Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thế Gian Kịch

Chương 9 :Màn kịch




Chương 9 :Màn kịch

Hứa Phàm đang đi trên đường về hắn bắt gặp một thằng bé đang ngồi trong góc mồm ngập chiếc kẹo mút nó khác biệt với tất cả mọi người ở đây . Thằng nhóc chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhiều chỉ vừa ngậm kẹo vừa nhếch môi cười .Hắn quay sang hỏi một tên bên cạch.

" Ngươi biết thằng bé kia không chúng ta đã bắt gặp trong phủ ấy . Ta cần ngươi đi tìm hiểu về thằng bé ".

Tên bên cạch cũng chỉ gật đầu rồi hắn lặng lẽ lùi ra khỏi đoàn đi một hướng khác . Khi Hứa Phàm vừa quay lại đã phát hiện thằng bé đấy đang nhìn vào chính mình cười nháy mắt một chút nó liền đi về phía tiểu viện . Hứa Phàm với thắc mắc đầy đầu cùng với tò mò nghi hoặc nhưng hắn cũng không rảnh để ra hỏi vì hắn cũng còn một công chuyện khác .

Đứng trước phòng của Nguyễn Hải định gõ cửa thì có một tiếng nói truyền ra ngoài.

" Ngươi vào đi " .

Khi vừa bước vào thì hắn phát hiện thành chủ đại nhận khuôn mặt hồng hào không có dáng vẻ gì khi b·ị t·hương giống lúc trên tường thành cả . Hứa Phàm bắt đầu hỏi:

" Ngài vẫn khoẻ chứ".

Nguyễn Hải hơi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

" Ừ chung quy là một viên đan dược nhị phẩm ta đã khôi phục đến năm phần nếu không phải một chưởng kia có lẽ là bảy phần ".

-Hứa Phàm lúc này thở dài một hơi, khuân mặt hắn bắt đầu tức giận hắn chỉ thẳng vào mặt thành chủ nói:

" Tại sao ngươi có thể làm như thế chuyện đại hồng thuỷ thì ta không nói, còn chuyện ngươi dùng tính mạng của người dân trong thành ép chúng ta phải tử thủ ".

Nguyễn Hải không cần suy nghĩ trả lời:

" Không phải vì kế hoạch sao bây giờ ta nói hơn chục nghìn đại quân lúc nào cũng có thể bao vây thành Hồng Phong các ngươi có an tâm tình nguyện đi không hay các ngươi sẽ rút lui vì lấy lí do bảo toàn lực lượng" .

Hứa Phàm liền cứng họng quả thật nếu hắn biết có hàng chục nghìn đại quân có mấy tên lập lâu thậm chí là đến tam trọng thì hắn cũng sẽ không để huynh đệ mình đến chỗ này liệu mạng vì căn bản không có phần thắng .

Nguyễn Hải lúc này nói tiếp:

" Nếu không phải vì đại thế thì cũng vì đất nước này . Lúc đấy ta dám đảm bảo chắc chắn không có một tên dân thường nào phải c·hết vì kế hoạch này quá hoàn mỹ đến nỗi số người phải c·hết còn chưa đến 200 người mà chiếm được lại thành Phong Hưng bao vây lại thành Ức Châu cái giá bỏ ra quá rẻ. Từ hàng nghìn người giảm còn chưa đến 200 khiến cho dục vọng của ta thành chủ Hồng Phong này đều bị thổi bùng lên vì đại thế tất cả sự hi sinh sẽ được khắc ghi".

Hứa Phàm nhăn mặt quả thật:

" Để g·iết một lúc hơn 4 vị lập lâu cảnh cái giá bỏ ra quá rẻ".

Đang lúc phân vân thì Nguyễn Hải lại nói:

" Nếu ngươi muốn biết toàn bộ kế hoạch thì gặp Trần Long, hắn là kẻ lập ra toàn bộ kế hoạch này . Nếu biết hết ngươi có thể rút lui hoặc tiếp tục làm quân cờ."

Hứa Phàm lúc này giật mình nói :

"Trần Long không phải là một đứa trẻ năm tuổi hay sao".

Nguyễn Hải đáp lời:

" Ừ đúng vậy ngọn lửa dục vọng của chúng ta là một bàn tay trẻ tuổi thổi bùng lên" .

Hứa Phàm chỉ gật đầu rồi rút lui Nguyễn Hải ngồi bên trong lắc đầu đến ta cũng không biết mục đích thật sự của hắn rồi nói thầm:

" Ngươi đến nghe cuộc nói chuyện bọn hắn nếu tên Trần Long nói gì khác ngoài kế hoạch ngươi có thể ngay lập tức g·iết c·hết hắn . Hoặc về đây báo lại cho ta chuyện này nói trung nhiệm vụ lần này ngươi toàn quyền sử lí".

Cái bóng ở trong phòng gật đầu

" Vâng thưa đại nhân " rồi lao từ cửa sổ ra .

Thành chủ lúc này trầm ngâm một lúc, chung quy hắn vẫn sợ hãi con quái vật ấy nếu thu phục được thì hắn sẽ như hổ trợ thêm cánh nếu không làm được tốt nhất bóp c·hết từ trong trứng nước . Ánh mắt hắn nhìn đằng xa suy nghĩ một lúc lâu rồi thở dài tự mỉm cười từ bao giờ ta lại sợ một đứa nhóc năm tuổi.

Hứa Phàm lúc này đang đi trên đường phân vân tên mà hắn sai đi tìm hiểu đã trở về. Ngồi trong phòng kín tên đó bắt đầu nói những thứ hắn tìm hiểu được :



" Trần Long là con trai của Trần Quốc mẹ mất sớm, bố bị g·iết trong lúc di dân. Hắn trốn được đến thành Lộc Hành và báo được tin trong khu rừng có lâm tặc cảnh giới đến lập lâu tam trọng cũng tính là lập công lớn . Nó cũng được tính là một nửa môn sinh của Kiếm Thanh tông . Tất cả là những gì mà đệ tìm hiểu được mặt thời gian có hạn tìm hiểu không quá kĩ " .

Hứa Phàm trầm ngâm một lát thành chủ đại nhân nói với hắn đấy là kế hoạch do một mình nhóc kia bày ra có lẽ đây là thông tin nội bộ cấp cao. Sau đó hắn xoa xoa huyệt thái dương phất tay đuổi tên kia đi trong đầu uể oải hắn thở dài một hơi .

" Vì đây là lần đầu tiên hắn làm con cờ của kẻ khác hắn thiên tài được mọi người tung hô vậy lên hắn à không hắn đến đây cũng được tính là quân cờ rồi chẳng qua hắn cam tâm tình nguyện đến".

Hắn quyết định rồi sẽ đến để biết kế hoạch cam tâm làm con cờ còn hơn làm một con cờ vô chi, nhìn dân chúng đang không ngừng đi lại ở phía dưới có lẽ hắn ta lại dùng dân chúng để ép ta đi . Sau đó hắn đứng dậy đi từng bước đến tiểu viện.

Trong tiểu viện lúc này Trần Long đang nằm một cách luời biếng trên một cái xích đu hắn cứ nằm đấy tắm nắng thì có tiếng gõ cửa nhăn mày một lúc liền ngồi dậy chạy ra mở cửa. Mở ra hắn thấy Hứa Phàm đứng ở bên ngoài cũng không nghĩ ngợi gì nhiều hắn liền lùi ra đằng sau cho Hứa Phàm vào . Vừa bước vào cửa hắn hỏi luôn .

" Tại sao ngươi lại ở nơi đây" Hứa Phàm nhìn Trần Long hỏi tia nghi vấn .

Còn Trần Long nhìn hắn như một kẻ ngu" Tại sao ta lại không được ở đây" .

Hứa Phàm lại thêm một lần nữa cứng họng nhìn thấy Trần Long nhìn hắn như một kẻ ngu khiến cho hắn ngại ngùng . Cũng không trần chờ gì nhiều nữa hắn hỏi luôn trọng tâm.

" Ta muốn biết toàn bộ kế hoạch" :

Trần Long lúc này cũng không nói gì cả chỉ tay mời Hứa Phàm vào trong phòng . Vừa vào trong Hứa Phàm cảm thấy bên trong có cái gì đó lạ lắm một mùi hương làm cho hắn khiến cho hắn có một chút cảm giác lạ nhưng không để cho ý ngồi vào chiếc ghế hắn hỏi lại thêm một lần nữa.

" Ta muốn biết toàn bộ kế hoạch".

Trần Long vẫn bình tĩnh cầm tách trà từ từ đáp:

" Tại sao ta phải nói cho ngươi biết".

Hứa Phàm lúc này hơi khó chịu . Được một hắn bèn nghĩ ra một kế định hăm doạ đứa trẻ đằng trước mắt .

" Nếu ngươi không nói cho ta nghe ta liền rút toàn bộ tông môn về vì ta cũng đã hỗ trợ triều đình chiếm lại rồi".

Trần Long một lần nữa nhìn hắn như một đứa ngu chỉ nói:

" Không biết một đứa ngu như ngươi tại sao được gọi là thiên tài" .

Hứa Phàm liền thật sự tức giận vì đây là lần đâu tiên hắn bị chửi thẳng mặt là một đứa đần . Hắn chưa kịp phản bác lại Trần Long c·ướp lời nói luôn :

" Ngươi tìm ta có lẽ là thành chủ chỉ ngươi đến đây còn ngươi từ khi bước vào nơi này đã xác định mình làm một quân cờ ngươi hỏi thêm để làm gì " .

Hứa Phàm ngơ ngác không nói gì hắn thở dài nói tiếp:

" Ừ vậy lên ta mới hỏi ngươi".

Trần Long lúc này mới nghiêm túc bắt đầu nói tiếp.

" Ngươi căn bản là đại biểu cho tông môn của ngươi tất cả cả các tông môn khác sau khi chiếm được thành Phong Hưng liền đồng loạt rút lui mà ngươi đại diện cho tông môn của ngươi thì chắc chắn chỉ có duy nhất tông môn ngươi ở lại . Ngươi lên suy nghĩ thật rõ đi".

Hứa Phàm lúc này lại nói :

" Cái này là hành động riêng không liên quan đến tông môn".

Trần Long lại lắc đầu cười nói:

" Ngươi chắc chắn ngươi ở lại nhưng tông môn đồng ý sao cho dù có thì các huynh đệ ngươi ở đây đều sẽ ở lại theo ngươi" .

Hứa Phàm liền thở dài một hơi những lời thằng nhóc nói hoàn toàn chính xác .

" Bao giờ thì bắt đầu hành động ".

Trần Long ngẫm nghĩ một lúc liền trả lời



" Sau khi chiếm thành Phong Hưng xong thì tầm ngày kia nếu có thể tối ngày mai liền bắt đầu hành động".

Hứa Phàm cũng chẳng nói gì chỉ gật đầu đi ra ngoài cửa trước khi đi hắn để lại lời nói :

" Sáng ngày mai ta sẽ cho ngươi kết quả".

-Sau đó Trần Long bắt đầu ngồi trên giường bắt đầu vận công pháp nhắm mắt lại từ trong một góc tối một thân ảnh lao v·út ra ngoài ngồi đợi một lúc Trần Long liền mở mắt ra thì thầm .

" Có lẽ là đi rồi".

Trần Long lại quay sang nhìn hướng thằng ngốc kia. Hắn thật sự không biết phân biệt sao tự nhiên thành chủ đẩy công sang cho hắn thì ít nhất cũng phải nghi ngờ chứ thiên tài chung quy vẫn là kẻ ngốc.

Mong hắn hiểu ám hiệu của ta nếu không cũng không cần nói gì thêm nữa.

Tên ám vệ lúc này quỳ gối trước thành chủ đại nhân kể hết đầu đuôi thành chủ liền gõ tay trên bàn hỏi :

" Ngươi thật sự không nghe thiếu chứ hay nói không bị sót chứ ".

Tên kia nói chắc như đinh đóng cột" Tiểu nhân chắc chắn".



Nguyễn Hải liền hơi nhăn mày, mong sao hắn vẫn chưa phát hiện ra được. Chung quy vẫn chỉ một đứa nhóc tâm lí quá kém chỉ cần cho ít kẹo vào lúc khốn khó thì đã tin người . Rồi sau đó hắn lại ra lệnh rút toàn bộ những kẻ ở đấy tránh cho Nguyễn Hải Linh phát hiện. Không phải đất của mình muốn sắp xếp thôi cũng khó.

Lúc này Hứa Phàm vẫn đang suy nghĩ lên quyết định đi hay ở lại dù sao hắn cần có trách nhiệm với mạng sống của tất cả mọi người . Khi bước đến viện hắn lấy hết dũng khí bước vào bên trong.

"Tất cả tập chung " .

Toàn bộ đệ tử trong tông môn của hắn đều tập hợp lại một chỗ.

" Ta có một chuyện cần nói với mọi người ở đây, là ta quyết định đánh tiếp còn về các ngươi về hết đi . Mang theo tông tin này về báo với tông môn luôn ".

Tất cả ở đây đều lên tiếng khuyên ngăn :

" Chỉ cần đánh được thành Phong Hưng là chúng ta có thể rút về được rồi không cần cố quá đâu ".

Lại có kẻ khác lại nói :

" Nếu ngươi ở lại thì ta cũng ở lại nếu ngươi đi ta cũng liền đi" .

Hàng đống âm thanh tạp nham sen lẫn vào nhau truyền vào tai hắn.

" Tất cả im lặng bây giờ ý ta đã quyết các ngươi cứ làm theo . Ta còn ít nhất bảo vệ được mạng sống còn các ngươi đi theo vừa làm gánh nặng lại làm ta phân tâm thôi" .

Tất cả chúng đệ tử ở đây đều im lặng quả thật liền đúng như vậy sau một lúc hắn lại nói tiếp :

" Sau trận đánh sáng ngày mai tất cả các ngươi về hết đi".

Nói xong hắn lại đi vào phòng ngủ của hắn .

Trong một căn phòng tối tăm một giọng nói vang lên :

" Ta sẽ cố gắng để tên Hứa Phàm kia một mình nhiệm vụ các ngươi là báo tin tức về diệt hắn ".

Tên ngồi đối diện khuân mặt hắn chần chờ.

" Tại sao ngươi lại làm như vậy".

Tên ngồi đấy lại đáp .



" Công này quá lớn mà ta lại quá tham lam muốn nuốt trôi một mình tên Nguyễn Hải kia là kẻ nhận trách nhiệm cho chuyện này. Nếu có thể thì ngươi g·iết luôn cả đám người tông môn kia đi tiện thể g·iết luôn cả Nguyễn Hải ".

Tên đối diện bất ngờ " Ngươi điên rồi sao" .

Lúc này thành chủ của thành Hồng Phong chỉ mỉm cười.

" Tất cả đều là vì đại thế vì đất nước này tông môn bây giờ mọc lên như nấm cần g·iết bớt" .

Đến đêm tối trong phòng ngủ của Trần Long xuất hiện một bóng người không ai khác người đó chính là Hứa Phàm . Trần Long từ trạng thái thiền định mở mắt ra nhìn hắn nở nụ cười.

" Ngươi đến rồi đấy à, chung quy vẫn không quá ngu xuẩn ".

Hứa Phàm bất đắc dĩ cười quả thật so với hắn thì như một kẻ đần thật. Trần Long lúc này mỉm cười.

" Mời ngồi ".

Hứa Phàm lúc này liền hỏi:

" Ta muốn biết thật sự chuyện gì đang diễn ra".

Trần Long cười đáp :

" 4 quyển cấp nhân từ trung phẩm đổ lên ta sẽ nói cho ngươi toàn bộ".

Hứa Phàm nhăn mày:

" Kể thôi sao mất phí nhiều thế".

Trần Long chỉ cười rồi nói:

" Đấy là tiền mua mạng cho các ngươi không phải là chuyện chính".

Hứa Phàm chỉ hơi nhăn mày.

" Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra".

Trần Long chỉ lắc đầu cười nói tiếp:

" Ừ chuyện quái gì đang xảy ra".

Hứa Phàm ngay lập tức vứt bốn quyển công pháp lên trên bàn gồm :Hư ảnh (thượng phẩm) -lật mộc hoa kiếm ( thượng phẩm) - Hộ quy thể (thượng phẩm) -đồng nhãn( thượng phẩm). Đây là tất cả những quấn công pháp nhân phẩm mà ta có, Trần Long mắt sáng tít bắt đầu giải thích có lẽ :

" Thành chủ của thành Hồng Phong này muốn g·iết các ngươi đi có lẽ là vì tham vọng hay dục vọng trỗi dậy" .

kể đến đây Hứa Phàm liền giật mình ngẫm nghĩ một lúc .

Trần Long nói tiếp :

" Nếu ngươi bây giờ đi ngay có lẽ là chạy được tốt nhất bỏ đi tất cả có lẽ sẽ được thôi . Còn không ta khuyên ngươi chờ đến sáng mai khi tất cả đi rồi thì ngươi ở đằng sau bảo hộ bọn hắn . Dù sao thì trong tông môn ngươi có nội gián" .

Trần Long nở một nụ cười thật tươi.

" Còn chuyện chính thì được miễn phí có thể Nguyễn Hải đang tu tà pháp" .

Hứa Phàm giật mình.

" Có bằng chứng gì không".

Trần Long mỉm cười đáp lại :

" Những cái xác biến mất chỉ có người quyền năng thành chủ".

Hứa Phàm giật mình lúc hắn nhìn thấy thành

chủ quả thật da dẻ hồng hào không giống với b·ị t·hương . Cùng lúc đó Trần Long nhờ vả Hứa Phàm một chuyện gì đó.