Chương 7 :Nụ cười trước bão giông
Sau khi giành lấy chiến thắng trước bọn c·ướp liền bắt đầu hạ trại bên ngoài cánh rừng binh lính ở đấy nghỉ dưỡng định tối nay liền bắt đầu suất phát tiến thẳng về thành Hồng Phong.
Trong lều vang lên tiếng báo cáo :
" Thưa đại nhân đã kiểm kê ra được hơn 1000 thỏi vàng hơn 20 khối lính thạch trung phẩm các loại đan dược thì tổng cộng có 25 bình khác nhau còn công pháp thì có nhân với địa tất cả đều ở trung phẩm đổ xuống ".
Thành chủ lúc này trầm ngâm khuôn mặt hơi nghĩ ngợi một lát liền hỏi:
" Đã tìm thấy xác của những người b·ị b·ắt giam chưa".
Tên lính lúc này đáp lại:
" Vẫn chưa thấy thưa đại nhân ".
" Ừ ngươi có thể lùi xuống được rồi " thành chủ liền phẩy tay ra hiệu cho hắn đi .
Đang định đi tên lính nhìn thấy một thằng nhóc nằm ườn ra ghế tay đang cầm quyển sách tên " tu hành bản giới thiệu " hơi thác mắc . Sau đó hắn liền liếc nhìn thành chủ nhưng không giám nhìn nhiều liền lui ra sau .
Thằng nhóc đang nằm trên ghế hỏi:
" Linh thạch có phải là do thiên địa linh khí kết tinh thành dưới đúng không ".
Thành chủ lúc này liền gật đầu tên nhóc lại nói tiếp :
" Ngươi có thể cho ta một viên linh thạch có được không ".
Thành chủ tỏ vẻ mặt khó hiểu.
" Ngươi cần nó để làm gì chỉ có tông sư mới sử dụng được linh thạch thôi đối với ngươi mà nói nó không khác viên đá bình thường" .
" Ta nghe nói chỉ cần ngậm vào trong mồm rồi cố cắn nát vẫn hấp thụ được ba thành linh khí trong đó" Trần Long với giọng tự nhiên nói .
Thành chủ khi nghe xong câu nói đó liền chửi ầm khuôn mặt tức giận lên.
" Ngươi bị điên à linh thạch tuy không tính là hiếm những nó cũng là vật quý đấy ".
Thằng nhóc ngồi trên ghế liền ngồi dậy nhìn thẳng về phía thành chủ.
" Mấy hôm nay ta bị kẹt không có cách nào nhập phẩm được định ôn dưỡng mấy hôm nhưng vẫn bó tay chịu c·hết ".
Thành chủ liền nhảy một phát ngay bên cạch hắn đặt tay lên vai với một thái độ nghi ngờ rồi hỏi :
" Ngươi tu luyện được mấy ngày rồi ".
Nghĩ ngợi một lúc hắn liền trả lời :
" Được tầm 6 ngày đi bắt đầu từ lúc chúng nữ kia đưa ta về phủ của ngươi cộng thêm mấy ngày đi đường nữa cộng lại đủ 6 ngày ".
Thành chủ lúc này ngán ngẩn người so với người thật là tức c·hết hắn từng mất một tháng để vào phẩm mà tất cả mọi người đều khen hắn là thiên tài nghĩ về cuộc đời một lúc rồi trả lời :
" Trong cơ thể của ngươi từng bị tên Cửu Nhị kia bắn nát kinh mạch may cho ngươi lúc đấy được chúng nữ cứu kịp thời khiến cho kinh mạch của ngươi vừa mới khôi phục lại thôi . Cố chờ thêm mấy ngày nữa kinh mạch ngươi khỏi hoàn toàn lúc đấy ngươi có thể nếm thử đột phá " .
Nói xong hắn vứt mấy bình đan dược rồi bỏ đi Trần Long lúc này nhìn một chút đan dược trên bàn lại nhìn lên phía trước không biết trong đầu hắn suy nghĩ gì. Ánh mắt hắn thâm sâu đôi môi hơi nhếch lên.
Ngoài trại lúc này có một đám binh lính từ thành Hồng Phong kéo về sau trận đánh với quân của thành Ức Châu thành chủ của thành Hồng Phong tên là Nguyễn Hải Linh năm nay đã ngoài 35 tuổi khuôn mặt ánh lên một vẻ cương trực làn da đen sạm với đôi mắt tinh anh lõi đời.
Bước thẳng vào trong trại chính theo sau liền có một số vị khác bước vào bên trong phòng hội nghị .
Trong lều lúc này liền có không khí như có một tảng đá vô hình muốn đè áp tất cả khiến cho mọi người có một khuôn mặt nghiêm nghị đến mức lạ thường . Nguyễn Hải Linh bắt đầu bằng giọng khàn đặc nói trước :
" Theo như đúng ngươi nói tối nay chúng ta liền vòng về g·iết ngược bọn ở thành Phong Hưng rồi chiếm thành bẻ ngược lại thế tiến công của Công quốc giải vây hoặc là có thể đâm sâu vào trong Công quốc ".
Nguyễn Hải liền gật đầu Phạm Hải Linh liền hơi nhăn mày.
" Nếu kế hoạch ngươi thất bại thì chuẩn bị dùng đầu của ngươi để bồi tội đi " sau đó hắn liền hất áo choàng đi ra ngoài không nói gì .
Nguyễn Hải liền ở bên trong lều nhìn cười một cách chán nản rồi lắc đầu đây là đại thế nếu hắn mà không làm như thế thì có lẽ hắn liền đang bị vây trong thành rồi đâm lao thì phải theo lao thôi . Hắn lại nhìn vào trong cơ thể tia kiếm khí kia vẫn còn lưu ở bên trong không ngừng đục phá có lẽ mất hơn tuần mới áp chế nó được ra ngoài.
Trong thành Hồng Phong lúc này liền đã bật hộ trận cả đám người tu hành trong tông môn liền chui rúc vào nhau bàn bạc kế hoạch.
" Theo như dự tính thì tầm 6 ngày nữa liền trở về mong là trờ được đến lúc ấy " .
Mà bên ngoài thành lúc này liền có đại quân đến hơn chục nghìn người tất cả đều xếp hàng ngay ngắn bao quanh lại khu thành đánh trống khua chiên rung động cả bầu trời . Trong lều trại cách đó không xa có tiếng nói vang lên :
" Chỉ cần theo đúng kế hoạch thì tầm 6 ngày nữa thì Cửu Nhất cùng với thành Ức Châu đến đây đại phá thành Hồng Phong rồi tiến thẳng về thành Hồng Phúc ".
Một kẻ khuôn mặt dữ tợn ngồi trên một chiếc ghế được lót bằng da của con hổ còn hai cái sừng bên cạch không biết là của con vật gì.
Có một kẻ đứng bên cạch trông giống với văn sĩ với khuôn mặt vui tươi gật đầu.
" Đúng vậy thưa đại nhân".
Lúc này tên đứng đầu vuốt cằm một lúc nói với một vẻ suy tư.
" Có khả năng kế hoạch của tên Cửu Nhất kia thất bại ".
Tên đứng bên cạnh liền ngay lập tức lắc đầu từ chối nói :
" Tên Cửu Nhất có cấm thuật Hấp Huyết Kiếm lại thêm sử dụng tà pháp ít nhất chém được hai kiếm hai thành chủ của hai thành sẽ bị suy yếu lại cộng thêm tên Quang Sơn đang cắm cọc ở thành Ức Châu căn bản liền khó sống ".
Tên đứng đầu vẫn vuốt cằm theo vẫn không bỏ được mối lo nghĩ . Nhìn tên văn sĩ bên cạch kia một lúc liền nói:
" Mấy tên tông môn trong thành này rõ ràng đã biết chúng ta đến lên mấy bật hộ trận từ sớm ta lo là kế hoạch sảy ra sai sót dù sao nhiều còn hơn ít bây giờ ngươi cho đội trinh thám đến thành Ức Châu nhớ là đi đường vòng đến tuy lâu nhưng tốt nhất tránh khu rừng kia ra ".
Tên cầm đầu nắm chặt tay đôi mắt nhắm lại.
" Thành Quốc là một nước cỡ trung lại sản sinh ra biết bao nhiêu là thiên tài lại thêm mấy đời quân vương không phải anh minh liền là mấy vị có tâm tư sâu như đáy biển không mò được . Tuy giáp với một đế quốc có mấy lần mất nước nhưng vẫn chiếm lại được trung quy quốc khí vẫn chưa cạn thậm chí còn được một thanh đế kiếm khiến cho các đế quốc kiêng dè không thôi".
Nghĩ đến đây hắn liền nói với tên bên cạch:
" Hiện nay Thành Quốc đang sa lầy vào cuộc chiến chống quân nhà Chương trong một tháng tới nếu không vượt qua được Hồng Phúc thì lập tức rút lui ".
Tên văn sĩ bên cạch trầm ngâm một lúc liền nói :
" Vâng thưa đại nhân" .
Trong thành lúc này không khí căng thẳng như dây đàn vì đứng trước hàng ngàn quân như thế thì cũng đủ khiến cho con người ta sợ hãi . Đám người ở tông môn lại là người đứng đầu áp lực phải chịu gấp nhiều lần tên nào tên lấy mặt cũng căng như dây đàn thì một tiếng.
" Mẹ nó hoàn toàn bị lừa " lời phát ra từ một thanh niên khuân mặt cáu kỉnh.
Một tiếng nói từ một trong các tên tông môn không chịu được hét lên:
" Chúng ta hoàn toàn không được báo là toàn bộ quân thành Phong Hưng đang ở đây".
" Ừ "mấy tên tông môn lần này đều chung một ý kiến cũng gật đầu.
" Chính xác hơn là bọn hắn được thành chủ phân công là đến nơi này lập tức phải bật đại trận luôn phòng ngừa k·ẻ g·ian mở cửa cho quân thù vào cũng như thay thế Nguyễn Hải Linh ".
Một tên trong số đó nhìn ra phía ngoài thành lại nói :
" Phải chờ thôi bây giờ lao ra ngoài chỉ có c·hết".
Một tên khác với vẻ tức giận lại nói.
" Rõ ràng thành chủ ép cho chúng ta vùi chân vào thành này không chạy đi đâu được bắt buộc phải trông thành ".
Trong vô số những kẻ này thì có một cách tay giơ lên một kẻ có khuân mặt nhút nhát nói.
" Chúng ta có thể xin hàng vì tông môn của chúng ta không thuộc vào biên chế triều đình ".
Chưa nói được hết câu thì hắn liền bị một kiếm chém ngang cổ ngã lăn ra mà c·hết tông môn của hắn cũng không giám kêu ca cái gì . Vì đằng trước bọn hắn là đệ nhất thiên tài của Thành Quốc Hứa Phàm 22 tuổi lập lâu nhất trọng .
Hắn liền bước trên tường thành giờ kiếm hét lên khuôn mặt tuấn tú của hắn trở lên nghiêm trọng.
" Chúng ta có thể c·hết có thể trốn nhưng nhất quyết không thể hàng kẻ nào bây giờ mà nói hàng ta liền chém bay đầu kẻ đấy".
Sau đó hắn giơ cao đầu lâu kẻ mà vừa chém lên rồi lại hét tiếp :
" Kẻ nào không phục có thể lên đây đánh nhau với ta ".
Nói xong hắn vứt cái đầu lăn lóc xuống đất rồi đi vào trong một tiểu viện cả đám không nói gì chỉ có đám tông môn của hắn theo sau .Còn những kẻ ở bên ngoài khuôn mặt đắng chát dù sao thực lực không bằng người.
Vừa vào trong viện hắn ngồi lên ghế đá tay cầm cốc trà nhâm nhi liền hỏi :
" Hộ trận này còn thủ được bao lâu ".
Một tên khác khuôn mặt nghiêm trọng lại nói :
" Thưa đại sư huynh còn thủ được bảy ngày ".
Hắn chỉ gật đầu rồi nói :
" Mấy người các ngươi đi hộ mắt trận đi cẩn thật có k·ẻ g·ian ".
Khi tất cả mọi người đều đi thì từ đôi mắt hào hùng phấn chấn đến đôi mắt chán nản hắn là kẻ đứng đầu nếu bây giờ chán nản sẽ kéo theo tinh thần của cả đội . Bỏ thành thì dân chúng trong thành sẽ ra sao đây có lẽ đây cũng là kế hoạch của thành chủ để kiềm chế bọn hắn cũng như lại cũng tránh bọn hắn vứt bỏ trách nhiệm.
Mọi tội lỗi bây giờ đều đổ dồn lên đầu thành chủ. Còn hiện tại Nguyễn Hải vẫn đang cố đẩy tia kiếm khí ra khỏi cơ thể của mình.
Ngày 1...
Ngày 2...
Ngày 3...
Ngày 4...
Ngày 5...
Rồi đến ngày thứ sáu Hứa Phàm đứng trước
tường thành . Hắn nhìn về trước đại quân hắn cười rồi hắn quay sang nói với một tên bên cạch.
" Nếu bọn hắn không đến kịp hoặc là đã thất bại thì ta sẽ liều c·hết mở đường máu cho các ngươi " bằng một giọng nói bình tĩnh.
Tên bên cạch lắc đầu .
" Ngươi là thiên tài ngươi lên sống ".
Hắn phá cười lớn.
" Ngươi biết thiên tài thật sự là gì không ".
Tên bên cạch nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
" Thiên tài là kẻ hơn được người bình thường, thiên phú về tất cả các mặt giỏi nhanh hơn người khác ".
Hắn liền lắc đầu nói :
" Thiên tài không phải như thế đấy là kẻ may mắn thiên tài là những kẻ sống được trước bão giông tinh thần bọn hắn sẽ giống mãi với thời gian. Dù cho bọn hắn c·hết thì chỉ cần người còn sống sẽ còn nhớ đến sự thành công của bọn hắn, sự thành công của bọn là do bọn hắn đạt được dùng máu để hi sinh chứ không phải được ông trời ban cho càng không phải do bẩm sinh mà có ".
Tên bên cạch liền gật đầu cười " Có lẽ là như vậy" . Rồi cả hai khoác vai nhau từ trên tường thành trèo xuống.
Ngược lại bên trại bên kia tên tướng quân cũng đang ngồi trên ghế nóng như đống lửa, hắn chờ cũng như chuẩn bị rút quân thì toàn bộ tướng quân ở đây đều muốn ở lại hết lời khuyên ngăn vì đây là cơ hội cuối cùng . Tên tướng quân liền cũng tiếc nuối về miếng thịt này đã bày ngay trước mắt chỉ cần chờ một ngày nữa thôi là được ăn rồi quay sang nói với tên bên cạnh.
" Trình thám đã về chưa".
" Đến ngày mai liền về ".
Tên văn sĩ liền nói tên tướng quân hơi nhíu mày.
" Ừ nếu ngày mai hắn mà không về thì toàn bộ rút quân" không có ý kiến gì hết.