Chương 3: Cơ hội
Trong một căn phòng vang nên giọng nói với giọng cầu mệnh như cố dành lấy mạng sống trước quỷ môn quan .
" Nước nước nước " giọng nói khàn đặc như một khu đất đã bị h·ạn h·án lâu năm nhưng bất ngờ giọng nói ấy lại suất phát từ bỏ một đứa trẻ.
Có một cái cốc được đặt ngay bên cạnh nó nó liền với lấy uống lấy uống để như có ai đang tranh giành với nó vậy.
Sau khi uống xong nó lau nước còn đọng lại ở trên mồm hắn bắt đầu nhìn xung quanh với tia cảnh giác thì hắn phát hiện hắn đang trong một căn nhà được xây bằng gạch phía trên còn lợp thêm một mái ngói .
Để cho chắc chắn hắn liền sờ con dao mà hắn dắt ở trong quần thì hắn phát hiện không thấy đâu đang sờ tìm xem nó ở đâu thì một giọng nói vang lên.
" Ngươi đang ngứa ở lưng à để ta gãi cho " giọng phát ra từ một đứa trẻ .
Giọng nói khiến hắn giật mình hắn lúc này liền nhìn ra đằng trước thì có một cô bé tầm tuổi hắn khuôn mặt xinh xắn đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy vẻ tò mò.
Hắn định hỏi đây là đâu liền nghe thấy tiếng gọi ở ngoài cổng có tiếng gọi cô bé liền chạy ra ngoài . Hắn định gọi lại nhưng cổ họng hắn đau rát khiến hắn nói cũng không thành tiếng .
Khi cô bé chạy ra sân, đôi mắt hắn lúc này hiện sự đầy hận thù .Hắn đôi mắt hắn không có lí tính nào hắn nói :
" Ta còn sống đến trời vẫn chưa muốn ta c·hết các ngươi chờ đi ta sẽ g·iết sạch hết . Ta sẽ cho các ngươi thấy nhân gian ngục là như thế nào ".
Nghĩ xong lúc này hắn mới nhớ đến hắn còn là một đứa trẻ nhất là bọn hắn là những người tu võ làm sao để trả thù đây . Một câu hỏi hiện rõ chiếm cứ lấy suy nghĩ của hắn .
Hắn nhìn ra ngoài cửa thấy cô bé đang đi đằng sau một lão già lão đi một cách tập tễnh khuôn mặt của hắn suất hiện dấu vết của thời gian. Ánh mắt lão như đang cất giấu một câu truyện buồn nào đó lão nhìn qua Long bắt đầu hỏi :
" Này thằng nhóc kia ngươi có chắc chắn không mang tai hoạ cho cái gia đình này không, nếu có ngươi có thể ở đây một ngày còn nếu không ngươi có thể sống tại đây luôn ".
Lão hỏi Trần Long bằng một giọng chắc nịch.
Trần Long hơi bất ngờ vì câu hỏi của lão bắt đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng tự tin : " không " .
Lão liền gật đầu bình tĩnh nói :
" Tốt lắm từ nay về sau ngươi có thể sống ở đây luôn cũng được " .
Trần Long đáp lại bằng giọng thành kính.
" Cháu cảm ơn ông khi ông đã cho cháu một ngôi nhà ạ" .
Ông lão chỉ gật đầu một cái sau đó ông liền bước tập tễnh ra ngoài trước khi bước ra ngoài.
Trước khi bước ông liền nói :
" Muốn cảm ơn thì cảm ơn con Chi đi kìa".
Cô bé lúc này leo một phát lên cái giường hắn đang nằm ánh mắt hiếu kì nhìn hắn hỏi :
" Ta tên là Nguyễn Linh Chi ngươi có thể gọi ta là Chi thôi năm nay ta đã 6 tuổi,còn ngươi tên là gì năm nay mấy tuổi " .
Cô bé hào hứng nói liền một lúc khiến cho khuôn mặt của Trần Long hơi cứng đờ.
Lúc này hơi bất ngờ Trần Long một chút rồi hắn đáp lại:
" Đầu tiên ta cảm ơn ngươi khi ngươi đã xin ông cho ta ở lại đây còn ta tên là Trần Long năm nay ta tròn 5 tuổi ".
Đôi mắt cô bé sáng tít lên cô bé cười cười .
" Ừ lời cảm ơn thì thôi đi ngươi kém ta một tuổi từ giờ trở đi ngươi phải gọi ta bằng tỷ tỷ" .
Trần Long hơi sững sờ một chút thì định nâng tay trái thì cơn đau nhức từ v·ết t·hương truyền đến hắn khẽ kêu lên một tiếng . Chi thấy thế liền bảo :
" Tay ngươi vẫn chưa lành đâu phải đắp thuốc thêm 15 ngày nữa mới khỏi hẳn tốt nhất đừng để v·ết t·hương hở ra . Nhà ta phải mời thầy thuốc đến mất tận một trăm đồng để chữa đấy đã hết tiền để chữa v·ết t·hương cho ngươi rồi".
Nói xong Chi liền chạy vèo ra cửa nói vọng lại vào trong nhà :
" Ngươi cứ nằm trên giường đi để ta ra sông hái chút rau " .
Hắn thêm một lần nữa chưa kịp hỏi đây là đâu cô bé liền chạy nhanh ra ngoài . Hắn chỉ đành ngao ngán bất lực .
Hắn hít một hơi thật dài sau đó liền ngồi dậy đi ra cửa, nhìn thấy xung quanh đây lác đác mấy nhà cũng không có ai để hỏi . Hắn liền chán nản quay về nhà .
Bước vào trong sân thì hắn mới để ý thấy trong góc sân có ít đồ nghề đục đẽo với một ít cây tre hắn đoán có lẽ ông lão kia làm nghề đục đẽo đi.
Do quá chán không có việc gì làm hắn liền vào nhà nằm trên giường ngủ kết quả ngủ được một lúc hắn lại mơ thấy cảnh tưởng cha hắn c·hết rơi xuống yên ngựa .Sự giày vò trong tâm trí các cảm xúc đan xen vào với nhau khiến cho hắn tức điên chỉ muốn đập phá mọi thứ hắn liền chạy ra ngoài hắn cứ chạy chạy đến khi hoà vào dòng người đông đúc mới khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hắn lúc này cũng chả biết lên làm gì liền loanh quanh khắp nơi . Sau khi đi được một lúc hắn hỏi được một người mới biết được đây là thành Lộc Hành cách thành Ức Châu tầm hơn 100km.
Đi được một đoạn thì hắn bỗng dưng sực nhớ đến một chuyện .
" Quên bố mất đường về nhà rồi" .
Nhìn dòng người tấp nập đang qua lại hắn chẳng biết đây là đâu vì vừa nãy do cảm xúc lấn át lí trí hắn chỉ có tập chung chạy không nhìn đường cứ cắm mặt mà chạy hắn cũng không để ý đến xung quanh .
Vẻ mặt non nớt của hắn lúc hiện lên vẻ hoảng hốt hắn hít một hơi thật sâu rồi thở dài một hàng nước mắt của hắn bắt đầu chảy ra .
Tập chung nhìn dòng người đang đi đi lại lại hắn nhìn ra cách đấy không xa liền có một đám thiếu nữ bên hông đeo một thanh kiếm cùng với lệnh bài hắn đoán đây là một đám người trong tông môn chắc là đang chuẩn bị để ra chiến trường .
Hắn liền suy tính một chút gì đó sau đó hắn liền chạy nhanh hết tốc lực bám vào váy của một người sau cùng . Cũng được hắn phán đoán là yếu nhất trong đám này .
Cô gái đó giật mình nhìn không thấy ai rồi nhìn xuống dưới chân mình thì nhìn thấy một đứa trẻ dễ thương đến mức quá đáng khuôn mặt mếu máo cố nín khóc nhưng vẫn có mấy giọt nước mắt lăn trên má càng trở lên khó trống cự so với một người con gái sau cái nhìn đầu tiên phòng tuyến tâm lí cô gái lúc này đã bị phá vỡ .
Cả đám nữ đằng trước lúc nãy liền quay ra sau bao quanh lấy đứa trẻ bắt đầu hỏi một cách ân cần.
" Có chuyện gì sao hả đệ ?".
Đứa bé lúc này cố kìm nén nhưng không được nữa bắt đầu nó khóc oà lên khiến mọi người xung quanh chú ý . Nó bắt đầu kể với giọng nói đáng thương:
" Gia đình của đệ là một trong các gia đình không muốn di dân vì muốn bảo vệ mảnh đất đã sinh dưỡng mình lên nhất quyết ở lại cho dù c·hết . Nhưng lại sợ đệ còn trẻ lên quyết định gửi đệ sang nhà bác như đệ vừa lạc mất rồi " .
Hắn càng cố nén những dòng nước mắt thì càng khiến cho khuôn mặt của hắn trở lên đáng thương. Một cô gái trong số đó định bế hắn lên bị hắn đẩy ra nói :
Hắn chỉ vào cánh tay trái nói:
" Trên cánh tay để có một v·ết t·hương do mũi tên bắn chúng".
Sau đó hắn ấp úp nói :
" Với cả đệ sợ bẩn quần áo của các thần tiên tỷ tỷ " .
Các đám lúc này trở lên sững sờ liền dùng tay đặt lên vai hắn liền nhăn mày . Nếu xem bình thường thì có thể thấy cánh tay của đứa nhỏ kia nhìn tưởng là v·ết t·hương không ra gì nhưng nếu dùng chân khí dò xét thì phát hiện ra kinh mạch trong cơ thể hắn bị xoắn nát không quá 6 ngày liền thổ huyết mà c·hết. Cái này đã hoàn toàn đích xác là t·ra t·ấn.
Chúng nữ lúc này tức giận lên những nói với giọng hoà ái :
" Cánh tay của đệ làm sao bị mũi tên bắn chúng vậy".
Hắn lúc này nở một nụ cười dễ thương vô cùng coi đây là chuyện nhỏ không coi làm sao nói :
" Cái này là lúc đệ đi sang thành này bị một trong số tên bắn chúng, không đáng quan ngại đâu thầy lang bảo chỉ cần đệ đắp thuốc 15 ngày liền khỏi thôi".
Câu nói vừa dứt đã khiến cho tất cả mọi người ở đây đều tức giận
" Cái thế đạo c·hết tiệt đến trẻ con còn không tha sao ".
Bây giờ là đứa trẻ này tương lai sẽ là gia đình của họ người thân của họ . Tưởng tượng thôi cũng khiến người ta run lên vì sợ hãi .
Tất cả mọi người ở đây đều có trung một bầu cảm xúc đau thương cùng bi ai nhìn thằng nhóc ai lấy cũng đều đồng cảm .
Lúc này trong đám nữ có một người lấy ra một viên đan dược đưa cho hắn bảo với hắn là uống đi hắn ngập ngừng một lúc rồi nuốt vào trong miệng . Cơ thể lúc này liền v·ết t·hương liền lành lại vận động cũng không làm sao .
Chúng nữ ở đây cũng coi như hạ được tảng đá trong lòng, rồi thở dài vì cơ thể của đứa nhóc kia là người thường chỉ cần mất một viên đan dược trị thương cửu phẩm là được .
Một trong chúng nữ nói :
"Ừ để ta dắt tay đệ vào phủ thành chủ một chút rồi đi tìm người thân của đệ sau nhé" .
Thế là cả đám liền đi vào trong phủ bước vào trong hắn phát hiện trong phủ không có một thanh âm nào cả . Một nữ tử mặc chiếc váy màu xanh biếc dùng tay làm một hành động hắn cũng đến chịu hắn đầu tiên còn tưởng là thần kinh,nhưng lúc quay lại nhìn vào trong khác xa hoàn toàn với những gì hắn vừa nhìn thấy .
Chúng nữ mở ra một cách cửa hắn mới nghe thấy tiếng phát ra từ bên trong :
" Nếu bây giờ chúng ta đi qua núi Thanh Phong rồi c·ướp lại thành Ức Châu,có lẽ chúng ta có thể phá vỡ thế tiến công của địch " câu nói từ tên mặc giáp cất lên.
Bên trong liền có một đám người có người mặc áo giáp hình kì lân trông oai nghiêm vô cùng còn có kẻ thì mặc trang phục đồng nhất có hình chữ môn màu xanh nước biển .
Bọn họ đều dừng lại nhìn chúng nữ rồi nhìn thằng bé vẫn còn đang đọng lại hàng nước mắt.
Kẻ cầm đầu mặc áo giáp quát lớn:
" Này tại sao các ngươi dám mang người lạ vào trong này ".
Trần Long không để ý liền suy nghĩ câu nói vừa nãy .
" Thành Ức Châu mất rồi . Không thể nào có chuyện đó được bên trong vẫn còn binh lính dù bật đại trận lên cũng thủ được hơn 1 tuần trừ khi mình đã ngất đến tuần thứ hai hoặc là vì một lý do khiến đại trận không thể mở ".
Lúc này hắn liền ngộ ra một điều tại sao có đám c·ướp giữa đường cài được nội gián vào bên trong .
Hắn sực nhớ đến câu nói:
" Lập lâu tam trọng lại đi làm giặc cỏ ".
Ngẫm nghĩ một lúc lâu sau đó hắn nhếch mép cười.
Một giọng nói hơi trầm truyền vào trong tai của Trần Long .
" Này này ta nói ngươi không nghe à " .
Trần Long liền ngẩng lên nhìn thấy một người đằng trước mặc áo giáp khuân mặt oai hùng tuổi ngoài 30 hắn nói " ừm" cho có.
Rồi hắn nhìn lên bản đồ đang sắp xếp chia ra làm ba màu đỏ xanh nước biển cũng với cả màu lam . Nhìn một chút hắn mới phát kh·iếp hầu hết các thành trì sát ngay biên giới đều màu đỏ chỉ có một số thành nhờ địa hình thiên nhiên mới chống lại được có màu xanh nước biển màu lam đã chiếm được một thành .
Trần Long nhìn tên đằng trước nói :
"Kế hoạch của ngươi sẽ thất bại thôi" .
Nhìn thấy tên đằng trước bắt đầu nổi cáu không để cho tên đấy nói hắn liền c·ướp lời luôn:
" Ngươi định đi qua núi Thanh Phong rồi định giáng một đòn bất ngờ bao vây về mặt lý thuyết là sẽ thành công dù sao đại trận đã hỏng rồi nhưng ở trong khu rừng này có một đám c·ướp .Nếu ngươi vẫn cố làm như thế thật thì ngươi sẽ bị bao vây toàn quân của ngươi bị diệt sẽ có khả năng cao xảy ra ".
Tên mặt oai hùng kia nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi như không quan tâm đến lời của thằng nhóc nói " ngươi tên là gì ?".
Trần Long liền đáp lại bằng một giọng nói hồn nhiên " Trần Long".
" Lời ngươi nói ra có đáng tin cậy đến bao nhiêu phần? " tên mặt oai hùng hỏi Trần Long với một giọng nói uy nghiêm.
Trần Long chỉ từ tốn lại đáp " ta là người của thành Ức Châu ".
Cả đám lúc này bán tín bán nghi nếu là thật vậy thì muốn c·ướp lại thành Ức Châu khó vô cùng . Nay lại thêm đám c·ướp tự nhiên xuất hiện vô cùng đáng nghi.
Tên mặt oai hùng nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trước mắt rồi quay ra nhìn đám quan lại hét lên :
" Tra tra ngay cho ta xem thật sự có đám c·ướp này đã từng suất hiện hay không .Nếu có nha thì các ngươi ở đây đều nghỉ việc hết đi ".
" Còn nếu không có thì ta lấy sẽ lấy cái đầu của ngươi vì dám nói láo làm hỏng tinh thần của binh sĩ là tội đáng chém tội thứ hai dám làm chậm trễ thời gian việc nước tội này cũng đáng chém, ngươi đừng tưởng mình nhỏ tuổi mà thoát khỏi".
Hắn nhìn thẳng vào mắt Trần Long nói bằng giọng điệu dứt khoát không thể cản được.
Sau đó hắn hét lớn .
" Tất cả giải tán " .
Chúng nữ này lúc định nói gì đó nhưng rồi thôi thì có một người trong số đó chỉ tay vào đầu hắn . Có hàng đống chữ hiện vào lên trong đầu, sau đó đưa cho hắn một cái thẻ bài ghi chữ kiếm.
Một trong chúng số họ nói :
" Đệ nhớ đến Kiếm Thanh tông nhé bây giờ đệ coi là một phần của tông môn rồi".
Lời nói vừa dứt liền ra khỏi ngoài chúng nữ căn bản biết hắn không nói dối vì v·ết t·hương trên vai hắn . Còn về việc lợi dụng cả đám để chuyển tin tức này cho thành chủ chúng nữ liền nói :
" Thằng này nhỏ nhưng thông minh phết ".
" ừ dù sao cơ thể của hắn cũng được coi là thiên tài đầu tư từ sớm".
Sau đó chúng liền cười không để ý dù sao cũng là việc nước . Thật sự thì cả bọn đều hiểu sai căn bản hắn cũng muốn chẳng nói gì chẳng qua hắn định lợi dụng thành chủ diệt luôn mối hận trong lòng .
Còn hắn đang rất hưng phấn vì trong đầu lúc này hiện lên ba chữ "Dưỡng Kiếm hành".
Công pháp này giúp cho con người ta có thể góp nhặt linh khí vào trong cơ thể, không ngừng tẩm bổ . Hơn thế nữa nó còn có tác dụng là chữa lành v·ết t·hương hắn nắm chặt tay lại hắn đã có cơ hội để trả thù .
Chuẩn bị vận chuyển công pháp thì hắn mới ra hắn quên đường về nhà đầu tiên hắn định nhờ chúng nữ kia tìm đường đưa về nhà hộ nhưng hình như cả đám hiểu sai cái gì đó lên bỏ mặc hắn ở đây . Hắn ngơ ngác một lúc liền chạy ra hỏi tên lính đang gác cửa ra được đường hắn liền chạy một mạch về phủ của tên thành chủ.