Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 55: Phiên tòa (P.3: quang băng pháp - nhân chứng cuối cùng)




"Cạch"

- "Còn có cả tôi."

Sau khi câu nói của nam tài xế kia vừa dứt thì cánh cửa lớn mà Đài Di Giai cất công trông ngóng tự nãy giờ cũng đến hồi chuyển động. 4 chữ gãy gọn mà hừng hực khí khái ấy phát ra từ thanh quản của người đàn ông bí ẩn đang được Nha Tử cẩn thận dìu vào.

Toàn thể bất ngờ đồng loạt quay lại trao cho họ những ánh mắt hoài nghi ngờ vực trước cùng một dấu hỏi chấm to đùng.

Đài Di Giai nhìn nam thanh niên đầu băng trắng, tay bó bột treo hẳn lên cổ, tay còn lại phải phụ thuộc vào chiếc nạn gỗ cứng nhắc đang từng bước khó nhọc tiến vào thì khóe môi bất giác cong lên mang theo luồng khí lạnh lan tràn khắp căn phòng rộng lớn. Dòng mồ hôi bất an quá độ cũng theo sống lưng Lê Quỳ nườm nượp tuôn ra ướt cả một mảng áo lớn. Mặt lão lúc xanh lúc trắng, môi nhợt nhạt mấp máy, vội nuốt một ngụm lớn nước bọt để định thần.

- "Anh là ai?"

Đài Thiết Giang chau mày cất tiếng dập tắt ồn ào của đám đông bên dưới.

Đài Di Giai lập tức hắng giọng, vẻ tự tin, dáng dấp kiêu hãnh dõng dạc từng mạch chữ:

- "Nhân chứng cuối cùng, người mở đầu cũng là người kết thúc vụ án này."

Nói rồi cô đến bàn cầm lên một chiếc nhẫn kim cương bản to màu bạc bắt mắt đựng trong chiếc túi nilon trong suốt cài kín miệng mang lên bàn của Đài Thiết Giang.

Không đợi ba mình hỏi Đài Di Giai đã tự động cất lời trước:

- "Tôi mời anh Quang Băng Pháp vào ghế nhân chứng."

Quang Băng Pháp không chút ngần ngừ, tức khắc theo lời cô một hướng thẳng đến chiếc bàn nơi chính tâm, tay giơ cao hướng về phía trước, anh ta nhìn thẳng vào Đài Thiết Giang rõ ràng mà dứt khoát:

- "Tôi, Quang Băng Pháp sẽ làm theo lương tâm, không hề giấu giếm, nói ra mọi sự thật mà tôi biết. Nếu nói dối, tôi bằng lòng chịu hình phạt vì tội ngụy tạo bằng chứng. Tôi xin thề ngay tại đây!"

- "Bắt đầu ngay đi!"

- "Anh muốn vạch trần vụ án này như thế nào?"

- "Thứ nhất, thứ mà luật sư Đài vừa giao nộp chắc hẳn mọi người đều đã nhìn thấy. Không sai! Đó là một chiếc nhẫn."



Đài Thiết Giang vừa nghe vừa ngó mắt xem xét.

- "Vật làm tin để tôi nhận được tờ chi phiếu trị giá 500 USD."

- "Nhân chứng có thể đi vào chi tiết hơn?"

- "Tôi chính là người ra tay bắt cóc Ngụy Kiều Thư, người mà mọi người nhìn thấy trong clip. Đây, hình xăm đầu lâu màu tím và ngón tay giữa bị mất một đốt do máy cắt. (Quang Băng Pháp đưa tay lên ngang mặt mình xoay một vòng chậm rãi). Tất nhiên, tôi không chủ động mà là có người đứng sau sai khiến."

- "Đó là..."

- "Chính là hắn - Lê Quỳ."

Quang Băng Pháp đôi mắt sắc lẹm liếc sang bất ngờ chỉ thẳng mặt lão ta khảng khái.

- "Vu khống!"

. Đam Mỹ Hay

Lê Quỳ hồn phách dường như tiêu tán, lão đập mạnh tay lên bàn buột miệng thốt lên.

- "Bị cáo giữ bình tĩnh."

Đài Thiết Giang ngay tức khắc tăng tông giọng.

Lão tái mặt ngồi xuống đá mạnh vào chân Hạ Nghi Bình thúc giục. Hắn bị tác động liền giật bắn người vội vã sắp xếp lại dữ kiện trong đầu.

- "Nhẫn thì vô số, người đeo thì đa số, số lượng thì không hạn định. Vậy mà nhân chứng lại chỉ dựa vào một chiếc nhẫn không rõ nguồn gốc để khẳng định thân chủ tôi là chủ mưu. Có hợp lý hay không?"

- "Luật sư Hạ nói không sai nhưng tôi thấy anh đã sai khi mang trên ngực trái bông hoa lay ơn cao quý này."

Đài Di Giai khẽ rót vào tai Hạ Nghi Bình khiến hắn đờ người nhìn cô trầm giọng:

- "Ý cô là sao?"



- "Đây là chiếc Nhẫn đặc kim cương của Hãng kim hoàn Shawishs, một tập đoàn danh tiếng thuộc Top của Thụy Sĩ. Trong Hội chợ thường niên lớn nhất của ngành công nghiệp trang sức và đồng hồ Shawishs đã cho ra mắt sản phẩm đặc biệt này nhưng số lượng chỉ có đúng 2 chiếc, một vàng một bạc, bạc Lê Quỳ giữ còn vàng thì...tôi nhớ không nhầm chủ sở hữu của nó là chủ tọa Đài Thiết Giang đây."

- "Luật sư Đài cô hãy đi vào trọng tâm."

Đài Thiết Giang nhìn cô cả nhà mình hắng giọng.

- "Như tôi mới nói, hiển nhiên nó không phải là của chủ tọa Đài. Vậy thì chỉ còn..."

- "Cô vẫn là muốn ám chỉ tôi? Nhưng có một điều cô không hề biết là tôi đã bị mất nó từ hơn 3 tháng trước rồi."

- "Vậy sao? Là bị mất, bị cắp hay cố tình để mất?"

- "Cô..."

Lê Quỳ bị Đài Di Giai khiêu đến cực hạn.

- "Dừng lại một chút. Tôi muốn hỏi nhân chứng Quang Băng Pháp. Nhân chứng nói rằng nó là tín vật?"

- "Đúng. Hôm đó chạng vạng, trên đường đi làm về thì một người đàn ông ăn mặc sang trọng đã ngà ngà say, đứng dưới một gốc cây to gọi tôi lại. Lão ta chỉ tay vào cô bé mặc đồng phục đi một mình đang tiến lại gần và kêu tôi là bắt cóc cô bé ấy, đưa đến căn nhà hoang gần đó. Tiền công là 500 USD."

- "Anh đã đồng ý?"

- "Đương nhiên. Tôi là con người, 500 USD không phải là số tiền nhỏ, tôi lại đang nợ ngân hàng không có khả năng chi trả. Không lý do gì tôi lại từ chối."

- "Sau đó thì sao?"

- "Lão không biết tôi, tôi cũng không biết lão nên không thể tin bừa làm đại. Và chiếc nhẫn đó là theo yêu cầu của tôi. Lão hẹn đúng 1 tuần sau vẫn là địa điểm đó để gặp lão trả nhẫn nhận tiền."

Hô hấp mạnh, Lê Quỳ lúc này đây khó lòng điều tiết được hơi thở của mình. Cắn chặt răng nổi rõ xương quai hàm góc cạnh.

- "Đường kính của chiếc nhẫn này là 22mm tức là size 29 nhưng trên ngón tay cái của Lê Quỳ vào độ 3 tuần sau khi vụ án xảy ra lúc tôi gặp ở Chill Club vẫn còn vết hằn rất sâu và rất rõ. Nghĩa là ngón tay của bị cáo Lê Quỳ phải rơi vào size 30 trở lên. Và lần hiếm hoi đến nhà, tận mắt chứng kiến bộ sưu tập đá của Lê Quỳ tôi thấy rằng từ những viên đá cổ trước công nguyên cho đến những viên đắt đỏ vừa được khai quật, dù lớn hay nhỏ đều ngay ngắn thứ tự trên dưới trước sau, được đặt để cẩn trọng trong từng chiếc tủ kính xa xỉ, camera an ninh, hệ thống phòng ốc bảo mật tối cao thì chiếc nhẫn màu bạc nặng 150 carat, được làm từ một viên kim cương thô Đông Đà quý hiếm và mất đến tận một năm để hoàn thành nếu không đeo lý nào lại để mất?"

Đài Di Giai nhanh chóng tiếp lời dẫn dắt thế cục bằng lý lẽ sắc bén của mình khiến lão ta và gã luật sư vô dụng hoàn toàn câm nín.