểu đây là đồ cổ thời Bắc Tống.

Cổ đạo trưởng cầm cái bát lên nhìn trái nhìn phải một lát rồi nhìn xuống đáy. Lúc này mọi người đều tò mò vây quanh, sắc mặt của ông lão cũng căng thẳng theo. Nhưng những người có già có trẻ này cũng không giống người hung ác, hơn nữa vất vả lắm với thấy có người biết nhìn hàng, ông cũng đành chờ Cổ đạo trưởng kiểm tra xong.

Cổ đạo trưởng nhìn đủ mười phút rồi mới chấn kinh mà nhìn ông lão: “Ngài lấy nó từ chỗ nào?”

Ông lão trừng mắt nhìn, giành lại cái bát nhưng cũng giành vô cùng cẩn thận, cho vào trong túi rồi nói: “Ông không cần biết tôi lấy nó bằng cách nào. Hàng mấy người cũng xem rồi, cho tôi một cái giá đi.”

“Ngài nói đi.” Cổ đạo trưởng kích động nói: “Ngài cần bao nhiêu vật tư thì mới bán cho tôi?”

“Tôi không muốn vật tư.”

Cổ đạo trưởng bị nghẹn lại rồi trừng bắt nhìn ông: “Ngài không phải định tặng cho tôi chứ?! Đây cũng quá quý giá rồi!”

Ông lão không nói gì, nhìn biểu cảm sợ hãi của Cổ đạo trưởng thấy thật vô sỉ.

Cổ đạo trưởng ho khan vài cái rồi nói: “Vậy ngài nói đi, muốn cái gì? Bần đạo sẽ nghĩ cách!”

Ông lão nói: “Ông có tinh hạch không?”

Cổ đạo trưởng sửng sốt nói: “Ngài lớn tuổi như vậy có tinh hạch rồi cũng chưa chắc đã có dị năng, còn không bằng đổi vật tư.”

Ông lão xoè ra 2 ngón tay với Cổ đạo trưởng: “Hai viên, phải có màu.”

Cổ đạo trưởng nghe thứ trao đổi này thì sửng sốt. Tinh hạch lấy không dễ, món đồ này tuy rằng quý nhưng bây giờ cũng không có bao nhiêu giá trị. Ông cũng không muốn mặt dày tới chỗ Cố Ninh lấy tinh hạch.

Cố Ninh nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Thứ này đáng tiền sao?”

Cổ đạo trưởng gật đầu khẳng định: “Cuối thời trước, một cái bát sứ này có thể lên tới hai trăm triệu… không phải tiền hàn, không phải tiền nhật mà là nhân dân tệ!”

Cố Ninh nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh. Hai trăm triệu!? Đó là khái niệm gì?! 200.000.000?! Chỉ thấy số 0 đằng sau đã khiến cho người khác choáng váng! Cố Ninh áp chế kích động, trong lòng không chút do dự. Giả bộ lấy từ trong túi tiền ra hai viên tinh hạch rồi nhét vào tay ông ta, sau đó cầm lấy gói nhỏ trong ánh mắt kinh ngạc của ông lão: “Thành giao.”

Ông lão kiểm tra kĩ viên tinh thạch trong tay rồi có chút không dám tin nhìn Cố Ninh. Tuy ông biết món đồ này trước đây có bao nhiêu giá trị nhưng bây giờ nó còn không bằng một cái bánh mì. Ông nói hai viên tinh hạch để họ trả giá, lại không nghĩ cô gái tóc vàng kia lại không nói một lời đã đưa cho ông hai viên.

Thuận lợi ngoài dự liệu khiến ông ta vui vẻ trong chốc lát, nhưng lại do dự mà nhìn cái bọc nhỏ nói với Cổ đạo trưởng: “Vị tiên sinh này, tôi biết ông là người biết nhìn hàng. Thứ này rơi vào tay ông cũng không tính là mai một. Món đồ này đi cùng một câu chuyện cũ, nếu không ở thời này tôi cũng sẽ không đem nó đi đổi thứ gì. Sau này làm phiền ngài bảo quản nó thật tốt.”

Cổ đạo trưởng vốn đã cứng đờ từ tai đến miệng lúc này nghe được ông lão nói chuyện trịnh trọng như vậy lại nghe được trong đó có chuyện cũ liền nghiêm sắc mặt mà nói: “Ngài yên tâm.”

Sau đó ông lão nắm chặt tinh hạch muốn rời đi.

“Ngài chờ một chút.” Cố Ninh bỗng gọi ông ta lại.

Ông lão dừng lại cảnh giác mà nhìn về họ như lo bọn họ lật lọng muốn cướp lại tinh hạch.

Cố Ninh bảo ông nhìn những ánh mắt xung quanh, ông chợt hiểu nhưng lại lộ ánh mắt khổ sở.

Tam Ca cũng cảm thấy Cố Ninh nhạy cảm. Nếu cô không phát hiện sợ rằng ông lão không đi bao xa đã bị người cướp mất, có khi còn nguy hiểm tới tính mạng. Sau đó tiến lên một bước nói với ông: “Ông lão, chúng tôi trước đây là lính. Nếu ngài tin chúng tôi, chúng tôi sẽ cho người hộ tống trở về.”

Ông lão nhìn mọi người. Nếu thật sự muốn đoạt đồ của một ông già như ông thì cũng không cần phải đợi tới khi đến chỗ ở. Nhìn vẻ mặt ân cần của họ trong lòng ông vô cùng ấm áp lần đầu tiên hướng họ nở nụ cười: “Vậy…làm phiền rồi.”

Cuối cùng Tam Ca phái Chung Húc hộ tống ông ta.

Cổ đạo trưởng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn cái gói nhỏ trong tay Cố Ninh, chỉ còn kém chảy nước miếng thôi.

Cố Ninh thấy ông như vậy thì buồn cười, đưa cái gói nhỏ cho ông: “Ông cầm trước cho đỡ thèm đi.”

Cổ đạo trưởng liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, cô giữ an toàn hơn. Tí về tôi lại xem tiếp, không sợ không cẩn thận làm vỡ mất. Đi dạo xong được không? Đi dạo xong chúng ta trở về.”

Cố Ninh mua được hai món lớn, tâm tình tốt lại không chịu buông cơ hội phát tài này nên giả vờ không thấy được vẻ khó chịu của Cổ đạo trưởng, kiên trì đi dạo nửa tiếng, dùng vật tư đổi được vài món vô cùng đáng giá, lúc này mới lên đường về nhà.

Cố Ninh trên đường trở về đều suy nghĩ sẽ dùng những đồ vật này như thế nào. Thoáng cái từ kẻ nghèo thành người giàu, cô cũng có chút cảm giác không trân thật.

Tuy nhiên khóe miệng cô vẫn duy trì nụ cười bí hiểm khiến tất cả mọi người đều giật mình. Đương nhiên họ không biết trong lòng cô nghĩ gì, chỉ cho rằng Cố Ninh rất thích sợi dây chuyền kim cương đó.