Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 57: Tôi thật sự lấy làm tiếc




- "Cảm ơn hai người.

Mong anh giúp tôi, giữ lời hứa đến khi con bé ra viện."

Bị áp giải đến ngang Đài Di Giai và Nha Tử Quang Băng Pháp vẫn không quên gửi gắm lại đôi dòng chữ cuối cùng.

Nha Tử mím môi, gật nhẹ đầu, đặt tay lên vai anh ta thay lời hẹn:

- "Cải tạo tốt. Nhà tôi, Nhi Nhi chờ cậu đến đón."

Quang Băng Pháp không đáp. Không phải không muốn hay không có gì để nói mà là...không thể tiếp tục nói nữa. Cứ muốn mở miệng lại có thứ gì đó chắn ngang cổ họng khiến câu từ định sẵn khó lòng mà giải bày.

- "Quang Băng Pháp."

Vừa nhìn cô lần nữa toan xoay lưng đi thì Đài Di Giai đã vội cất tiếng níu chân. Quang Băng Pháp lập tức khựng lại quay đầu nghi vấn.

- "Ngày hôm nay kết thúc bằng hoàng hôn trong ngục tối thì nhất định ngày mai phải bắt đầu bằng bình minh ở vùng chân trời biển lặng."

Đài Di Giai vừa dứt lời đã thấy một mảng đỏ long lanh lan tràn lên trong đôi mắt của người đàn ông ngay trước mặt mình. Từ lúc đầu truy đuổi tới tận nhà, dùng lý lẽ để thuyết phục rồi cố tình dọa dẫm bằng uy quyền pháp lý cho đến tận lúc kéo anh ta ra khỏi bờ vực cận kề cái chết từ tay gã sát thủ mà Lê Quỳ thuê ám toán chưa một lần nào Quang Băng Pháp chịu hạ mình cúi mặt, dù xác nhận ra tòa thú tội nhưng vẫn với cái thái độ ngông nghênh cuồng phách. Đây là lần đầu tiên con người anh ta đặt mình vào thế "nhu" như vậy, mà nói đúng hơn là tia hối hận đã đến hồi nhen nhóm. Đài Di Giai lặng người thoáng chốc bất thần.

Cô nhẹ đẩy làn khí không ra khỏi mũi chậm rãi tiếp tục:

- "Không sợ quá muộn, chỉ sợ muộn quá mà vẫn chưa nhận ra thôi!"

Quang Băng Pháp ngần ngừ lại không nói thêm gì, gật đầu một cái rồi dứt khoát quay đi nối bước tên cầm thú đang bị chiếc còng số 8 khóa chặt phía trước mình.

...

- "Lê phu nhân, phiền chị đợi một chút."

Vừa ra ngoài trông thấy vợ của lão Lê Quỳ Đài Di Giai đã lên tiếng gọi, chân cũng theo miệng mà nhanh chóng bước đến chỗ bà ta.

- "Tôi đã phối hợp với cô, Lê Quỳ cũng đã lãnh án ngồi tù. Bây giờ không biết giữa tôi và cô còn gì để nói!"

Đài Di Giai không gấp, lấy từ trong túi xách ra chiếc hộp đen nhung sang trọng hôm đó hướng đến trước mặt vợ Lê Quỳ cẩn thận:

- "Tôi muốn trả lại chị chiếc mặt dây chuyền này. Nó vốn dĩ không thuộc về tôi."

- "Ông ta đã tặng nó cho cô thì nó là của cô. Tôi không có phận sự để giữ nó."

- "Lê phu nhân biết tôi nhận viên Saphire này là phục vụ cho công việc điều tra. Giờ đã hoàn thành rồi gửi lại chị vẫn hơn."

Đài Di Giai đặt nó vào tay vợ Lê Quỳ.

Bà ta cúi nhìn lại khẽ nhếch môi:

- "Tôi đã nộp đơn ly hôn lên Tòa án rồi. Với ông ta không còn liên quan gì, đồ của ông ta lại càng không."

- "..."

- "Thôi được. Cô không muốn nhận tôi cũng không làm khó cô. Chào cô."



Vợ Lê Quỳ thấy Đài Di Giai không nói thì cũng chẳng còn cách nào khác đành miễn cưỡng lấy lại.

Nhưng vừa đến xe, cửa được mở sẵn bà ta vẫn còn điều lưu luyến, sau lớp kính đen nhìn Đài Di Giai khó đoán được tâm tư.

- "À còn việc này."

Cô nhìn bà ta giữ chân chờ đợi.

- "Cô cãi hay lắm nhưng...

thắng trên tòa lại thua trong đời.

Tôi thật sự lấy làm tiếc!"

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Biệt thự Đài gia

- "Mọi người cứ tự nhiên như nhà mình đi ha! Không phải ngại."

Diệp Tú Tú vừa gấp thức ăn cho Ngụy Kiều Thư vừa rối rít không hết lời.

- "Thư Thư, con ăn nhiều vào nhé!"

- "Vâng ạ!"

Cả nhà ba người bọn họ vẫn chưa giấu được vẻ vui mừng, rạng rỡ cùng người nhà họ Đài liên miệng cười cười nói nói không thôi.

- "Phải rồi Di Giai!"

- "..."

- "Đài Di Giai!"

Thấy cô thẩn thơ không chú tâm đến cuộc trò chuyện trên bàn ăn Đài Thiết Giang liền tăng tông giọng.

- "Dạ ba? Ba gọi con."

Đài Di Giai giật thót mình vội vã.

- "Chiếc nhẫn đó không phải mẹ con bí mật tặng cho ba sao, ba còn chưa đeo nó lần nào sao con biết được thế?"

- "Thì không phải là Tiểu Ngữ...Tiểu Giai mua nó giúp tôi sao?"

Diệp Tú Tú biết mình hớ miệng nên gấp gáp khựng lại đổi hướng.

- "Ra là vậy, con bé này luôn tinh tế như thế."

Đài Thiết Giang nhìn Đài Di Giai bằng vẻ mặt hài lòng, gật gù tấm tắc,thanh âm tự hào hiện rõ.

Bữa cơm tối cũng nhanh chóng kết thúc. Ngoại trừ Ngụy Kiều Thư được cô hầu gái đưa lên phòng chơi thì mọi người đều tụ họp đông đủ quanh bàn trà nơi chính tâm phòng khách.

Ngụy Văn không vòng vo nữa. Thẳng mắt vào Đài Di Giai nghiêm túc:



- "Luật sư Đài, gia đình chúng tôi nợ cô nhiều quá rồi."

- "Thật lòng không biết nói bao nhiêu lời cảm ơn mới đủ so với những gì mà cô đã làm cho chúng tôi."

Mẹ Thư Thư cũng lập tức tiếp lời.

- "Ừm...đây có chút ít bày tỏ lòng thành, tôi mong..."

- "Tôi mong anh giữ lại!"

Đài Di Giai lúc này mới lên tiếng. Giọng nói trầm ổn đẩy chiếc phong bì dày cộp vừa đến tay mình trở lại túi của Ngụy Văn.

- "Nhưng mà..."

- "Anh chị nói xem một người bác sĩ khoác lên mình chiếc áo blouse trắng thì trọng trách là gì?"

Đài Di Giai đứng lên cùng hai người họ ôn tồn.

Ngụy Văn quay sang vợ rồi cả hai đồng thanh:

- "Cứu người."

- "Còn mang trên người bộ quân phục cảnh quan?"

- "Bắt người."

- "Vậy cài chiếc huy hiệu cao quý này?"

- "Là...lấy lại công bằng cho người."

Đài Di Giai khẽ cười không thành tiếng.

- "Là công chức nhà nước, là công dân của đất nước. Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm mà tôi phải làm. Không công tôi cũng phải hết mình tận tụy. Huống hồ đây là khoản ngoài lề công việc. Anh chị giữ lại giúp tôi."

- "Như vậy sao tôi còn mặt mũi nhìn cô được."

Ngụy Văn khó xử.

- "Vậy nếu nhận tôi còn mặt mũi để bước chân lên tòa?"

Đài Thiết Giang tận bây giờ mới đặt cốc trà trên tay xuống để tham gia:

- "Tổn thương bây giờ là vết sẹo của ngày mai và là chai sạn của ngày sau. Đừng để nó trở thành gánh nặng đè nén và theo cô bé suốt cuộc đời này. Tiền có thể thuê được một người bác sĩ giỏi nhưng không thể vá lành những vết thương trong một tâm hồn thương tổn."

- "Dành thời gian quan tâm, chăm sóc cho con bé nhiều hơn tốt hơn là bắt con bé toàn tâm vùi mình vào việc học còn mình thì buộc bản thân vào guồng quay công việc."

Diệp Tú Tú tiếp lời ba cô.

Ngụy Văn và vợ nắm chặt tay nhau lại bắt đầu rưng rức, lướt một vòng quanh 3 người bọn họ sụt sùi:

- "Cảm ơn mọi người rất nhiều!"