Chương 242 :
Tuy miệng nói là đồng ý với Zuban nhưng Dũng cũng không có ý định sử dụng Zuban. Hắn đã có quá nhiều v·ũ k·hí mạnh hơn nữa Zuban cũng không hoàn toàn quy phục. Tạm thời cứ để Yuriko sử dụng Zuban, tuy có chút hoang phí vì cô ấy không tận dụng được tối đa sức mạnh của nó nhưng không sao.
Gác chuyện Zuban sang một bên, Yaiba ( Dũng ) lên phòng làm việc xem xét các báo cáo của Shizuka. Trong phòng hội tụ đủ cấp cao của Dark Shadow. Lão Gekkou đậu ở một góc xỉa lông, Shizuka và Yuriko Có tin tức về hai báu vật. Một cái là máy điều khiển thời tiết, cái còn lại là v·ũ k·hí từ thời tam quốc.
Máy điều khiển thời tiết, chỉ cần nghe đến tên gọi cũng biết công dụng. Nhưng hắn còn biết nhiều hơn thế. Thứ này chỉ là bán thành phẩm, nói chính xác hơn thì chỉ là đồ thử nghiệm của nền văn minh Gordom. Nguyên văn lời của lão Gajah : “Nếu như thực sự có thể điều khiển được thời tiết, bọn họ đã thống trị cả quả địa cầu này từ đời nào rồi.”
Thứ đồ chơi này là có hạn sử dụng, dùng quá số lần là nó cắn lại chủ ngay.
Vũ khí từ thời tam quốc thì mơ hồ hơn, chỉ biết là do Khổng Minh rèn ra cho ba anh em Quan Vân Trường, Lưu Bị và Trương Phi. Một cây giáo, một thanh đao và một cây kiếm. Đúng là trong thời Tam Quốc, Khổng Minh đã phát minh ra rất nhiều thứ hữu ích trong lĩnh vực quân sự nhưng trong có tài liệu nào chứng minh ông đã rèn v·ũ k·hí cho ba huynh đệ. Xem ra thế giới này cũng thú vị a.
Xem kỹ tài liệu, hắn cất giọng :
-Chia một bản cho SGS, hỏi trực tiếp xem họ muốn thứ nào, chúng ta sẽ chọn cái còn lại. Coi như quà hợp tác.
Yuriko đứng cạnh góp ý :
-Như vậy có vẻ hơi quá tay. Anh không sợ bọn họ chia quân hai đường, thứ nào cũng muốn nuốt à?
-Chỉ vì lợi ích nhỏ liền phản bội, loại đồng minh như này chúng ta không cần. – hắn lắc đầu – Chúng ta cần đồng minh, không dám nói là cùng sống cùng c·hết nhưng ít nhất cũng phải đủ độ tin cậy. Xét cho đến cùng, anh cũng chẳng phải loại nhắm mắt kết giao bừa.
Im lặng thêm một lúc, hắn tiếp :
-Vụ này, đích thân anh sẽ đi.
Gekkou bình tĩnh nhả ra một câu :
-Cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!
-Yên tâm đê lão già! Ta đánh không lại nhưng chạy vẫn dư sức.
Sáng ngày hôm sau, hắn đã hẹn Akashi ra nói chuyện. Vẫn quán café cũ, phải công nhận là café dở thật sự, đúng kiểu nước đường có mùi cafe vậy. Bouken Red đã tới, ánh mắt vẫn sắc lẹm như hôm đầu tiên, thần thái vẫn vô cùng tự tin.
-Trông ông anh vẫn điển trai như ngày nào! - Yaiba đứng dậy đưa tay ra
-Rất mừng vì ngươi vẫn còn sống. Tưởng ngươi c·hết mất xác ở chỗ nào rồi. – Akashi cũng đưa tay ra bắt. Bàn tay rắn chắc, ấm nhưng khô khan.
-Yên tâm đi, người muốn tôi c·hết thì có nhiều nhưng kẻ g·iết được tôi thì chưa có mấy ai . – Yaiba cười – Chúng ta bàn chuyện chứ?
Lời vừa dứt, hai tệp tài liệu được đặt lên mặt bàn. Hắn vào việc luôn :
-Cái màu xanh là tình báo về Máy điều khiển thời tiết, cái màu đỏ còn lại là về v·ũ k·hí của Tam Quốc. Phiền ông bạn chọn lấy một cái, coi như là quà gặp mặt.
Akashi thấy vậy thì không nhanh không chậm đặt cái điện thoại biến thân lên mặt bàn :
-Lý do gì để tôi không lấy cả hai?
Nhìn thấy cái điện thoại, hắn hiểu ngay. Có lẽ SGS đã đẩy nhanh tiến độ phát triển công nghệ của các cỗ máy đời thứ hai với sức công phá mạnh hơn, thậm chí là gấp đôi. Bọn họ thiếu một kẻ làm chuột bạch để thử nghiệm sức mạnh của chúng!
Thấy vậy, Yaiba cũng chỉ mỉm cười :
-Ông bạn dám cầm thì tôi dám đưa.
Nụ cười mỉm của gã thật đáng sợ. Nó vẫn vậy, vẫn ấm áp như gió mùa xuân nhưng không hiểu sao Akashi lại ngửi ra mùi máu trong nụ cười ấy. Không một lời đe dọa, không một động tác, thậm chí Yaiba còn không phát ra sát ý nhưng Akashi cảm giác giống như anh ta đang bị quỷ dữ nhìn chằm chằm.
Anh ta biết, nếu bây giờ mà máu anh hùng dồn lên não, mà dám lấy cả hai thì bảo đảm sẽ có đổ máu lớn, thậm chí là rất lớn. Yaiba khác, hắn khác hoàn toàn với tất cả đối thủ anh ta từng gặp. Gã đã dám b·ắt c·óc cả Bouken Yellow lẫn Bouken Pink thì có trời mới biết gã có dám ra tay g·iết người hay không.
Nếu g·iết gã tại đây thì sao? Có cái nịt ấy. Đánh bại và g·iết là hai khái niệm khác nhau. Akashi tự tin sẽ không thất bại nhưng nó không đồng nghĩa với việc anh đủ tự tin để g·iết hắn. Yaiba có bao nhiêu bài tẩy, Akashi không biết, cũng không dám đánh cược. Nếu đây là báu vật, liều cược một phen cũng chẳng sao. Nhưng đây mới là tình báo, còn phải mang về phân tích, lên kế hoạch, làm việc với cánh truyền thông,… Còn đủ thứ việc mới ra báu vật được. Máu anh hùng nổi lên là hỏng việc ngay.
Suy nghĩ thiệt hơn, Akashi tóm lấy cái màu xanh. Máy điều khiển thời tiết, thứ này đang bị tên Ryuwon nhắm đến. Để nó rơi vào tay đám thằn lằn này thì trăm phần trăm sẽ có chuyện. Vũ khí Tam Quốc à, cứ để cho Dark Shadow cũng được, sau này mua lại cũng không muộn.
Nhã nhặn từ chối lời mời ăn trưa của Yaiba, Akashi rảo bước về tổng bộ. Chỉ nói chuyện vài câu với Yaiba mà anh ta cảm giác như vừa đi nửa vòng trái đất về.
Nghe xong câu chuyện, Mister Voice gật đầu :
-Cậu làm không tồi! Tham thì thâm, chúng ta cũng không thiếu tiền. Báo mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đánh với đám thằn lằn kia một chuyến.
…
Cùng lúc đó, Yaiba thản nhiên bước bộ về căn cứ của Dark Shadow. Mặt hắn không hề đổi sắc. Hăn có phải loại người đi mà không chuẩn bị đâu. Nếu như hôm đó hắn không về, SGS sẽ biết hai chữ “khủng bố” được viết như thế nào. Tuy nhiên, bây giờ phải xử lý vụ v·ũ k·hí Tam Quốc kia đã.
Yamtaki Kasuma, giám đốc một công ty phát triển siêu trí tuệ, kẻ đang nắm giữ thanh kiếm thứ ba. Năm nay 40 tuổi, yêu thích sưu tầm đồ cổ và có nuôi một con chó nhỏ. Không có xì căng đan, cũng như tình nhân bên ngoài. Đúng kiểu một quý ông lịch lãm, độc thân được các em săn đuổi.
Nhưng được cái là gã ương ngạnh, cái gì đã quyết là trời có sụp xuống cũng cản không nổi. Chính vì vậy nên lão bị mấy thành phần chóp bu trong công ty ngán ngại, cho “về hưu non” chỉ còn trên danh nghĩa làm giám đốc. Chứ nếu không, một giám đốc một công ty làm gì có chuyện rảnh rang đến mức tự tổ chức tiệc để khoe mấy món đồ mình kiếm được.
Đọc xong tư liệu về gã này, Dũng cũng thấy kỳ lạ. Lão làm thế nào để leo lên được chức giám đốc thế? Lão giỏi thật nhưng chỉ giỏi về mặt chuyên môn mà kém hoàn toàn về khoản giao tiếp lẫn chỉ huy cấp dưới. Lúc nào cái mặt lão cũng giống như đang song song với bầu trời, lão thích sai phái cấp dưới nhưng lại chẳng bao giờ chịu cho người ta chấm mút cái gì cả.
Điển hình như có hôm tên lái xe của lão mượn xe công vụ đi đón con. Số là hôm đó xe buýt bị hỏng, công ty cũng chẳng có việc gì phải dùng đến xe, tên nhân viên này mới dùng xe của công ty đi đón thằng bé. Câu chuyện này vốn cũng chẳng có gì, dù sao cũng chỉ là một chuyến xe, cùng lắm trách phạt vài câu là được. Đằng này lão thẳng thừng cắt toàn bộ tiền thưởng, còn ra cái bộ là nếu không nhờ tao thì làm gì chúng mày có mặt ngày hôm nay. Nhiều quyền hành, thích sai phái cái điệu làm cha người ta thì chỉ tổ nhiều kẻ thù!
Thế lực thực sự, chẳng hạn hậu thuẫn chánh trị, đảng phái thì lão lấy đâu ra?
Nói vậy nhưng chơi lão thì khó quá. Lão là loại ăn mềm không ăn cứng, tình nguyện về quê nuôi thêm cá, trồng thêm rau cũng không thèm cúi đầu trước đám hội đồng. Lão là loại dám chơi, thậm chí là chơi lớn.
Suy đi tính lại một chút, c·ướp c·ủa lão thì dễ quá. Nói khó nghe một chút, hắn thừa khả năng hủy thi diệt tích, cảnh sát có tìm kiếm cũng chỉ có thể phát đi thông báo tìm người m·ất t·ích mà thôi. Nhưng hắn là thủ lĩnh của một tập đoàn đa quốc gia Lâm Thú Điện chứ không phải đám g·iết mướn. Hắn đã thề trước ông thầy nát rượu của mình là không bao giờ nhuốm máu người vô tội.
Nhấc Orga Phone lên, hắn báo Shizuka sắp xếp cho mình một cuộc hẹn với tay Yamtaki này. Cô bé gật đầu ngay tắp lự, không hỏi lại một câu. Ngài Yaiba đã ra tay thì gạo cũng xay ra cám.