Chương 8 :Đại thế và giá trị của mạng người
Ngày thứ 7 đã tới trên tường thành Hứa Phàm nhìn chằm chằm đại quân đằng trước . Hắn quay ra sau hét to lên :
" Đến tối nay tất cả đều chuẩn bị tử chiến nếu kẻ nào muốn chạy có thể nói cho ta. Kẻ nào muốn ở lại quyết chiến tới cùng thì hãy giơ cao v·ũ k·hí của mình cao lên nhất quyết cũng phải giữ vững thành trì " .
Tất cả tông môn đều hơi do dự một lát . Thì có được một tên đến hai tên dơ lên nhưng theo hiệu ứng đám đông tất cả giơ binh khí của mình lên hét to vang vọng cả bầu trời " Tử chiến quyết giữ thành" Hứa Phàm hài lòng gật đầu cho tất cả lui đi.
Bên phía trại cả quân đều nóng như lửa đốt nếu thắng thì đại quân có thể tiến sâu vào hơn nữa nếu thua thì bọc xác vào trong da ngựa. Tên tướng quân lúc này cảm xúc lẫn lột vào có sợ hãi có chờ mong có thèm khát đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào thành như mĩ nữ lột sạch đồ nhảy múa trước mặt hắn mà hắn không làm được gì . Không có lẽ còn hơn như thế nữa hắn chờ chỉ cần chờ đến tối thôi là đại quân hắn sẽ thay đổi cờ trên cái lóc đấy .
Giữa trưa mặt trời đã lên cao chiếu rọi vào hai phe đôi mắt bọn hắn lại ánh lên tia hi vọng trời càng nóng thì lòng người càng nóng hơn tất cả đều trông chờ vào một cơ hội duy nhất . Một tên tướng lĩnh hét lên :
" Chỉ cần đợi đến tối nay thì thành kia sẽ là của chúng ta mau phấn chấn tâm lí lên".
Cả đám binh lính liền phấn chấn tinh thần như được bơm máu .
Trời đã bắt đầu chuyển hướng từ đỉnh đầu xuống núi trời chuyển sang chiều hộ trận liền bắt đầu yếu bớt còn tên tướng quân nhìn thành bắt đầu hưng phấn .
Trần Long lúc này đang ngồi trong xe ngựa có cả Nguyễn Hải lẫn Nguyễn Hải Linh . Thành chủ của thành Hồng Phong bắt đầu lên tiếng :
" Có nhất thiết phải làm thế không ".
Trần Long lúc này đáp lại :
" Quân số cách nhau hàng chục lần, cộng thêm mấy tên tông môn cũng chẳng làm được trò trống gì . Nếu ngươi bây giờ có kế hoạch gì một lần vét sạch tất cả mà lại ít thiệt hại hơn kế hoạch của ta thì nói cho ta nghe phát".
Nguyễn Hải Linh lúc này hơi cau có nghĩ lại một lúc liền nói :
" Ừ cứ làm theo kế hoạch của ngươi đi ".
Trần Long lúc này lại nói tiếp
" Nếu hạn chế được quân lính c·hết thì nhiều nhà không bị mất người thân con còn có cha vợ còn có chồng ngươi còn đòi hỏi gì nữa ".
Nguyễn Hải Linh lúc này tức giận lại phản bác lại.
" Mẹ nó thế có ai điên như ngươi không mất bao lâu để khôi phục tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu của ta . Nếu không phải Nguyễn Hải nói toàn bộ kế hoạch này đều do một tay ngươi bày ra thì ta đã chém c·hết ngươi lâu rồi " .
Trần Long lại lắc đầu cười.
" Không phải ngươi vẫn đồng ý thôi sao dù sao trước đại thế sinh mạng còn không đáng một đồng công là ngươi cầm ta không lấy một xu tất cả đều cuốn theo dòng n·ước l·ũ tất cả đều chỉ nhớ công lao của ngươi là dẹp loạn quân ở biên giới chấm hết . Còn những lời sỉ vả đều sẽ bị đè bẹp trước đại thế ".
Nguyên Hải Linh lúc này liền nhăn mày quả thật là như thế tất cả đều chỉ là dục vọng hắn thổi bùng lên còn kẻ đầu têu lại là một đứa nhóc năm tuổi . Hắn thật sự phải kinh sợ trước con quái vật như thế này.
Sau đó hắn liền truyền từ trong xe ra
" Chuẩn bị phá đê ".
Tên lính này liền hoảng sợ .
" Còn cách nào khác không thưa đại nhân ?" .
Sau tên lính cũng ngộ ra rồi tự vả miệng mình, hắn tự mỉm cười một mình . Dù sao cũng là đại thế hắn vừa đi vừa khóc.
Cả hai bên lúc này đang giằng co căng thẳng, đột nhiên có nguồn nước đâu chảy xuống từ ít đến nhiều càng ngày càng lớn nó càng ngày càng xiết càng lúc càng trở lên khủng bố sau một lúc nó liền đạt đến đỉnh điểm hoá thành một cơn đ·ại h·ồng t·hủy phá vỡ đi hết thảy cũng như quấn trôi đi hết .
Cả hai bên đều đã phát hiện ra dị thường nhưng không kịp nước đã chảy tới sau không đến một khắc liền nhấp chìm đi tất cả .
Tên tướng quân gào ầm lên vì hối hận hắn nghĩ:
" Quân mình đông gấp mấy lần quân bên kia gộp lại đấy cũng là lí do hắn dám ở lại dù bị bao vây cũng có thể rút quân được về ".
Cũng không chần chừ hắn liền nhảy ra đứng trước cơn đ·ại h·ồng t·hủy khi vừa mới chạm vào dòng nước xiết thì tất cả đều đóng băng lại . Hắn nhìn về phía tàn dư hét to :
" Toàn quân rút lui ".
Chưa kịp nói hết câu thì trên đỉnh núi đến hàng nghìn quân bao vây lại. Tên tướng quân càng trở lên tỉnh táo :
" Mau mở đường máu tất cả rút lui ".
Cả hai liền lao vào huyết chiến, đám người trong tông môn cũng lao xuống thành gia nhập vào cuộc chiến cả hai bên chém nhau loạn xạ lên cũng có thể coi là hỗn chiến tất cả đều g·iết đỏ mắt chỉ cần biết đối thủ đằng trước liền lao lên g·iết.
Trên bầu trời lúc này đứng ba người . Tên tướng quân cầm thanh đao còn hai người còn lại phân biệt cầm thanh kiếm cùng với cây thương.
Không nói nhiều lời cả ba người đều lao vào nhau đánh sáp lá cà binh khí v·a c·hạm vào nhau tạo ra các v·ụ n·ổ không khí . Tên tướng quân hoàn toàn ở thế hạ phong càng đánh càng mệt . Trong lúc này hắn phát hiện tên cầm kiếm yếu thế hơn tên cầm thương . Đôi mắt hắn nghĩ ngợi một chút lại lao lên Nguyễn Hải Linh cầm cây thương xiên một phát chúng cánh tay của tên tướng quân nhưng hắn chẳng kêu đau một tiếng chỉ thì thầm " nghịch huyết" cả cơ thể của hắn bỗng trở lên mạnh bất thường .Cứ một đao chém ra liền có một luồng khí xé nát hư không bay thẳng về phía Nguyễn Hải.
Nguyễn Hải liền xoay người chém lại ra một luồng kiếm khí chặn lại đao khí kia Nguyễn Hải Linh không chớp lấy thời cơ lao lên cạnh xiên một thương vào cơ thể của tên tướng quân thì bị hắn một chưởng đập vào mũi binh khí.
Nguyễn Hải đã đứng từ xa mồm lẩm nhẩm rồi đột nhiên thanh kiếm hoá thành luồng hư vô . Tên tướng quân giật mình liền hất cây thương kia ra cầm đao xoay người chém ra phía sau liền có tiếng vang . Hắn cau mày lại nhảy ra đằng sau chém một đao tên là " Âm hành chỉ đao " một luồng đao khí bắn ra tất cả chỗ nó đi qua đều chở lên bị đông cứng bay thẳng về phía Nguyễn Hải Linh . Nguyễn Hải Linh cũng không do dự liền đâm một thương tên tướng quân lúc này liền dịch chuyển đến gần Nguyễn Hải chém ra một đao Nguyễn Hải chỉ đằng bất lực giơ kiếm lên không ngừng trống đỡ Nguyễn Hải nhíu mày .Tên tướng quân chớp lấy cơ hội xoay vòng từ một đao ở phía dưới hất lên Nguyễn Hải cũng chỉ đành né ra đằng sau.
Tên tướng quân định thừa cơ tiến tới thì hắn phát giác ra được đằng sau có nguy hiểm vừa quay lại đằng thì phát hiện Nguyễn Hải Linh ở đằng sau tay cầm một cây thương bằng lửa ném mạnh về phía hắn rồi hét lên" Phá Viêm Thương ". Chỗ thương đi qua không gian liền xoắn nát hắn cũng chỉ đằng lấy thân đao chống đỡ Nguyễn Hải lúc này ở đằng xa ngưng tụ ra một thanh kiếm đang xoay vòng ở trước ngực càng xoay càng xoay lực càng mạnh rồi Nguyễn Hải nói thì thầm "Xuyên tâm".
Thanh kiếm liền bắt về phía trước bay thẳng về phía tướng quân . Tướng quân lúc này mặt dữ tợn nói thầm " Nghịch hoán" ngay lập tức hắn và binh lính ở dưới tên lính còn đang ngơ ngác liền bị cả hai tuyệt chiêu xoắn nát không còn một mảnh vụt cả bầu trời . Một tiếng hét vang lên khắp cả bầu trời" Hàn âm băng chưởng" một bàn tay khổng lồ băng giá bây thẳng về phía Nguyễn Hải bất ngờ liền chỉ chịu đòn đó hắn vào một ngọn núi gần đó tạo ra một tiếng động to .
Tên tướng quân cười lớn " Hạ được một tên ".
Hắn nhìn nhìn lại cùng với Nguyễn Hải Linh lao vào nhau đại chiến hắn với Nguyễn Hải Linh càng đánh càng hăng càng đánh càng khủng bố giống như không biết mỏi mệt . Bọn hắn lao vào rừng sâu đánh nhau tạo ra vô số đ·ộng đ·ất cùng với rung chấn Nguyễn Hải Linh thương ra như rồng cứ mỗi một thương liền cày lát đất tên tướng quân cũng không chịu yếu thế chém ra một đao liền phá vớ thế tiến công của Nguyễn Hải Linh định lao lên một lần nữa thì có một giọng nói vang lên.
" Ngươi biết tại sao là xuyên tâm không vì nó có thể đâm xuyên tim người ".
Lúc này trên mặt tướng quân lộ ra vẻ mặt khó tin rồi hối hận sau cùng liền lăn đùng ra c·hết trong cơ thể hắn tồn tại vô số sợi kiếm ý xé nát toàn bộ cơ thể của hắn. Nguyễn Hải từ trong rừng bước đôi mắt nhìn về phía cái xác c·hết nhưng cũng không nói gì Nguyễn Hải Linh lúc này bắt đầu nói " lên kết thúc cuộc chiến đi" Nguyễn Hải cũng chỉ gật đầu đồng ý.
Bên chiến trường Hứa Phàm đang tắm máu quân thù gần như không có một tên lính nào có thể cản được hơn hai kiếm của hắn trừ tên to con đằng trước mặt hắn. Hắn đã cùng tên đó đánh hơn chục hiệp tuy là vẫn ở thế đỉnh phong nhưng hắn da thịt dày béo đến tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội bên nhất kích tất sát hắn vẫn đang chờ một cơ hội.
Còn phó thành chủ của cả hai thành đều đang đè lên đánh tên văn nhân đằng trước bọn hắn chớp lấy cơ hội Kim Minh Trần xoay người lập tức giam giữ được tên văn sĩ phó thành chủ của thành Hồng Phong tên là Đào Dương lao lên một kiếm dứt điểm tên văn sĩ kia liền ngã xuống. Đang định đi trợ giúp người khác thì giọng của Nguyễn Hải Linh vọng ra khắp bầu trời.
" Đầu hàng thì còn sống phản kháng là phải c·hết ".
Vẫn còn một số tên lính muốn phản kháng liền bị một thương xuyên c·hết .
Sau đó hắn liền hét to" Tất cả nghỉ ngơi dưỡng sức ".
Hắn cũng không làm gì thêm đi vào trong phủ Nguyễn Hải lúc này nhìn về phía của Trần Long bằng một đôi mắt trầm ngâm rồi lắc đầu lao vào trong mật thất nghỉ dưỡng .
Còn Trần Long lúc này đang ăn mút một cây kẹo đằng đường bắt đầu suy nghĩ linh tinh mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình .
Dân chúng từ trong thành chạy ra khóc lóc vang trời khuôn mặt buồn bã vừa cười vừa khóc cười là vì đã đánh đuổi được giặc đi khóc vì lúa mạch tất cả tài sản ở ngoài thành đều trôi theo dòng nước.
Thành chủ đứng trên tường thành nói với giọng đầy trân thành :
" Ta xin lỗi vì đã ra hạ sách này . Bây giờ ta sẽ sai một số tu sĩ sửa sang cải tạo lại đất cho mọi người có lẽ mất đến một năm để khôi phục lại trong thời gian này thành chúng ta sẽ cố gắng xin trợ cấp cho thành để ít nhất mọi người không c·hết đói " .
Tất cả dân chúng đều cảm ơn lạy tạ thành chủ thì trong một góc nhỏ Trần Long đang mút cây kẹo nghĩ rồi cười.
" Chung quy vẫn chỉ khổ dân mà thôi mấy tên nhà giàu thì tài sản quý giá nhất vẫn là trên giấy tờ ".
Trần Long cảm giác được một đôi mắt nhìn hắn hắn liền quay sang nhìn lại thì thấy Hứa Phàm quần áo đỏ tươi đang đi về trên con đường được vô số người hoan nghênh nhìn hắn với con mắt tò mò hắn cũng chỉ cười rồi gật đầu đáp lễ.