Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 56: Phiên tòa (P.4: chấm dứt)




- "Vả, chưa kể đến một người mê đá, sành đá, am tường về đá nhất Đại Hoàng Dân Quốc là Lê Quỳ đây và mẫu nhẫn 70 triệu đô được anh ta dành sự yêu thích đặc biệt này thì việc chi ra nửa nghìn USD để lấy lại nó là quá đỗi bình thường và một cơ thể đang bị chất men thúc giục làm tăng cao ham muốn thì chủ động cởi nhẫn cũng chẳng phải là chuyện bất bình thường."

- "Nhưng do toàn bộ từ phần thân nhẫn đến mặt nhẫn được chạm trổ cầu kì đều nguyên chất là kim cương nên tôi không thể bằng một phương pháp nào để nới nó ra được thì việc để lại dấu tích khó phai lâu như vậy cũng không phải là chuyện gì không bình thường. Chưa nói căn cứ vào đâu để cô khẳng định chắc nịch là tôi luôn đeo nó trong tay mà không tháo ra? Ở công ty khi đi lễ cô biết được hay sao?"

- ["Quỳ phu nhân chắc chắn chứ?"

- "Lê Quỳ là chồng tôi, tôi hiểu rõ nhất cung cách sinh hoạt của ông ấy ra sao. Với chiếc nhẫn Shawishs đó thì dù sáng hay tối, ăn hay ngủ, bất kỳ việc gì anh ta cũng chưa hề để chiếc nhẫn rời khỏi tay mình."]

Đài Di Giai tắt máy ghi âm, cười như không hững hờ:

- "Ngay cả vợ ông cũng đã thừa nhận rồi còn muốn tôi minh chứng gì nữa đây."

- "Là cô ép buộc bà ấy, là cô dùng thủ đoạn gài bẫy vợ tôi. Bà ta làm sao có thể nói những điều như vậy được."

Lê Quỳ phóng ra khỏi chỗ nhảy bổ tới chỗ Đài Di Giai lời nói và đôi mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.

- "Bị cáo ngồi xuống, kiểm soát hành vi của mình!"

Đài Thiết Giang thấy thế lập tức lên tiếng rồi đánh mặt về phía nam cảnh sát đến áp chế lão ta về chỗ.

- "Tôi cũng xin nói thêm dẫu có chật đến thế nào và đeo lâu đến bao nhiêu thì thông thường dấu trắng hoặc xanh trên da sẽ mất từ 7 - 10 ngày nhưng vì sao đã hơn 3 tháng rồi mà vẫn còn rành rành như thế? Bị cáo giải thích hộ tôi xem."

- "Tôi..."

Lê Quỳ bỗng chốc cứng họng.

- "Vậy thì tại sao chiếc nhẫn lại còn ở trong tay của cô? Nếu tính đến nay không phải đã hơn 1 tháng sau khi vụ cưỡng bức xảy ra 4 cái 1 tuần mà Quang Băng Pháp kia nói."



Hạ Nghi Bình lớn giọng âm mưu trở ngược tình thế.

Nhưng xem ra trình độ vẫn còn rất non kém so với cô.

Đài Di Giai khẽ cười nhàn nhạt:

- "Cái này nên hỏi thân chủ của anh thì hơn."

- "Mọi người không cần thắc mắc thêm. Lê Quỳ muốn giết người diệt khẩu nên sau khi tôi kiểm tra lại hiện trường vụ án và khu vực gần đó không phát hiện dấu tích bất thường nào đã cho người ám sát tôi hòng bịt đầu mối, cướp lại nhẫn, giật tiền giao kèo. Đầu tôi bể, tay chân tôi gãy, thương tích trên người tôi đều do lão ta mà ra. Nếu không nhờ luật sư Đài và Nha Tử cứu mạng thì bây giờ Quang Băng Pháp tôi chỉ còn lại là một cái xác trơ trụi giữa đồng không mông quạnh thôi. Đó cũng là lý do cho sự có mặt của tôi tại phiên tòa này."

Không để ai thêm từ nào Quang Băng Pháp đã nhanh chóng phụt ra mang theo bao nhiêu ẩn ức giận dữ.

- "Còn đây là tấm set tôi liều mạng giữ lại có chữ ký hẳn hoi của Lê Quỳ. Tôi hi vọng tòa không làm tôi thất vọng."

- "Được rồi. Phiên tòa công khai tạm hoãn tại đây. Phía chư vị bồi thẩm đoàn và công tố viên sẽ sắp xếp lại mối quan hệ giữa các sự việc vừa tiết lộ."

Toàn bộ cùng nhau đứng lên chào theo lời của Đài Thiết Giang mà làm.

Ba cô hoàn toàn rời khỏi phòng xét xử Đài Di Giai mới quay mặt đi thở dài xoay người lại nhìn Quang Băng Pháp đang từ tốn hớp mấy ngụm nước tiếp nhau chậm rãi bước đến.

- "Anh biết kết quả của việc đứng đây và nói ra toàn bộ sự thật rồi chứ!"

- "Tất nhiên!"

Quang Băng Pháp ngước nhìn cô bình thản.



- "Anh không hối hận chứ?"

- "Giết tôi không thành sớm muộn gì lão cũng tra ra em gái của tôi. Tới lúc ấy tôi mới thực sự phải hối hận. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Chi bằng bây giờ tôi thú nhận để lôi lão ta ra ngoài ánh sáng còn hơn phải sống phần đời còn lại trong dày vò ân hận."

...

- "Mời mọi người đứng lên! Nghe tòa tuyên án."

Ít phút sau, nghị án xong, thẩm phán các bậc đã trở lại. Tất cả cũng đồng loạt vào chỗ nghiêm chỉnh hướng mắt lên Đài Thiết Giang với quyển sổ trên tay hồi hợp chờ đợi.

Lão Lê Quỳ mặt tái mày chau thất thần lạc sắc, hai chân run lẩy bẩy. Có lẽ đã phần nào nhìn ra được đại kết cục của mình.

- "Dựa vào những bằng chứng cáo buộc và lời khai của các nhân chứng tại phiên tòa xét xử công khai ngày hôm nay xét thấy hành vi của bị cáo Lê Quỳ là cực kỳ nguy hiểm, cần phải cách ly với xã hội. Sau khi nghị án Tòa quyết: căn cứ theo Khoản 1 Điều 142 phạt bị cáo Lê Quỳ 25 năm tù vì tội Hiếp dâm người dưới 16 tuổi; Điều 301 Bộ luật Hình sự 2015 tội bắt cóc con tin, trường hợp (j) Thuê người bắt cóc con tin đáp ứng nhu cầu bản thân phạt bị cáo Lê Quỳ 4 năm tù. Khoản 1 Điều 134 Bộ luật Hình sự 2015, sửa đổi, bổ sung 2017 tội cố ý gây thương tích, trường hợp (l) Thuê người gây thương tích, gây tổn hại sức khỏe của người khác, tỷ lệ tổn thương cơ thể là 52% phạt bị cáo Lê Quỳ tù 07 năm. Tổng mức án bị cáo Lê Quỳ buộc phải chấp hành là 36 năm tù."

Lê Quỳ lúc này không còn đúng vững nữa, chân tay lão ta lạnh ngắt như vừa lấy ra từ phòng đông lạnh âm mấy nghìn độ C. Lão tựa hẳn vào vành móng ngựa, tai ù, mắt hoa, ngờ nghệch hệt một đứa trẻ vô tri vô giác, đầu óc rỗng tuếch không còn tư lự được một điều gì nữa cả.

- "Căn cứ Điều 301 Bộ luật Hình sự 2015, tội bắt cóc con tin, trường hợp (g) Gây rối loạn tâm thần và hành vi của nạn nhân từ 11% đến 45% phạt Quang Băng Pháp 7 năm tù. Nhưng nhận thấy Quang Băng Pháp đã biết hối cải, hợp tác với tòa chỉ ra hành vi sai trái của tội phạm, quyết định giảm mức án xuống còn 5,5 năm tù."

Quang Băng Pháp không quá bất ngờ, nghe xong lại vô cùng thản nhiên, gục đầu khẽ cười chế giễu.

Đài Thiết Giang liếc lên lại cúi xuống tiếp tục:

- "Căn cứ theo Điều 489 Bộ luật tố tụng Dân sự 2015, sửa đổi, bổ sung 2016, Khai báo gian dối, cung cấp lời khai sai sự thật Lầu Phương Nguyên phạt án treo 6 tháng.

Tất cả những người nêu trên bắt đầu thi hành án từ 12 giờ 00 phút ngày 22 tháng 12 năm 2022. Phiên tòa kết thúc!"

Tiếng búa gỗ lần cuối cùng vang lên, chính thức khép lại một chặng đường dài gian nan và đau đớn. Nghiệp kẻ gian gây đau người khác chịu. Đến cuối, trái đắng vẫn là rơi vào bị của những con người không có lương tri chỉ có vết thương lòng và tâm hồn trong sáng hồn nhiên của cô thiếu nữ tuổi 15 khó mong mà xóa được, khó hi vọng lấy lại được. Sợ rằng dần dà nó lại chai sạn thành vết sẹo, lì ở đó, đè nén lên tâm tình rạn vỡ của cô bé thì...dù có là mức án cao nhất hay bản án lương tâm tự khắc treo lên cũng chẳng còn tác dụng.