Chương 234 : Dark Shadow ( 3 )
Sau khi thu hồi trái tim quỷ thần, hắn trực tiếp trở về tổng bộ. Shizuka với lão Gekkou thấy Trái Tim Quỷ Thần liến trố mắt. Hồi trưa nay, Yaiba dám tuyên bố sẽ khiến cả thế giới phải biết đến tên Dark Shadow, ngay buổi tối đã mang báu vật về.
“Thứ này…thứ này đáng giá bao nhiêu tiền đây ta?” Shizuka cầm lấy trái tim quỷ thần, gương mặt lộ rõ vẻ say mê.
Gekkou vỏ ngoài bình thản nhưng trong nội tâm đã cuồn cuộn sóng ngầm :
-Ta sẽ liên lạc với…
-Lão đang nghĩ là ta sẽ bán thứ này đi à? – hắn ngắt lời
Shizuka gật đầu ngay tắp lự, đôi mắt long lanh lên thấy rõ cả ánh sáng :
-Em đã thử liên hệ với một số nơi. Bọn họ sẵn sàng trả đến vài tỷ đô đó!
Trời đất ạ! Tính cách con bé này không khác gì Miu, y như đúc từ một khuôn!
Thấy vậy, hắn hơi lắc đầu :
-Hai người không nghĩ xa hơn được à?
Shizuka hơi nghiêng gương mặt đáng yêu, ngài Yaiba mặc dù ẩn sau lớp mặt nạ nhưng hôm nay thực sự rất lạ à nha. Gekkou thì khác, dù sao lão cũng đã sống đủ lâu để hiểu ý của tên nhãi này :
-Ngươi muốn kiến tạo đội quân của riêng mình?
-Xem ra lão cũng không đến nỗi nào. Nhưng lão nói sai rồi, không phải là đội quân của ta mà là quân của Dark Shadow.
Thở dài một tiếng, Gekkou một bộ dáng rèn sắt không thành thép :
-Ba trăm năm, trọn vẹn ba trăm năm. Mi nghĩ tại sao Dark Shadow còn tồn tại đến bây giờ? Còn không phải vì ta đủ ẩn nhẫn, không đi gây sự lung tung sao? Ngươi có tin rằng nếu như chỉ cần chúng ta lộ ra tiếng gió thôi, đám Gattai khổng lồ kia sẽ hỏi thăm sức khỏe của ta ngay và luôn?
Đến lúc này, Dũng lại phải nhìn lão Gekkou bằng con mắt khác. Con chim cú mèo này có thể không đủ sức mạnh, không đủ uy vọng nhưng một khỏa tấm lòng vì Dark Shadow là không thể phủ nhận.
Khác với bùa chú thông thường của lão cần thời gian để tích lũy và sử dụng, Gattai khổng lồ, chỉ cần cung cấp cho nó đủ năng lượng, đừng nói là chiến đấu, san bằng cả tổng bộ Dark Shadow là hoàn toàn có khả năng. SGS là thứ gì chứ, nó là tổng bộ thu thập báu vật trên toàn thế giới, lượng tài nguyên tích lũy hoàn toàn có đủ tư cách để đè bẹp bọn họ.
Hắn lắc đầu :
-Lão già, nghĩ sâu hơn một tý. Lão thực sự cho rằng mình ẩn nhẫn nên Dark Shadow mới an toàn sao? Sai, mười phần sai. Dark Shadow còn tồn tại là vì thứ đằng sau núi.
Lời nói vừa dứt, một luồng sát ý triệt để ập vào mặt Dũng. Chúng cuồn cuộn tựa như một cơn đ·ại h·ồng t·hủy khiến Shizuka ngồi cạnh đó cũng phải tái mặt. Gekkou lần này triệt để nổi giận, Đôi mắt lão đỏ rực tựa như máu :
-Ta đã cấm mi nhắc đến thứ đó rồi cơ mà!
Dưới luồng sát ý đó, Dũng bình tĩnh ngồi xuống. Từ trong balo lấy ra một bộ ấm chén, hắn thản nhiên rót nước rồi đưa về phía Gekkou :
-Uống đi lão. Tức giận là bản năng nhưng bình tĩnh mới là bản lĩnh. Lão có bình tĩnh, ta mới phân tích cho lão hiểu được.
Gekkou nốc cạn chén trà, hai mắt cú vọ nhìn chằm chằm vào hắn :
-Được! Nói đi, ta xin rửa tai lắng nghe!
-Thứ nhất, Dark Shadow chúng ta, nói không dễ nghe một chút là đã xuống dốc, nói thẳng ra là sắp giải tán đến nơi. Ngoài ta và Shizuka còn có thể chiến đấu ra, trong tổ chức còn kẻ nào khác không?
Thấy lão định nói gì đó, hắn trực tiếp ngắt lời :
-Nếu lão thực sự có thể vô tận tạo ra một đám quái vật thì chúng ta đã sớm vung cờ tự chủ chứ không đến mức này. Lão đã sớm bước vào phía bên kia, đừng nói là chế tạo quái vật, e rằng mỗi lần ra tay, thứ lão tiêu hao không phải là mana mà là tính mạng của mình.
-Ta không phủ nhận chiến công của lão, nguyện ý dùng cả thân thể lẫn một phần linh hồn phong ấn Ma Điểu, quái vật có thể hủy diệt tất cả. Nói thực chiến tích đó, ngay cả ta cũng không làm được. Nhưng cái quan trọng nhất, có ai biết không? Áo gấm mà lại đi đêm, lão có một chiến công uy danh hiển hách nhưng trong mắt kẻ khác, giờ lão chỉ là một con chim cú mèo chứ không phải là người anh hùng đã cứu vớt cả thế giới!
-Họ chưa t·ấn c·ông là vì họ không nguyện ý đ·ánh b·ạc. Lỡ như lão điên lên thả ra phong ấn Ma Điểu, lúc đó bù không được mất, vả lại bọn họ còn chưa dám chắc chắn rằng lão còn lại bao nhiêu phần thực lực.
-Người đi trà lạnh, những kẻ năm đó lão từng quen biết e rằng bây giờ mộ đã xanh cỏ, muốn dựa vào quan hệ để sống qua một kiếp là không có khả năng. Vả lại, có muốn nhờ vả cũng cần có thù lao.
Nói đến đây, hắn ngừng lại nhấm một ngụm trà :
-Lão còn cần ta nói tiếp không?
Gekkou cũng thu hồi sát ý, cái đầu chim hơi cúi xuống để lộ ra vẻ t·ang t·hương. Yaiba nói không sai. Những thứ tên này nói không phải lão không biết nhưng không có biện pháp nào. Việc Dark Shadow tìm kiếm báu vật rồi bán ra cũng giống như đang uống rượu giải khát, ban đầu còn có thể nhưng càng uống sẽ càng khát rồi cuối cùng c·hết khát.
Lão không còn là cậu thanh niên năm đó có hùng tâm tráng chí đi cứu vớt thế giới nữa. Ba trăm năm qua, nhân tình ấm lạnh lão cũng đã nếm đủ. Hơn nữa danh tiếng của Dark Shadow cũng không thực sự gọi là tốt. Đừng nói là nhờ vả có thù lao, e rằng có thù lao chưa chắc bọn họ đã giúp lão, có khi còn bị hố cho một vố.
“Mi không phải nói ra những thứ này để ta kích động mà phá phong ấn ra đấy chứ?” – Gekkou lắc đầu – “Ta vẫn còn rất tỉnh táo đấy”
“Ai nói muốn là ta muốn thả con chim điên kia ra?” Hắn lắc đầu “Thứ ta muốn thay thế vị trí của lão, trở thành người đứng đầu mới của Dark Shadow!”
Nói đến đây, hắn tháo mặt nạ của mình xuống để lộ ra gương mặt thật. Shizuka ngạc nhiên, trông ngài Yaiba cũng đẹp trai đấy chứ. Chỉ có Gekkou mới biết rằng, Yaiba không bao giờ để lộ gương mặt thật. Kẻ đã thấy được nó đều đã chuyển hộ khẩu về Địa Phủ, làm bạn với Hắc Bạch Vô Thường từ lâu. Xem ra lần này, gã là thật ý.
Gekkou thấy vậy liền thở ra một hơi :
-Được! Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là thủ lĩnh mới của Dark Shadow!
“Không cần làm gương mặt đưa đám đó.” hắn cười nhạt “Lão lui xuống không có nghĩa là sẽ hết việc. Dark Shadow vẫn cần lão đấy!”
….
Đêm lạnh, tại một căn nhà hẻo lánh giữa rừng ngoại ô. Một bóng người đàn ông trung niên cao lớn bước vào. Trên người gã là một bộ trang phục màu trắng của đá, gương mặt của lão như có hai hàng lệ trắng. Gã chính là Gajah, đại thần quan của nền văn minh Gordom.
“Điện hạ hẹn mình ở chỗ này. Ắt hẳn không sai!” Gajah lẩm bẩm
Kẹt..
Dũng bước vào. Trên người hắn vẫn là bộ giáp của Yaiba, ngang hông vẫn là thanh kiếm Kurayami. Khoảnh khắc Gajah nhìn thấy hắn, hai chân không tự chủ được mà muốn quỳ xuống. Bất luận thế nào, đây cũng là một trong số các hậu duệ cuối cùng còn sót lại của Hoàng Gia Gordom. Lễ nghi có thể bỏ nhưng cảm xúc thì không thay đổi được.
“Chuyện chiều nay thực sự cảm ơn ngài!” Gajah mở miệng trước “Chỉ có điều, miếng lệnh bài kia là ở đâu mà ngài có được?”
“Từ hồi mới sinh đã có rồi, ta cũng không rõ ràng nữa.” Hắn nói dối không chớp mắt “Chẳng qua là thấy lão thuận mắt nên mới cứu. Ta hẹn lão ra đây là có công việc.”
Đưa tấm lệnh bài cho Gajah, hắn bày ra một bộ dạng đầy tò mò :
-Chắc hẳn lão biết thứ này là gì? Dù sao ta thấy nó cũng rất đáng tiền.
Gajah thấy vậy liền thở dài, có lẽ đây là một trong số ít hậu duệ hoàng gia may mắn qua trận đại kiếp kia. Còn bằng cách nào ư? Có cái đế vương nào mà không có một dàn hậu cung. Chuyện con riêng tuy rất ít nhưng không phải không có tiền lệ. Hơn nữa Gajah có thể cảm nhận được rằng, huyết mạch hoàng gia trong cơ thể kẻ này vô cùng hỗn tạp.
Năm đó, Hoàng Gia Gordom không tính là bảo thủ, không đến mức giữ huyết mạch như giữ vàng nhưng tuyệt đối không cho phép có sự tình tự ý kết hôn. Hơn nữa, bọn họ còn có một hôn ước với vương quốc Lemuria đây. Nhưng trận đại kiếp diễn ra khiến hơn phân nửa Gordom bị hủy diệt, Lemuria càng thảm hơn, trực tiếp đi bán muối, hoàng gia c·hết sạch không còn một ai. Chứ nếu không lấy thực lực của con người khi đó, làm gì có tư cách phong ấn bọn họ.
Gajah kể lại chuyện xưa, gương mặt để lộ rõ sự t·ang t·hương. Dũng không thể không nói, kẻ này không đi làm thầy dạy lịch sử thật sự là một chuyện đáng tiếc.
“Ông bảo là đại kiếp đã diễn ra. Nó là thứ gì vậy? Thiên thạch rớt xuống à!” - Hắn kỳ lạ.
“Trí nhớ của lão không rõ ràng nhưng chắc chắn không phải là t·hảm h·ọa tự nhiên!” – Gajah chắc như đinh đóng cột – “Vì lúc đó, ngoài Gordom và Lemuria ra, hàng loạt các vương triều khác cũng bị hủy diệt mà đều chỉ c·hết người chứ không có phá hủy các di tích.”
Nói đến đây, hai mắt của Gajah đỏ lên như máu :
-Đền thờ, nhà cửa, tranh vẽ… Tất cả. Tất cả đều do lũ khốn ASHURA!!!
-Cậu không biết nhưng lúc đó đám Ashura vốn là đồng minh của Gordom. Trận đại kiếp diễn ra, chúng là kẻ tổn thương ít nhất. Gordom đối xử với chúng không tệ, kết quả thì sao? Chúng nhân cơ hội đó cắn lén chúng ta một phát mới khiến cho Gordom gần như bị hủy diệt, cuối cùng mới bị đám khỉ kia phong ấn!!
Gajah càng nói, sát ý càng trở nên cô đặc, hư ảnh Quỷ Thần Gordom như ẩn như hiện sau lưng lão. So với con người, có lẽ lão ta càng hận Ashura nhiều hơn. Dù sao lúc đó, lấy thực lực của văn minh Gordom, đánh một trận tuyệt không phải là không có khả năng.
Nhưng câu chuyện rơi vào tai Dũng, nó lại khiến hắn rẽ sang một hướng khác. Nó như khiến hắn nhận ra điều gì đó. Thần quan Gajah trong phim có chút gì đó hài hước, vụng về. Tuy nói là boss cuối của phim, chẳng bằng nói lão là một lão già lẩm cẩm thì đúng hơn.
Còn ở đây thì sao? Hắn thấy một thần quan Gajah đầy dũng mãnh, một thần quan Gajah ngập tràn sự hận thù đến tận xương tủy. Đám Ashura trong phim vốn chẳng có tý liên hệ nào với Gordom, có thể nói là bắn đại bác bảy đời cũng không tới, nay lại trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Không phải Dũng coi khinh Gekkou nhưng nếu xét về sức mạnh, Gajah hoàn toàn có tư cách đánh cho lão đi gặp tổ tiên của Dark Shadow.
Gajah. Lv 130. Danh hiệu : Đại Thần Quan của nền văn minh Gordom.
Kỹ năng : Thông thạo phép thuật Gordom, thông thạo kỹ năng chiến đấu, vô tận chế tạo quái vật cấp D.
Không chỉ Lv, ngay cả tên của Gajah cũng ngập tràn một màu đỏ rực chứng tỏ đẳng cấp của lão cũng không thấp, thậm chí là còn cao hơn cả hắn.
Thấy lão như vậy, Dũng cũng không nhiều lời :
-Nếu như lão muốn khôi phục lại đế chế Gordom, ta khuyên là vẫn nên bỏ đi thì hơn. Muốn một quốc gia khôi phục không phải chuyện đơn giản.
Hắn nói không sai, đây không phải thời phong kiến, ngươi dám vung tay lập quốc liền sẽ bị người ta vây công. Hơn nữa, khôi phục quốc gia không chỉ đơn giản là chiếm đất đoạt thành mà là triệt để khôi phục lại toàn bộ các phong tục tập quán, thậm chí là cả con người của vương quốc đó. Thế nhưng nghiêm ngặt mà nói toàn bộ vương quốc Gordom bây giờ cũng chỉ còn lại một mình Gajah. Dũng tuy hấp thụ huyết mạch hoàng gia nhưng hắn không có hứng thú với việc tái sinh một nền văn minh đã chìm xuống đáy của đại dương. So với việc đó, hắn càng tò mò về báu vật còn lại.
Đó là bộ não của thần Gordom, thứ xuất hiện khi Gajah và tên Ryuwwon hợp tác với nhau. Tuy không thể hiện được đất diễn trên phim nhưng hắn tin tưởng, thứ này tuyệt đối sẽ không kém so với trái tim của quỷ thần Gordom.