Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 93




Chung Húc cũng đã quay về sớm, thở dài nói: “Ông lão có cháu trai lớn  bằng Hướng Dật nhưng tính tình rất tệ. Ông lão tuổi đã cao, lại có đứa cháu trai như vậy cũng rất khổ.”

Bọn họ nói vài câu rồi chuyển đề tài.

“Được rồi, tối nay Cố Ninh lại vào không gian à?”

Cố Ninh nói: “Đúng vậy.”

Trương Tiểu Bạch nghe thấy vội bu lại, tò mò hỏi: “Cố Ninh, cái không gian kia của em rốt cuộc là như nào vậy? Kín hay hở? Sau khi đi vào còn tỉnh không?”

Cố Ninh đã sớm nghĩ tới câu trả lời trước đó nên cũng không kinh ngạc mà nói: “Không, sau khi vào không gian sẽ lập tức mất đi ý thức, giống như là đang ngủ vậy.” Đối với cô đây là câu trả lời tốt nhất.

Nhóm Tam Ca dù không tin cũng không còn cách nào. Cái không gian kia như thế nào thì không ai biết. Đương nhiên là không có cách nào kiểm chứng lời của cô.

Cố Ninh nói xong câu đó còn nói thêm: “Không gian của tôi đừng nói cho ai khác biết.”

“Em yên tâm.” Tam Ca nói.

Bọn họ cũng nghe được lời của người nhân viên kia.

Chỉ cần giết người liền có thể sở hữu đồ vật trong không gian. Như vậy dị năng giả không gian đối với mọi người không khác gì một cái nhà kho di động. Nếu bọn họ biết được trong không gian của Cố Ninh có một số lượng vật tư khổng lồ chỉ sợ sẽ mất đi lí trí.

Cố Ninh cũng ý thức được nguy cơ biết tin tức này nên đã chuẩn bị. Trong xe tải cô đã để thật nhiều vật tư, còn yêu cầu mọi người trong đội đều mang ba lô chứa đồ để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn xảy ra.

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Trương Tiểu Bạch, 9 giờ tối Cố Ninh ngồi trên ghế sô pha chờ tiến vào không gian. Mặc dù ra vào không gian hoàn toàn do chủ ý của Cố Ninh nhưng cô ở trước mặt họ giả vờ như mất ý thức rồi mới tiến vào.

Lúc 9 giờ hơn, Trương Tiểu Bạch vẫn căng đôi mắt mỏi mệt của mình ra không nhịn được mà muốn hỏi Cố Ninh lúc nào thì biến mất. Anh vừa hé miệng thì trong nháy mắt đã không thấy Cố Ninh đâu!

Miệng của anh há to, nửa ngày mới ngậm lại được, hoảng sợ mà nhìn mọi người: “Mọi người thấy, thấy không? Cố Ninh cứ như vậy chíuuu môt cái đã không thấy đâu.”

Phương Pháp lấy tay sờ lên chỗ Cố Ninh vừa ngồi. Ghế vẫn còn lưu lại nhiệt độ nhưng người đã biến mất. Thực sự là kì quái.

“Hự…” Trương Tiểu Bạch đột nhiên hít một hơi khí lạnh rồi ra sức chà sát hai cánh tay mình: “Tôi nổi cả da gà rồi.”

Nhìn sắc mặt những người trong phòng đều có chút kì dị.

Cố Ninh vào không gian cũng lắc đầu có chút bất đắc dĩ, cô hành động như vậy cũng là để tránh những phiền toái không cần thiết. Cô mở cửa đi về phòng tắm ở thế giới kia rồi bước về phòng ngủ, thay quần áo xong mới mở cửa bước ra khỏi phòng.

“Chào buổi sáng.” Dịch Thiếu Khanh một đầu tóc quăn chỉa lung tung cùng bộ đồ ngủ sọc như đồ bệnh nhân đang cầm một cốc cà phê còn bốc hơi nghi ngút, bộ dáng buồn ngủ chào hỏi Cố Ninh.

Anh mỗi buổi sáng đều có bộ dạng không tỉnh ngủ như vậy, nếu không ra ngoài cũng sẽ không thay bộ đồ vải bông này.

Còn Trang Thần thì dù mỗi ngày đều không ra ngoài cũng sẽ trang điểm tinh xảo, kết hợp với mái tóc xoăn dài lọn sóng lớn màu đỏ khiến lúc nào cô cũng xinh đẹp diễm lệ.

Trang Thần nói đó là ‘khí thế’.

Ân Tang ngoài ngày đầu tiên thấy thì sau khi trở về không ở đây. Cố Ninh không biết có phải do mình không nhưng cô cũng không hoàn toàn để ý.

Còn về Quý Cửu Trạch.

Mỗi ngày không phải là giam mình trong phòng sách ngẩn người thì ngoại trừ ba bữa ăn, đến cái bóng cũng không thấy. Thiếu Khanh luôn như đi vào cõi tiên buổi sáng thì lại chui vào phòng thí nghiệm phát ngốc từ trưa đến chiều.    

Do đó, việc đào tạo nhóm người Cố Ninh rơi vào tay Trang Thần.

Mà Trang Thần ngoại trừ nhiệt tình với Cố Ninh thì đối với  hai người Trương Tiểu Bạch đều là trạng thái nuôi thả.

Trang Thần thậm chí còn nói với họ nếu không có gì làm thì tuỳ tiện ra ngoài đi bộ.

Những ngày qua, họ đã không tiếp xúc với bất kỳ thông tin nào về nguồn gốc của Lữ Đoàn Năm Sao. Những người trong đó cũng không nói họ làm gì. Cố Ninh luyện tập hàng ngày và mục đích lớn nhất của cô khi gia nhập lữ đoàn đã thành hiện thực vì vậy cô không quan tâm đến lữ đoàn làm gì. Trương Tiểu Bạch mấy ngày nay không có gì làm thìleo lên cây bắt chim. Thậm chí nhìn Cố Ninh bị Trang Trần đánh cả ngày cũng cảm thấy có chút ghen tị.

Trương Tiểu Bạch, Chung Húc đều lẩm bẩm trong lòng, có phải lữ đoàn muốn bọn họ tự sinh tự diệt hay là muốn khai trừ bọn họ? Trần Căn lại vô cùng bình thản, mỗi ngày đều dạo nơi này một chút, chơi nơi kia một chút, không có gì làm thì đi xem Trang Thần huấn luyện cho Cố Ninh.

‘Phanh’ một tiếng, Cố Ninh hôm nay lần đầu tiên ngã trên mặt đất. Sau đó cô từ dưới đất đứng lên rồi hỏi Trần Căn: “Bao lâu?”

Trần Căn nhìn đồng hồ, ánh mắt phức tạp nói: “28 phút.”

28 phút là cái khái niệm gì? Ba ngày trước Cố Ninh chỉ có thể kiên trì vài phút, mà còn trong tình trạng Trang Thần không dốc toàn lực. Nhưng lúc này nhìn tình huống của Trang Thần và Cố Ninh, Trang Thần đang ngồi trên ghế dùng khăn lau mồ hôi, còn Cố Ninh đừng nói mồ hôi, ngay cả nửa phần mệt mỏi cũng không khó, ánh mắt còn phát sáng.

Trần Căn nhìn ra được, Trang Thần đã bị Cố Ninh ép phải dốc toàn lực. Cố Ninh dưới sự công kích hết sức của Trang Thần vẫn chỉ kéo dài được nửa giờ. Nhưng mà mới qua ba  ngày.

Trần Căn không nhịn được mà nghĩ, có lẽ nào Cố Ninh chính là kỳ tài luyện võ trong truyền thuyết?! Nếu như không phải vậy thì thật sự không thể lí giải lí do vì sao Cố Ninh lại có tiến bộ thần kì như thế.

Ba ngày sau, Trang Trần phải tìm đến phòng của Quý Cửu Trạch. Đối với việc cô không còn dạy nổi Cố Ninh thì có chút ngại ngùng, dù sao ban đầu chính mình mạnh mẽ yêu cầu Quý Cửu Trạch để mình dạy Cố Ninh. Nhưng bây giờ còn chưa tới nửa tháng mà trò đã giỏi hơn thầy thật sự là có chút khó nói thành lời, nên dùng lời uyển chuyển mà nói mình không muốn dạy Cố Ninh nữa.

Một người thông minh như Quý Cửu Trạch nhất định có thể hiểu ý cô ấy, cũng không làm cô mất mặt trước Dịch Thiếu Khanh.

Ai biết sau khi cô nói xong, Quý Cửu Trạch mới rời mắt khỏi công văn trên bàn ngẩng đầu nhìn Trang Thần, hHơi nhướn lông mày bảo cô tiếp tục nói.

Trang Thần nhìn chằm chằm anh một lát nhưng vẫn thua ánh nhìn của anh mà vô lực nói: “Được rồi. Tôi thừa nhận không dạy nổi cô ấy nữa.”

“Tôi đã dùng hết sức nhưng càng ngày càng khó thắng cô ấy hơn.” Trang Thần vẫn có chút không nói lên lời: “Cô ấy chính là một con quái vật, phản xạ và tốc độ của cô ấy nhanh một cách đáng sợ, và điều đáng sợ nhất là khả năng sao chép kỹ thuật… Không được đâu, mấy ngày nữa nếu mà cô ấy hạ gục tôi thì cũng thật là mất mặt.”

“Tôi có thể làm chứng cho điều này!” Dịch Thiếu Khanh vẫn im lặng ngồi bên cạnh chen vào: “Thể chất Cố Ninh khác hẳn người bình thường, tôi muốn tìm cơ hội để lấy một ít máu của cô ấy để nghiên cứu.”

Quý Cửu Trạch đóng công văn lại, trên mặt không có biểu cảm gì chỉ nhìn Trang Thần nói: “Vậy là cô chính thức từ bỏ.”

Trang Thần biểu cảm thất bại nói: “Đúng.”

Quý Cửu Trạch đứng lên cất công văn vào kệ phía sau, biểu cảm lạnh lùng trên mặt dãn ra một chút, nhìn Trang Thần: “Tôi sẽ tiếp quản chuyện này.”

“…???” Trang Thần mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Quý Cửu Trạch đi tới cửa, đột nhiên quay lại và cảnh cáo ai đó, “Dịch Thiếu Khanh, đừng có ý đó với Cố Ninh.”

Dịch Thiếu Khanh giơ hai tay lên làm điệu bộ đầu hàng: “Tôi biết rồi. Bây giờ là người của anh! Một sợi tóc của cô ấy tôi cũng không động, tới tìm đồ đệ tốt của anh đi!”

Quý Cửu Trạch vừa đi Dịch Thiếu Khanh đã để chân lên bàn: “Đội trưởng chính là đội trưởng. Anh ấy đã sớm đoán được sẽ có ngày này, để cô dạy Cố Ninh mấy ngày rồi thực sự khi cô không dạy nổi nữa mới đúng tình hợp lý mà tiếp quản. Không chừng ngay từ đầu anh ấy đã nhắm tới Cố Ninh rồi, cũng nhân cơ hội này để cho cô đặt nền móng cho cô ấy, tiết kiệm bao nhiêu công sức!” Dịch Thiếu Khanh sờ lên chòm râu không tồn tại nói: “Chậc chậc chậc chậc, đúng là Quý hồ ly nhìn xa trông rộng mà.”

“Trang Thần bởi vì năng lực có hạn nên bỏ quyền dạy cô, hiện tại cô do tôi tiếp quản.” Cố Ninh chạy bộ về đang ăn sáng thì Quý Cửu Trạch đi từ trên tầng xuống. Cô tưởng rằng chỉ đi ngang qua nhưng không ngờ anh lại dừng lại nói với mình như vậy, dừng một chút anh nói thêm: “Có vấn đề gì không?”

Cố Ninh còn chưa nuốt xuống bánh mì trong miệng đã lắc đầu, miệng không rõ nói: “Không có.”