Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 91




“Giống như đã nói, dị năng giả trong căn cứ sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi và quyền lợi.” Anh ta lấy trong ngăn kéo ra mấy cái huy hiệu màu đỏ: “Đây là huy hiệu dị năng. Trong đội ngũ của ngài có bao nhiêu dị năng giả vậy? Ngài vui lòng thống kê số đội viên sở hữu dị năng vào danh sách này.”

Sau đó anh ta liền thấy một đám người đi tới. Đầu tiên anh ta nghĩ liệu đây có phải lừa đảo đảo không nên căng thẳng nói: “Các anh… đều là dị năng giả à?”

Thời điểm phát hiện ra chuyện tinh hạch có thể tiến hoá dị năng đến bây giờ cũng chỉ mới có mấy ngày, đa số mọi người thậm chí ngay cả ngay cả tinh hạch là gì cũng không biết. Dù bọn họ thuộc về mười lăm vạn người may mắn sống sót trong căn cứ, gần đây còn khích lệ mọi người ra ngoài diệt tang thi nhưng toàn bộ căn cứ cũng chỉ có hơn mười lăm dị năng giả mà thôi. Tuy rằng cứ cách mấy ngày lại có dị năng giả vào căn cứ nhưng đội ngũ này chỉ có ba mươi người mà lại có những mười dị năng giả?!

Nhóm người Tam Ca còn đang thấy khó hiểu khi anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy rằng họ biết rằng dị năng giả rất ít nhưng sau khi họ tiến hoá thì chỉ tính riêng căn cứ Bạch Lang đi ra ngoài đã hơn mười người. Còn có lần ở Quảng trường Mười Một, bọn họ gặp đội dị năng giả cũng toàn là dị năng tiến hóa. Hơn nữa tỉ lệ tiến hoá ra dị năng của đội ngũ bọn họ bây giờ rất cao.

Nếu như bọn họ biết điều đó thì có thể hiểu được vẻ mặt như gặp ma của anh ta.

Cố Ninh điền xong tên tuổi, quê quán thì bút, dừng ở vị trí dị năng giả một lúc rồi điền hai chữ không gian.

Hệ thuỷ, hệ kim, hệ hoả, hệ thổ, hệ tốc độ đều là những dị năng thường gặp, nhưng hệ lôi?! Hệ phong?! Hệ băng?! Hệ tinh thần?! Những thứ này ngay cả anh ta cũng chỉ mới nghe nói đến không ngờ những dị năng này lại có thể tập trung ở đây?!

Biểu cảm trên mặt anh ta đã triệt để không thể khống chế. Cuối cùng ánh mắt của anh ta rơi vào tờ đơn cuối cùng hệ không gian. Sau đó nhìn chằm chằm Cố Ninh: “Cô Cố là hệ không gian?”

Cố Ninh thấy biểu cảm khác lạ trên mặt anh ta liền hỏi: “Có vấn đề gì à?”

Anh ta do dự mà nhìn Cố Ninh và những người khác hiển nhiên đều không hiểu xảy ra chuyện gì. Nếu như đổi lại là người khác anh ta vốn không muốn nói nhiều nhưng đội ngũ này thực lực mạnh như vậy nếu như bây giờ kết giao với họ nói không chừng sau này còn có thể xin họ giúp mình lúc khó khăn. Anh ta nghĩ thế lập tức lại gần nhỏ giọng nói: “Khi cô vào căn cứ không nên để lộ dị năng không gian. Có thể cô ở ngoài nên không nghe tin tức. Có người nói nếu giết người có dị năng không gian liền có thể lấy những thứ giấu trong đó…”

Anh ta không nói tiếp nhưng ý tứ trong đó cũng đủ rõ ràng.

Đây là tin tức vô cùng quan trọng. Cố Ninh sắc mặt ngưng trọng. Tuy rằng không gian của cô tiến hoá khác so với những dị năng giả không gian khác nhưng cô biết người khác lại không biết. Nếu tin tức mình có dị năng không gian lộ ra chỉ sợ sẽ có người có ý định làm gì đó với mình.

Cô dễ dàng nhận lại bảng thông tin từ tay anh ta rồi thuận lợi mà xé nó thành mảnh nhỏ. Cảm ơn anh rồi lấy tờ giấy ghi danh của người bình thường rồi điền thông tin của mình vào.

Anh ta hé miệng nhưng không nói gì, đưa huy hiệu cho những người khác.

Mọi người đều rất nhanh điền xong phiếu thông tin.

Đám trẻ con cũng được điền tên thành thành viên của Đội Ba.

Người nhân viên kia cũng ngạc nhiên khi thấy Đội Ba lại có thể dẫn theo nhiều trẻ con như vậy.

Sau đó anh ta nói: “Phiền mọi người theo cô ấy đi tới trạm tiến hành kiểm tra, kiểm tra xong có thể tiến vào căn cứ.”

Trong căn phòng nhỏ, một nữ nhân viên trẻ đi ra dẫn họ vào.

Chờ họ vừa đi nhân viên ở cửa sổ đó liền cầm lên bộ đàm kích động mà thông báo: “Báo cáo tổng bộ, có một đội ngũ tiến nhập căn cứ. Nhân số là năm mươi ba người, có dị năng giả.”

Trạm kiểm tra là hai căn lều đơn sơ. Cô gái đưa họ tới đây thì bên trong đã ngồi sẵn bốn người phụ nữ trung niên đang trò chuyện.

Thấy có người đi vào nên một người trong số đó liền có chút bất mãn: “Thế nào càng ngày càng sớm, thật là.” Lại không nhịn được liếc sang bên này rồi nói: “Cởi hết quần áo ra. Nội y cũng cởi, ở đây toàn là phụ nữ nhìn thêm vài lần cũng không thiệt gì.”

Ở đây cũng không có phòng nhỏ hay gì khác, chỉ có một căn phòng trống. Mấy cô gái nhỏ còn có chút sợ, thấy Cố Ninh đã bắt đầu cởi quần áo liền cũng cởi theo.

Thấy Cố Ninh cùng mọi người không giống người khác lề mề nửa ngày cũng không chịu cởi. Ngay cả người phụ nữ trung niên đó cũng hơi hoà hoãn. Các bà có kinh nghiệm kiểm tra, kiểm một vòng cũng không thấy có vết thương nào liền đóng dấu đỏ vào tờ đơn của mọi người.

Sau khi ra ngoài, bọn họ đứng đợi mấy người đàn ông kiểm tra một chút.

Trương Tiểu Bạch vừa ra đã mắng chửi: “Mẹ nó, cái người kiểm tra cho ông đây nhất định là gay! Cứ nhìn chằm chằm vào ông đây! Ông đây thấy mà lòng sợ hãi!” Anh vừa nói vừa chà cánh tay đang nổi da gà: “Mọi người xem đi, tôi đều nổi hết da gà da vịt rồi đây này.”

Những người khác đều cười vang, toàn bộ những người ở đó đều cười nhạo Trương Tiểu Bạch.

Hai bên tập hợp đủ được nữ nhân viên nhận lại tờ đơn rồi dẫn tới một toà nhà khác.

Hôm qua đã mưa xối xả cả ngày, tối vẫn còn rả rích đến sáng sớm. Trung Nam bên này nhưng là không hề ướt. Mặt trời vừa ló dạng cũng đã lười biếng treo lên cao.

Theo nữ nhân viên kia giới thiệu thì toà nhà này là chỗ quản lý. Những người sống sót mới tới đều đến đây đăng ký để vào ở.

Bọn họ tới sớm nhưng ở đó đã có một người đàn ông trung tuổi mang kính mắt chờ ở đó. Vừa nhìn thấy bọn họ liền chạy ra chào đón nhiệt tình nhìn người có khí thế của người dẫn đầu là Tam Ca liền vươn tay ra nói: “Mọi người chính là Đội Ba đúng không? Tôi là chủ nhiệm Chung, mời mọi người vào bên trong.”

Tam Ca nắm lấy tay ông ta nói: “Xin chào chủ nhiệm Chung, ông cứ gọi tôi là lão Tam là được.”

Sau đó là một hồi chào hỏi.

Những người khác tò mò mà nhìn ngó xung quanh, thấy trên tường dán các loại thông báo tìm người, từng tờ dán đầy trên tường. Đa số đều không có ảnh.

Bên kia chủ nhiệm Chung đã vào vấn đề chính: “Căn cứ chúng tôi đối với dị năng giả có chính sách ưu đãi. Nhưng tôi muốn hỏi một chút bên ngài định ở đây lâu hay chỉ ở vài ngày?”

Tam Ca nở nụ cười: “Vậy phải xem căn cứ có thích hợp cho chúng tôi ở lâu dài hay không.”

Chủ nhiệm Chung trong lòng thầm mắng tên Tam Ca này cũng là một tay lão luyện, nhưng trên mặt vẫn cười đon đả: “Tam Ca, tôi không gạt cậu đâu. Tôi từ thủ đô tới đây, bên kia tuy mọi mặt đều tốt hơn so với căn cứ này của chúng tôi nhưng người nơi đó nhiều, dị năng giả cũng nhiều hơn. Đội ngũ này của ngài đúng là có thực lực nhưng tới thủ đô cũng chỉ đứng hạng giữa. Thế nhưng nếu ngài ở lại chỗ này của chúng tôi, căn cứ mới xây dựng không bao lâu, hơn nữa rất được bên trên coi trọng, là căn cứ trọng điểm được nâng đỡ…”

Tam Ca cũng không ngắt lời, nghe xong mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Chung, chúng tôi mới tới cái gì cũng không hiểu. Ngài nói với chúng tôi những điều này cũng không biết là thật hay giả. Nhưng ngài yên tâm, căn cứ nếu như tốt thật chúng tôi tự nhiên sẽ không nỡ đi. Ngài xem chúng tôi có già có trẻ, dáng vẻ đáng thương. Trước tiên cũng cần thu xếp chỗ ở cho tốt trước đã có phải không?”

“Được được được.” Chung chủ nhiệm mỉm cười gật đầu, sau đó quay qua cô gái xinh đẹp ở cửa sổ nói: “Tiểu Yến, đưa chìa khoá ký túc xá cho tôi.”

Cô gái tên Tiểu Yến kinh ngạc nhìn thoáng qua nhóm Tam Ca rồi từ ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khoá.

Chủ nhiệm Chung cầm chìa khoá rồi nói: “Đi luôn thôi. Tôi mang mọi người đi xem một chút. Chỗ này tuyệt đối sẽ làm mọi người vừa lòng.”

Dọc đường đi trong căn cứ có không ít người. Mặc dù sắc mặt không tốt lắm, phần lớn đều không có tinh thần nhưng trên mặt không có sợ hãi như những người bên ngoài. Hiển nhiên là hết sức tin tưởng sự an toàn của căn cứ.

Bên này chỉ có một toà ký túc xá là khu nhà trọ cao cấp của học sinh, tiền thuê một năm là ba mươi nghìn. Cách nơi này 500m là nhà trọ học sinh phổ thông khác, khoảng cách hơi xa nên lực lượng bảo vệ của căn cứ chưa đủ để quản lý nơi này. Vậy nên mọi người tình nguyện ở lều của căn cứ chứ cũng không đồng ý tới khu nhà trọ bên kia.

Hơn nữa, người sống trong căn cứ mỗi ngày đều lấy tốc độ hàng trăm, hàng nghìn mà tăng lên.

Rất nhiều khu đất trống đều được dựng lên đủ loại lều đủ màu sắc.

Chủ nhiệm Chung vừa đi vừa cười nói giới thiệu: “Nếu như muốn ở nhà tầng mỗi tháng phải nộp lên một cân vật tư cho căn cứ. Đương nhiên, nếu như là dị năng giả thì đều được cung cấp miễn phí.”

Nhìn hơn mười người tất cả đều hướng nhà trọ mà đi, người qua đường đều lộ ra ánh mắt hâm mộ. Song cũng giật mình vì đội ngũ này lại có thể dẫn theo nhiều trẻ con như vậy.

Khu ký túc xá có tổng cộng 9 tầng.

Chủ nhiệm Chung sắp xếp cho họ căn phòng ở tầng hai.

Hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, một ban công hướng ra ngoài.

Tam Ca ‘tranh thủ’ bao cả tầng.

Trên thực tế bởi vì dị năng giả rất ít, hơn nữa phải sử dụng vật tư để ở trong khu nhà này nên vẫn còn rất nhiều căn trống, để không. Hơn nữa chủ nhiệm Chung còn muốn giữ họ lại nên tự nhiên cũng vui vẻ mà ưu ái cho bọn họ.

Chủ nhiệm Chung dặn họ có chuyện gì có thể tới chỗ quản lý tìm ông rồi tạm biệt.

Nhóm người Tam Ca, Cố Ninh nhìn nhau đều cười thở phào, cảm giác cuối cùng cũng an toàn rồi.

Bố trí phòng lại lần nữa.

Tuy rằng họ chiếm cả tầng nhưng chỉ ở tập trung tại ba căn.

Ba mẹ Cố Ninh, Cố Ninh, bác sxi Cao, Hồng tỷ, Hoàng Mộng Dao, Hướng Hứa còn có Ngô Sâm, Tả Hữu và Hoà Hoà ở một nhà.

Hai mươi người đàn ông chen chúc ở một nhà.

Còn lại hai mươi đứa trẻ ở một nhà.

Ăn cơm thì ăn ở nhà khác.

Sắp xếp xong thì ăn bữa sáng đơn giản, đám lính ra bên ngoài căn cứ để lái xe vào.

Từ Kim Vĩnh đến Trung Nam chỉ mất hai ngày.

Vậy là từ giờ họ chính thức bắt đầu cuộc sống ở căn cứ Trung Nam.