Chương 82 : xác động vật
Trần Long đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh tuy mạng hắn được đảm bảo nhưng nó vẫn gây ra những v·ết t·hương nặng .
Xuân Hương ngồi chăm sóc ở bên cạnh thỉnh thoảng nàng lại cười lên khanh khách sau đó liền cúi mặt sát với Trần Long.
Một bàn tay nhanh như chớp bóp chặt lấy cổ nàng sít lại khuôn mặt của nàng lập tức tái nhợt đi .
Trần Long bình tĩnh mở mắt ra nhìn cô bé trước mắt nói :
“ Ta bảo ngươi không được áp sát ta cơ mà “.
Nhìn Xuân Hương đang cố dãy dụa hắn liền thả lỏng cổ ra Xuân Hương không những không tức giận mà ngược lại cười vui hớn hở .
“ Không phải ngươi đọc được tâm người khác sao chả nhẽ ngươi nói điêu “.
Trần Long nhìn lạnh lùng rồi giọng nói hắn tỏ vẻ không quan tâm lời Xuân Hương nói :
“ Ngươi có ý g·iết ta thì ngươi c·hết lâu rồi “.
Xuân Hương không nói gì chỉ bật cười thành tiếng Trần Long nhìn ra phía ngoài cửa giọng nói tràn đầy thành kính .
“ Các ngài có nói gì không “.
Xuân Hương lắc đầu Trần Long lạnh lùng nhìn phía ngoài cửa sau đó hắn gật đầu bắt đầu luyện công pháp .
Đến một lúc hắn mới nhìn Xuân Hương nói :
“ Có cách nào làm ta ra bên ngoài “.
Trong thành Quang Anh ngồi suy nghĩ vẩn vơ hắn nhìn lên bầu trời bắt đầu suy nghĩ .
Khi bắt đầu đến thành các sư huynh đều cấm hắn hành động một mình thời gian cũng trôi qua 1 tuần mà hắn vẫn chưa nhận lệnh gì .
“ Thật sự là quá chán nản mấy vị sư huynh đều bỏ ta lại may mà còn có sư muội ngươi “.
Hắn nhìn ra phía trước một cô nhóc bị trói chặt trên cột nàng ta không ngừng dãy dụa gào mồm lên .
“ Sư huynh ngươi bị điên sao mà trói ta như thế này “.
Quang Anh nhìn tiểu sư muội với vẻ trìu mến nói :
“ Linh Hương sư muội ngươi còn nói được sao mấy hôm trước may ta nhanh trí bắt ngươi về được . Nếu không thì không biết mông ngươi lại có thêm mấy đoá hoa “.
Linh Hương nghe xong mặt đỏ bừng lên nàng sau khi về liền bị các sư huynh trách phạt cách gì nàng cũng chịu đựng được .
Nhưng tét mông thì không được dù sao nàng cũng lớn rồi không còn trẻ con như trước nữa . Càng nghĩ càng tức giận sau đó nàng nhìn sư huynh trước mắt gào ầm lên .
“ Nếu như ta có thể thoát ra được sư huynh ngươi biết tay ta “.
Quanh Anh nhìn lên bầu trời thở dài đột nhiên một cái bóng nhỏ con xuất hiện ở đằng sau . Quang Anh chưa kịp quay lại một cú đập ngất trước khi ngất hắn cố quay ra đằng sau xem ai làm .
Linh Hương nhìn sư huynh đã đo ván liền nhếch mép cười cười.
“ Ai ta bảo rồi mà ta mà thoát ra được sư huynh ngươi biết tay ta “.
Nàng lấy ra trong người một cây bút sau đó nở một nụ cười gian xảo.
Hì hục nửa tiếng mới xong Linh Hương đứng dậy nhìn tuyệt tác của mình không nhịn được mà gật đầu .
Đến ngất đến nửa ngày Quang Anh mới mở mắt ra tỉnh lại . Hắn nhìn sang cây cột đã trống rỗng liền cau mày .
“ C·hết tiệt cũng may ta chuẩn bị từ trước “.
Hắn móc ra trong người một con cô trùng nó bay khắp nơi rồi bay thẳng về một hướng . Quang Anh gật đầu lập tức từ phía sau đuổi theo .
Chạy trên đường ai cũng nhìn hắn cười cười nhưng hắn không để tâm cho lắm hiện tại hắn còn có việc trong người không rảnh quan tâm chuyện khác .
Chạy qua đám người rồi đi đến những căn nhà khu ổ chuột Quang Anh thấy con côn trùng dừng lại hắn cũng đứng lại theo nó .
Côn trùng bay vòng quanh một lúc mới có thể bắt đầu bay đi tiếp nó chui vào trong một con ngõ nhỏ cỏ cây mọc lên um tùm .
Quanh Anh nhìn con côn trùng liền cảm giác được điều không lành suy nghĩ một lúc hắn vẫn quyết định đuổi theo .
Vừa đến nơi Quanh Anh nhìn Linh Hương đang lấp vào một góc nhỏ giống như đang coi trộm một cái gì đó .
Quanh Anh nhìn thấy cũng híp mắt lại từ từ tiến lại gật đứng sát bên Linh Hương . Cô nàng không tỏ ra hoảng hốt hay ngạc nhiên .
Nàng nhìn ra phía trước híp mắt lạnh lùng nói :
“ Trong toà thành này cực kì không ổn “.
Quanh Anh nhìn theo tầm mắt của Linh Hương liền híp mắt lại theo .
Hàng ngàn bộ xương động vật chất thành một đống do bộ này trộn lẫn với bộ kia lên không phát hiện ra loài nào .
Quanh Anh nhìn những cái xác rồi lại quay sang Linh Hương nhăn mày.
“ Không phải ngươi tự nhiên lần theo được manh mối chứ “.
Linh Hương gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu nàng nhìn những cái xác nói :
“ Sau khi đi một vòng xung quanh muội thấy trong thành không có bất kì tiểu động vật nào cả “.
“Hỏi thì mới phát hiện chó mèo nơi đây không biết lí do rất dễ c·hết m·ất t·ích hàng đống . Đã tìm qua những người lính họ cũng biết nhưng chỉ xem là một vụ án nhỏ t·rộm c·ắp bình thường lên không tra cứu “.
Quang Anh nghe thấy gật đầu chỉ là chó mèo thôi ai quan tâm làm gì . Nhưng hàng trăm bộ thế này không có vấn đề thì hơi khó .
“ Ngoài mấy cái này ra ngươi còn phát hiện thêm được cái gì không “.
Linh Hương nghe xong liền gật đầu nàng lấy ra trong người một mảnh vải nói :
“ Muội cũng đến qua hiện trường lấy máu của n·ạn n·hân về sau đoa phát hiện ra một mảnh vải khá đắt tiền cách chỗ này vài mét có dính máu của n·ạn n·hân . Muội không nghĩ một người lính nhỏ có đủ tiền mua loại vải vóc này “.
Nói xong nàng dơ một tấm vải nhỏ lên cả hai nhìn nhau không nói gì gật đầu . Đây có thể là một điểm bứt phá .
Cả hai bước ra đường lớn hàng ngàn người đang đi đi lại lại tạo ra một cảnh tượng tấp nập.
Quang Anh đang đi bỗng nhiên cảm giác được cái gì đấy hắn lập tức quay ra phía sau .
Hắn nhìn xung quanh liền lắc đầu đi tiếp Linh Hương thấy sư huynh quay lại nói :
“ Sư huynh ngươi làm sao vậy ? “.
Quang Anh không trả lời nhìn từng người một sau đó hắn lắc đầu nói :
“ Không có gì đi tiếp thôi “.
Linh Hương hơi nhăn mày lại nhưng không nói gì tiếp tục bước đi .
Trịnh Hưng chạy nhanh trong cánh rừng đằng trước mặt hắn vài bước là Xuân Hương khuôn mặt hắn mừng rỡ hớn hở .
Thật không ngờ hắn được Xuân Hương cứu thậm chí nàng ta còn giải ấn trong cơ thể của hắn .
Trịnh Hưng nhìn Xuân Hương trước mắt cười nói :
“ Không ngờ ta được ngươi cứu không biết ngươi có yêu cầu gì với ta không “.
Xuân Hương quay ra đằng sau nhìn Trịnh Hưng nở một nụ cười nói nhỏ nhẹ.
“ Không cần ngươi làm gì đâu “.
Trịnh Hưng bất ngờ rút một con dao đâm tới nhưng khi m·ũi d·ao chạm đến da Xuân Hương không thể tiến thêm được nữa .
Trịnh Hưng lùi ra sau nhìn Xuân Hương vẫn nhìn mình cười một cách lạnh lùng .
“ Ngươi đã phản bội lại các ngài sao “.
Xuân Hương vẫn chỉ mỉm cười rồi lấy ngón tay út kéo lại đầu với cơ thể của Trịnh Hưng tách ra .
Xuân Hương nhìn cái đầu đang rơi dưới đất chờ một cái gì đấy.
Một lúc sau một giọt máu phá đầu của Trịnh Hưng chui ra Xuân Hương nhìn giọt máu phía trước bước tới nuốt giọt máu vào trong miệng rồi biến mất trong cánh rừng .
Trần Long đang trói chặt trên ghế mắt với miệng hắn buộc tấm vải trắng .
Một tên mặc đầu đen che toàn bộ mặt mũi chỉ để hở cặp con mắt nhìn đứa nhóc trước mắt nói :
“ Thật không ngờ ngươi vẫn giữ nguyên tên họ Trần Long ta đã quá xem trọng ngươi rồi hay ngươi xem thường bọn ta đây “.