Chương 243 : Đàm phán
Shizuka điện lại. Không ngờ lão đồng ý chịu gặp ngay, hẹn lại lúc 7 giờ sáng ngày mai. Theo lời Shizuka thì thực tế thằng cha này có vẻ cóc ngán lắm, chẳng qua là muốn thử xem đám này có bao nhiêu phân lượng mà muốn mở mồm ra làm ăn với lão.
Gặp gỡ có chuyện làm ăn mà nó cho cái hẹn giấc 7 giờ sáng là thấy yếu rồi. Rõ ràng thằng cha cóc muốn chơi, cóc muốn nghe, cóc muốn bàn bạc gì hết. Nếu muốn bàn bạc thì lão đã lùi lại vài giờ để nếu chưa trò chuyện xong thì “Mời bạn ở lại dùng bữa trưa để ta vừa ăn nhậu vừa thảo luận với nhau cho tiện”.
Rõ ràng là Yamtaki Kasuma cóc coi hắn ra ký lô gì vì xét cho đến cùng lão coi Dark Shadow như một đám Yakuza hết thời, cố bám lấy hào quang quá khứ để mà sống lay lắt như đám mèo hoang chó dại.
Xem ra danh tiếng của Dark Shadow đúng là kém thật, kém đến độ chỉ một tên giám đốc cỏn con cũng có thể thản nhiên coi thường lời của kẻ đứng đầu như Yaiba.
Dũng suy luận không sai. Quả nhiên lão cho đợi cỡ nửa giờ đồng hồ mới thèm tiếp kiến. Biết vậy nhưng Dũng vẫn cứ tỉnh bơ, vả lại “ngồi chơi” ở phòng đợi của ông chủ lớn cũng khoẻ lắm chớ? Mát mẻ, êm ái, lịch sự thấy rõ.
Đợi mãi, đợi mãi mới thấy một mụ thư ký mập tròn hướng dẫn đi quanh co tới văn phòng ông chủ. Dũng mỉm cười đi theo. Chà, xem ra lão cũng kiếm được khá quá chớ bộ, người làm chững chạc, trang trí tiện nghi ngoại hạng.
Yamtaki Kasuma dễ nhận ra quá, tài liệu có rồi mà. Người lão đồ sộ vạm vỡ, mái tóc hoa râm đã có vài sợi bạc. Có bụng nhưng bộ đồ cắt tuyệt vời che đi hay quá!
Kể ra ông chủ tiếp Dũng cũng khá nhã nhặn. Khuôn mặt rám nắng vô cùng tốt và được săn sóc từ lỗ chân lông đã dúm dó lại để o bế một nụ cười xã giao. Mỗi lần lão cười, Dũng có cảm giác như đám phần nền dày cộp đó như đang muốn lòi cả ra. Thú thực là có đốt cả kho bạc cũng chẳng c·ướp được tuổi trời nên da mặt người có tô vẽ cách nào cũng cứ có lớp… như đèn xếp vậy!
Nhưng phải nhìn nhận rằng lão cử động nhanh lẹ, sung sức lắm, y như Bố Già Vito Corleone ở dáng dấp chỉ huy, nghĩa là thoạt trông cũng biết là xếp sòng rồi.
Dũng cũng chẳng lan man, tự giới thiệu mình là người muốn mua lại thanh kiếm trong tay lão với một giá cả phải chăng. Hiển nhiên là nếu ông chủ ra ơn cho lần này thì sẽ muôn đời không quên, thế nào cũng có phen đền đáp.
Khuôn mặt đầy lớp phấn với kem nền tỉnh bơ hỏi lại :
- Ông bạn sẽ đền đáp tôi? Đền đáp cách nào xin cho biết…
Dũng vẫn giải thích :
-Chẳng hạn như việc ông bạn đây muốn quay lại ghế giám đốc chẳng hạn, tôi bảo đảm có thể làm được chuyện đó trong vòng 1 tháng. Hoặc ví phỏng như ông bạn đây yêu cầu cao hơn, ví dụ như có một ghế trong hội đồng quản trị của công ty thì chuyện đó cũng không thành vấn đề…
Cười nhạt một tiếng, Yamtaki rút trong túi ra một điếu xì gà Cuba rồi châm lửa đốt :
-Thế nếu kẻ hèn này muốn làm Nhật Hoàng thì ông bạn đây tính sao?
Làm gì không biết lão hỏi xỏ… nhưng Dũng vẫn lên tiếng :
-Cái đó thì hơi khó, sẽ cần khá nhiều nguồn lực, lúc đó…
Chưa để Dũng nói hết câu, lão đã phá lên cười, giọng đầy sự giễu cợt :
-Thật không thể tin là trần đời này lại có một thằng ngu như thế này!? Không biết là anh bạn đây ngu bẩm sinh hay dốt qua đào tạo?
Bị chửi thẳng mặt nhưng Dũng vẫn mỉm cười, giọng vẫn ngọt như mía lùi :
-Ông bạn đây nóng tính quá. Tôi mới chỉ…
Lão gặt phăng, cả người chồm hỗm lên như muốn nhảy qua cái bàn tròn để mà ăn thịt hắn vậy :
-Nói vắn tắt thế này này… tôi ********* cần biết anh là ai và thằng củ c… nào sai anh lại... nhưng thanh kiếm đó là của tao. Đ*o có thương lượng gì hết. Nếu định dùng áp lực để đe dọa tao thì tao cho mày đúng 1 phút để cút khỏi đây. Cuộc đời tao lên voi xuống chó đã nhiều nhưng tao chưa phế đến độ để một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch ngồi lên đầu mình đâu!
Ôi chao, không ngờ một đấng chủ nhân, một nhân vật tầm cỡ ông nọ bà kia như Yamtaki Kasuma lại tầm thường đến thế này. Thế mà cũng leo lên được ngôi vị giám đốc mới tài chứ lị. Thảo nào, nếu công ty đó không cho lão về hưu sớm thì có khi giờ này nó đã đóng cửa từ đời nào.
Mới đụng có thế mà một tay to như lão đã nổi giận sao? Xem ra Dũng luyện tĩnh động nhất hống, thứ có khả năng giữ bình tĩnh trong lúc nóng giận nhất cũng không uổng công! Lão cáu giận, lão văng tục bừa bãi mà hắn có cảm thấy gì đâu nào?
Chủ trương ruột của hắn là cứ nhẫn nhịn đã, chỉ cần mở mắt mà còn sống thì đến một thằng côn đồ hạng bét cũng có ngày hất cẳng những ông trùm sừng sỏ nhất. Và quan trọng nhất là tuyệt đối cấm đe dọa, cấm nổi giận. Nhớ lại ngày trước, hắn từng phải đi thuyết phục các vĩ nhân của Yami về lại phe Lâm Thú Điện hoặc chí ít cũng phải trung lập.
Hôm đó có phải có mình hắn đi đâu, còn có cả các Quyền Tướng đi theo kèm nữa. Vậy mà giữa một hội nghị toàn các tai to mặt lớn, một thằng thú dữ dám chửi mạt sát, chửi bới hắn tận mặt. Đã mấy lần Mikumo toan lao lên vặn cổ thằng nhãi không biết điều này lại nhưng đều bị hắn cản xuống.
Dù bị như thế, vậy mà hắn vẫn tươi tỉnh cố gắng thuyết phục cho đến cùng. Tám giờ đồng hồ chứ có phải ít đâu? Đến lúc thuyết phục không nổi, hắn mới chán nản đưa hai tay lên : “Vậy là hết thuốc. Ông bạn của chúng ta hết nói chuyện phải trái được rồi. ”
Hắn chỉ vừa mới đứng dậy quay người là ông thú dữ xanh mặt. Lập tức mấy ông sứ giả được cử ra mời hắn quay lại bàn đàm phán. Dĩ nhiên công việc bữa đó giàn xếp xong. Có điều ba tháng sau, tất cả những gì còn lại của tên thú dữ đó chỉ là một mẩu giấy báo tìm người m·ất t·ích.
Nhớ lại vụ “phải quấy” đó, Dũng bình tĩnh hỏi lại :
-Chắn hẳn chúng ta có sự nhầm lẫn gì ở đây chăng? Tôi là một công dân lương thiện mà…áp lực? Mà lại buông lời hăm doạ ai sao? Tôi chỉ đưa ra một đề nghị xin ông vui lòng chấp thuận và chúng tôi sẽ có cách đền ơn xứng đáng. Một việc quá dễ dàng đối với ông và sau đó chỉ có lợi… phải không nào?
-Xét cho đến cùng, đây cũng chỉ là một vụ làm ăn thôi mà. Tôi cũng biết là ông đã nói không là không, chẳng ai ép buộc được. Chẳng ai dám! Nhưng vụ làm ăn này, với ông mà nói thì đúng là trăm lợi chứ không có một hại nên vẫn mong ông tính lại cho. Tôi xin phép ra giá trước là một triệu đô, tất nhiên là nếu ông bạn đây muốn thì chúng ta sẽ bàn bạc thêm.
Gâu! Gâu!
Một con chó nhỏ, giống Bully Pocket chạy qua nhảy phóc lên đùi lão. Lông nó màu đen, điểm thêm vài đốm trắng. Lão Yamataki thản nhiên để nó nhảy vào lòng rồi đưa tay gãi gãi lấy đầu nó, miệng phát một câu bâng quơ :
-1 tỷ, không thì biến đi!
Lão có thèm nghe đâu? Từ nãy đến giờ chỉ tổ phí thời gian. Dũng làm bộ huýt gió se sẽ rồi ra điều thán phục :
-Thực xin lỗi, nếu đó là giá của ông bạn đây thì chúng tôi xin phép được rút lui, tránh làm mất thì giờ của quý ông đây.
Dứt lời là Dũng đứng dậy chìa tay ra. Đi vài ba bước ra phía cửa mới quay lại nói rất nhỏ nhẹ: “Theo tôi nhận xét thì ông có lẽ đã gặp nhiều ca nói lớn lối mà thực lực chẳng có gì.” Ngưng một chút, hắn nhìn vào con chó rồi nói tiếp : “Tên nhóc là Pochita đúng không? Chúc nhóc và chủ nhân sẽ có một cuộc sống yên bình.”
Nhìn thấy bóng lưng đã khuất, Yamataki khịt mũi coi thường. Dark Shadow, ninja cơ đấy, toàn một đám mạt hạng, ăn mày quá khứ. Thời của Yakuza qua lâu rồi, chỉ giỏi bắt nạt đám đàn bà con gái mới lên thành phố chớ đụng vào lão là coi như hỏng ăn. Coi kìa, lão chửi cho một trận không phải là cúp đuôi bỏ về, ngay cả một câu cũng không dám thả hay sao?
Xét về quan hệ lão không có hay như lão tự nhận là lão cóc cần. Căn nhà của lão là do lão tự mình thiết kế, có đến 4 lớp bảo vệ, một lớp hàng rào, một lớp cửa kính chống đạn, một lớp cảm biến hồng ngoại và nguy hiểm nhất chính là lớp laze cuối cùng hoàn toàn có thể cho mấy thằng ă·n t·rộm biết thế nào gọi là địa ngục.
oOo
Nghe chuyện xong, Gekkou cười sằng sặc. Lâu rồi mới thấy tên nhãi này ăn quả đắng, quả nhiên cười trên nỗi đau của kẻ khác là sướng nhất. Yuriko thì nhíu đôi mi lại :
-Anh thấy lão thế nào?
-Theo em thì sao? Còn Shizuka nữa. Hai người thấy thế nào?
Thấy hắn vẫn mỉm cười, lão Gekkou thừa hiểu kiểu gì tên này cũng có cách. Mà cách của gã bảo đảm có thể khiến tên Yamtaki tởm đến già. Lão chim cú vọ cười lạnh :
-Loại như tên đó dám chơi sao? Nói chuẩn hơn là nó có đủ tư cách chơi sao!?
Gekkou là con người kiểu cũ nên đôi khi những từ ngữ của lão cũng phải hiểu theo cách của những Yakuza ngày xưa. Những danh từ như : tư cách, dám chơi chẳng hiểu theo nghĩa thông thường. Mà phải hiểu theo nghĩa “giang hồ” là: liệu nó có phải là người dám gồng mình chịu, dám liều hy sinh bất cứ cái gì một khi danh dự bị đụng chạm, thể diện bị tổn thương? Nghĩa là liệu hắn có dám ăn thua đủ, tới đâu thì tới, dù phải đổ bao nhiêu máu, dù phải trả bất cứ cái giá nào hay không?
-Ý lão là tên Yamtaki có như ta với lão không ấy hả? – Hắn nhún vai – Câu trả lời là không.
Gekkou hả hê gật đầu :
-Thế thì đợi gì nữa, cho tên đó một trận đi!
Shizuka cũng gật đầu phụ họa :
-Lần này thì em đồng ý, lão dám chửi ngài Yaiba, tội này không thể tha thứ được!
Đưa mắt nhìn sang Yuriko, hắn thấy nàng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng phát ra :
-Tại sao phải chơi? Cứ để như vậy sẽ có kẻ khác làm dùm ta, đến lúc đó, lão sẽ phải lê lết đến tận đây để cầu xin bán nó.
Gekkou với Shizuka bốn mắt nhìn nhau rồi lại quay ra chỗ Yuriko như con nai vàng nhìn đèn pha. Thấy vậy, cô bắt đầu lên tiếng giải thích :
-Lão định làm gì Gekkou, để tôi đoán nhé. Giết con chó đó, đánh dằn mặt hay b·ắt c·óc ?Mấy cái này dùng được nhưng đó là trong Mafia kiểu cũ rồi. Hơn nữa dùng xong thì sao, không phải lúc nào cũng làm được.
-Ở thời Tam Quốc, Viên Thiệu c·hết để lại để lại hai đứa con là Viên Thượng, Viên Đàm đánh nhau tranh giành quyền thừa kế. Tào Tháo lúc đó muốn đánh ngay nhưng Quách Gia ngăn lại, vờ xua quân đi đánh Lưu Bị, sau đó để hai anh em họ Viên tự g·iết lẫn nhau. Câu chuyện sau đó như thế nào thì không cần tôi nói tiếp.
-Nếu bây giờ ta công, ắt hẳn lão sẽ tìm đến SGS, bọn họ cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, lấy đi báu vật mà không tốn một binh một tốt. Nhưng nếu ta chờ đợi, chỉ dăm bữa nửa tháng thôi, bảo đảm SGS sẽ thay ta làm việc đó liền.
Gekkou hiểu ngay :
-Nhưng nếu chúng thành công thì sao? Tạm bỏ qua vấn đề đàm phán, sao mi dám chắc chúng sẽ không trộm…
Nói được nửa chừng, lão ngừng lại ngay. SGS cần mặt mũi nhưng đó là với công chúng, còn những chuyện không có chứng cứ thì bọn họ sẵn sàng làm ngay. Nhưng Dark Shadow cũng đâu phải ăn chay mà lớn lên. Chỉ cần quan sát căn biệt thự của lão một chút, bảo đảm sẽ “vô tình” phát hiện ra vài vị khách không mời. Đến lúc đó, thì bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẽ rình phía sau là quá ngon. Đồ thì về tay còn danh thối thì về kẻ khác.
-Kế hoạch không tồi nhưng làm sao để đẩy tên đó xuống hồ đây?
Lúc này, hắn mới lên tiếng, tay lắc lắc đám hồ sơ ghi chép :
-Ông có quên gì không? Chúng ta là đồng minh của SGS nhưng đâu có nghĩa là chỉ được bán tình báo cho một bên đâu?
….