Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thế Gian Kịch

Chương 4 : Giả dối cùng với sự thù hận




Chương 4 : Giả dối cùng với sự thù hận

Trong một căn phòng có tiếng lảm nhảm một mình trầm trầm vang ra khắp phòng:

" C·hết tiệt cái thế đạo này c·hiến t·ranh nổ ra ở khắp mọi nơi mà khổ nhất vẫn là dân chúng . Nếu lời nói của thằng kia là thật vậy thì nếu chúng yếu thì dẹp đi coi như là yên nước yên dân, cho nhân dân sống dễ chịu một chút coi như ra một phần sức giúp đỡ bá tánh đi .Nhưng nếu chúng mà chúng đến từ Công quốc phái đến thì đến tột cùng là đến bao nhiêu kẻ phản bội đây" giọng nói của người này trở lên hơi hoảng sợ.

Đang suy nghĩ một lúc, thì đột nhiên có một giọng nói ở ngoài cửa truyền vào căn phòng .

" Báo thằng nhãi vừa mới ở chính sự đường xin diện kiến để bẩm báo một chuyện ạ ".

Hắn ngẫm nghĩ mong hắn ta sẽ mang cho mình một tin tức hữu dụng hắn liền truyền lời ra ngoài :

" Ừ ta biết rồi cho hắn vào đi ".

Khi thằng nhóc kia vào nhìn ngó nhìn nghiêng sau đó thở dài lắc đầu hắn liền nhăn mày.

" Chẳng lẽ hắn chê thẩm mỹ của ta quá kém ư!".

Hắn nghĩ trong đầu không để thằng nhóc kia tiếp tục nữa hắn nói :

" Ngươi có việc gì cẩm báo à".

Thằng nhóc mới hớt hải tấu :

" Thưa đại nhân hiện tại tiểu nhân đang lạc gia đình ngài có thể tìm giúp gia đình của tiểu nhân được không ạ. Đầu tiên là có các thần tiên tỷ tỷ giúp nhưng tiểu nhân không biết các tỷ tỷ đi đâu rồi? ".

Hắn tí sặc nước chè mà hắn đang nhâm nhi khi nghe được câu nói đó lườm thằng nhóc trước mắt một lúc .

" Ngươi bây giờ phải ở đây có gì ta sắp xếp cho ngươi chỗ ở ngươi bây giờ nhờ binh lính báo về cho gia đình cho gia đình ngươi đỡ phải lo ".

Nói xong hắn ngẫm nghĩ một lúc không phải hắn là người của thành Ức Châu sao, đáng lẽ ra hắn lên đi theo đoàn người di dân đến thành Hồng Phúc .

Hắn bị lạc đoàn mà lạc đoàn thì làm sao hắn đến được chỗ này . Thứ nhất nơi đây các quá xa thứ hai hắn ta chỉ là một thằng nhóc yếu đuối không khả năng ấy .

Chẳng nhẽ hắn là cá định nuôi trồng này hay có một chuyện gì đó khiến cả đoàn phải đổi hướng đến chỗ này. Không không đúng nếu dân thành Ức Châu nhập vào trong này thì ta đã biết.

Hắn liền nhăn mày chẳng lẽ hắn được cử đến đây để á·m s·át mình nghĩ đến đây liền nổi da gà nhìn thằng nhóc đằng trước.

" Sao ngươi còn chưa đi ".

Ngón tay hắn sờ dịch chuyển phù chỉ cần một động tác nhỏ là hắn sẽ dịch chuyển ra khỏi nơi này .

Thằng nhóc nói tiếp với giọng ngây thơ :

" Thưa đại nhân tiểu nhân còn một chuyện ".

"Thằng này định nói lời từ biệt sao " thành chủ nghĩ một hồi dù sao hắn ta cũng chỉ là 1 đứa trẻ bình thường hắn cũng muốn nghe chuyện của tên kia . Sau đó hắn nói giọng đầy nghi hoặc :

" Ừ ngươi nói đi ".

" Trong đám c·ướp mà tiểu nhân gặp thì có kẻ sử dụng một kiếm hút mỡ ".



" Ngươi nói là lấy mỡ " thành chủ lúc này bất ngờ trước câu trả lời của Trần Long .

" Sau khi hắn dùng thì cả cơ thể gầy hóp đi trông thấy ".

" Đấy là lấy huyết làm đường dẫn không lấy mỡ làm đường dẫn" thành chủ gật đầu nói .

" Ừ chắc là vậy đi sau đó hắn chém ra một kiếm đến thành chủ của tiểu nhân cũng không đỡ nổi sau đó đốt cái gì đó khiến các v·ết t·hương lành lại càng là về lúc sau chạy mất".

Không có thời gian suy nghĩ lập tức nhảy ra ngoài kêu tất cả những kẻ đi truy sét tất cả đều dừng lại.

Sau đó hắn đi vào rút thanh kiếm đặt thanh kiếm lên cổ cậu bé nói:

" Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích tại sao ngươi đến được thành này thì ngươi phải c·hết" .

Trần Long lúc này ngơ ngác một lúc .

" Đáng nhẽ ra hắn lên đi gọi quân chúng vào họp bàn rồi chứ tại sao ? À vậy là hắn đã phát hiện ra rồi ".

Hắn lúc này liền nhún vai bắt đầu giải thích :

" Thật ra là tiểu nhân đi đường thuỷ đến đây, sau khi bị bọn c·ướp t·ruy s·át dính quá lên đành nhảy xuống sông nào ngờ b·ị b·ắn trúng tên rồi ngất. Khi tỉnh lại được một gia đình cứu sống rồi cho ở lại luôn".

" Thế còn người khác thế nào " thành chủ hỏi với giọng điệu khó đoán .

Hắn ngẫm nghĩ một lúc .

" Đàn ông thì c·hết sạch còn đàn bà phụ nữ trẻ em thì được giữ lại đây là lời tiểu nhân cuối cùng nghe được ".

" Ừ thế làm sao ngươi thoát được mà nhảy xuống sông " thành chủ hỏi tiếp.

" Cha của tiểu nhân chắn mũi tên lên có thời gian để tiểu nhân nhảy xuống sông ạ".

Thành chủ liền đặt tay lên đầu một dòng khí chảy vào kinh mạch kinh mạch vừa được chữa lại cách đây không lâu có lẽ là được chúng nữ kia trị thương cho .Nếu không người phát hiện thì hắn ta phải c·hết, vậy thì tại sao tên kia lại cố tình không g·iết c·hết hắn để bịt đầu mối mà còn cố tình thả đi để báo tin trong câu chuyện này rất phức tạp .

Nhìn thấy anh lính đang đứng gác ở cửa mang thần sắc hoang mang nói :

" Mau đưa thằng nhóc này vào trong phòng canh phòng cẩn thận ".

Hắn sai người gọi toàn bộ quan lại vào trong rồi tìm bằng được gia đình kia.

Trong quan đường hắn được nghe toàn bộ thông tin của gia đình mà hắn nói . Người ông do một lần lao động lên b·ị t·hương ở một chân lên làm nghề đục đẽo kiếm bữa cơm nuôi người cháu gái, còn bố mẹ do đi lính chưa có tin tức gì có thể tạm xác nhận là đ·ã c·hết. Hiện tại hai ông cháu sống phía tây trong thành.

Cả hai ông cháu lúc này hơi hoảng hốt bước vào định quỳ lại nhưng hắn dùng chân khí bảo không cần quỳ . Cô cháu gái bước ra phía trước:

" Bẩm quan cháu có một người đệ tên Trần Long, hiện tại đệ ấy đang m·ất t·ích mong quan tìm giúp con ạ ".

" Ồ ta muốn nghe về câu chuyện của các ngươi nếu ngươi kể đúng ta thưởng ngươi một túi vàng còn nếu ngươi kể sai một từ ông ngươi liền bị ăn một gậy" thành chủ liền nói với giọng đanh thép.

Người ông lão lúc này liền hốt hoảng.

" C·hết tiệt thằng nhãi kia bảo không mang đến rắc rối cơ mà".



Còn cô cháu gái bắt đầu lắp bắp sợ hãi kể lại .

" Buổi sáng hôm trước con giặt quần áo thì phát hiện đệ ấy đang nằm trên bãi đất cỏ bên cạch cả mặt lẫn phần trước quần áo có v·ết m·áu khô bắn dính lên nhưng không có v·ết t·hương . Sau đó con sờ vào mũi phát hiện đệ ấy vẫn còn thở đằng sau lưng có v·ết m·áu loang ra cùng phần mũi tên . Do quá hốt hoảng không biết làm thế nào liền kêu ông bế về nhà rồi gọi thầy thuốc tới đệ ấy tỉnh dậy xong con ra sông . Rồi con về đã phát hiện không thấy đệ ấy đâu".

" Thế đệ ấy năm nay mấy tuổi rồi" thành chủ hỏi

" Ừ đệ ấy nói đệ ấy vừa tròn năm tuổi " Nguyễn Linh Chi đáp lại.

" Tốt lắm lấy cho gia đình ấy một túi vàng " hắn liền đưa cho ông lão

Hắn với khuôn mặt suy tư nói tiếp :

" Với số tiền này ông với cháu có thể sống không cần lo nghĩ nhiều về tiền bạc".

Ông lão chắp tay rối rít cảm ơn nhưng hắn nói không có gì sau khi ông lão đi ra ngoài hắn liền sai người canh phòng cũng như là bảo vệ luôn .

Sau đó hắn kết ấn khiến cả vùng không gian này tách riêng cả đám quan lúc này hơi sợ người ngoài nghề thì không biết nhưng người trong nghề liền có thể đoán ra được rằng thằng nhóc 5 tuổi, cái tuổi tất cả đám chỗ này đang nghịch đất thì hắn liền g·iết người .Một vị quan bắt đầu nói:

" Có lẽ nào thằng bé này ẩn giấu thực lực " .

Các vị khác liền gật đầu tán thành chỉ riêng thành chủ lúc này liền lắc đầu bảo :

" Không phải ta đã xem rồi hắn hoàn toàn là người bình thường cái này ta lấy mạng ra ta đảm bảo".

Cả đám quan liền hết hồn một phen một người trong số đó nói tiếp :

" Tại sao tên kia không b·ắn c·hết luôn nhỉ để tên nhóc đó còn sống quá là nguy hiểm ?".

Tất cả liền gật đầu để dị số đấy còn sống thật sự là quá nguy hiểm.

" Có phải hắn ta là cá không " một vị quan khác lên tiếng.

Thành chủ lúc này lại lên tiếng phủ nhận.

" Ta đã đoán ra được phần nào rồi".

Càng nghĩ hắn ướt mồ hôi lưng " Mẹ nó thật nguy hiểm ta tí thì bị tên kia hố c·hết".

Cả đám quan lúc này đều nhìn thành chủ ra vẻ tò mò thành chủ lúc này nhìn đám quan lại nói:

" Muốn biết thì cắt một nửa tiền lương của mỗi người".

Cả đám hơi e dè nhưng cũng càng tò mò hơn không bao lâu tất cả đều đồng ý .

Sau đó hắn gật đầu bắt đầu giải thích:

" Đầu tiên khi hắn lạc đường thì gặp chúng nữ kia hắn đoán ra được cả bọn đang định ra phủ để bàn chuyện về c·hiến t·ranh lên hắn dùng một cách nào đó để chúng nữ dẫn hắn đi theo và vào được trong phủ . Sau đó hắn nghe ta nói và sẽ nói ta sai để hắn nói ra chuyện bên trong cánh rừng có đám c·ướp sau đó chờ một lúc để ta bắt đầu căng thẳng về suy nghĩ ".



Thành chủ nuốt nước bọt nói tiếp .

"Rồi hắn định báo cáo một chuyện bước đệm để cho ta lơ là tinh thần buông lỏng cảnh giác lại thêm hắn là còn là trẻ con rồi hắn bồi thêm thông tin quan trọng để ta không kịp suy nghĩ gì nhiều lập tức chuẩn bị binh lính diệt trừ đám c·ướp kia ".

Thành chủ ánh mắt trầm ngâm .

"Ta đoán thằng nhóc kia g·iết một người nhưng hắn lừa g·iết phải đến chục người làm cho tên bắn có suy nghĩ khác thay vì đã để lộ thông tin liền tương kế tựu kế không g·iết thằng bé kia bắn nát kinh mạch gần tim . Hắn để thằng nhóc sống được 6 ngày để hắn thao túng tất cả để đi g·iết đám c·ướp kia nếu hắn không làm được hắn sẽ c·hết nếu hắn làm được hắn vẫn sẽ c·hết .Tất cả chúng ta đều là cá trên thớt của cả hai một kẻ thì lừa đi săn g·iết một kẻ thì đợi săn g·iết" .

Cả đám quan lại lúc này mới hốt hoảng ướt đẫm mồ hôi sống lưng.

Một ông quan trọng số đấy liền nói :

" Tại sao nhất thiết thằng bé sẽ làm vậy?".

" Có lẽ vì trả thù đi"thành chủ đáp lại.

Cả đám quan lúc này suy tính ra được hắn là thành Ức Châu đi theo di dân có lẽ gia đình hắn bị g·iết hết.

Hoàn hồn lại một lúc một quan viên bắt đầu hỏi.

" Thằng bé đã kể câu chuyện nào mà khiến đại nhân hốt hoảng như vậy".

" Kẻ cầm đầu dùng cấm thuật chém một kiếm Phương Hàn sau khi đốt sinh mệnh phủ vẫn phải chạy trốn có lẽ hắn liền đoán ra phần nào liền lợi dụng câu chuyện này làm một mồi lửa cuối cùng" thành chủ nói.

Cả đám lại một lần sợ hãi tột độ nữa .

" Theo lão phu ngay lập tức sai binh g·iết hắn trước khi hắn hồi phục hoàn toàn".

Một kẻ khác liền kêu lên:

" Không được thế có khác gì tự chui đầu vào rọ".

Thành chủ lúc này hét to :

" Im lặng tất cả đều giải tán về hết đi".

Cả đám liền lục tục ra về khi cả đám về hết thì thành chủ gõ xuống mặt bàn bài tiếng rồi nói :

" Lệnh cho tất cả theo dõi tất cả các quan lại không tiếc lộ ra tất cả các thủ đoạn g·iết được tên nào không cần báo dọn sạch là được".

Sau đó liền quay lại trong phủ bước vào phòng trên trong đang có một thằng bé vận Dưỡng Kiếm hành hắn thật sự bất ngờ . Sau đó hắn liền gõ gõ cửa thằng bé liền mở mắt ra nhìn thẳng về phía hắn. Hắn sai tất cả đều đi khỏi đây rồi nhìn đằng phía trước thằng bé nói:

" Thật sự thì ta không thể nào nghĩ ra được trên đời liền có một con quái vật như ngươi" thành chủ nói một cách đầy cảm thán.

Thằng bé lúc này thay đổi ánh mắt một cách nhanh chóng từ hoạt bát ngây thơ cùng hồn nhiên sang chuyển đến trong linh hồn còn có một ngọn lửa trả thù như đốt muốn hết mọi thứ xung quanh :

" Thiên tài thì làm cái mẹ gì chứ, đầu óc của ta lúc nào cũng hiện ra cảnh cha ta bị g·iết không cách nào ngừng được . Có lẽ sau khi g·iết bọn chúng xong thì suy nghĩ ta có lẽ sẽ an tĩnh " Trần Long đáp lại bằng giọng nói điên cuồng.

" Ngươi có biết là bọn chúng có ý định ?" hắn chưa nói hết câu thằng bé liền xen vào.

" Biết hết ta mới để cho ngươi gợi ý không thì giờ này ngươi không còn ngồi ở đây nói chuyện với ta nữa đâu" .

Trần Long nhìn một cách khinh bỉ .

" Ách được rồi nếu ngươi chỉ cần g·iết sạch quân biên giới cùng với bọn c·ướp đấy thì ta nghĩ thù ngươi sẽ trả được ta tự giới thiệu luôn tên ta là Nguyễn Hải ".

Thành chủ nói xong liền đóng cửa ra ngoài.