Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Gamer Or Hacker

Chương 176 : Xử tử Dio




Chương 176 : Xử tử Dio

- Hộc, hộc… Tụi mày…tụi mày… Sao tụi mày dám!!

Bốp!!

Bồi thêm một cú đấm vào thẳng mặt khiến Dio bắn ngược về phía sau, Dũng xoay xoay cái cổ tay :

- Không uổng 100 kim cương còn sót lại! Hắc Tê Giáp hơi nặng nhưng thực sự rất tốt a!

Xoay cái núm vặn bên hông, hắn giáng mạnh cây Lưu Tinh Thương xuống :

- Này anh bạn! Giờ thì khai xem mấy mũi tên đó ở đâu hả?

- Hộc…Hộc…Hộc… Thật không ngờ lại có kẻ biết đến sự tồn tại của chúng như mi! Rất tiếc…Mày sẽ chẳng biết được tý gì về chúng đâu!

Dio vừa thở vừa nói. Gương mặt của gã đã biến dạng hoàn toàn, răng môi lẫn lộn với nhau. Cơ thể gã cũng chẳng có chỗ nào lành lặn khi mà toàn thân gã đều có vết bỏng. Cứ khi nào mặt trời gần như t·hiêu r·ụi gã thì cái tên trước mặt lại hồi phục một phần vừa đủ để gã không c·hết được. The World đã sớm bị nuốt chửng từ lâu. Tuy nói với cơ thể ma cà rồng, gã sẽ có lợi thế hơn nhưng điều đó gần như vô nghĩa trước bộ giáp màu đen kia.

Một đấm! Chỉ vẻn vẹn một đấm, kẻ đứng trước mặt kia đã gần như g·iết c·hết gã. Thế nhưng gã vẫn không c·hết! Không phải vì lòng thương hại của kẻ thù hay là vì sự tức giận mà chỉ đơn giản là bởi vì kẻ đó biết về bí mật của các mũi tên

“Nghĩ đi, nghĩ đi, Dio! Mày đã sống sót qua hơn 100 năm, mày là kẻ được chọn để đứng trên đỉnh của thế giới này. Mày không thể c·hết ở nơi như thế này.”

- Mày… muốn bộ cung tên…đó… phải không? Thả…thả ta ra rồi ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ đó..



- Dũng! Đừng nghe gã nói nhảm nữa! – Joseph trên khán đài hét lớn - Kết liễu gã nhanh lên!

- Ông yên tâm đi! – Dũng nhún vai, tay xoay xoay cây thương – Thử nghiệm bộ giáp hoàn tất rồi! Giá trị của mi tới đây thôi! EVOL!

Xoạt!

Một loạt những sợi xích sắt siết chặt Dio lại. Đống xích mọc lên từ cơ thể gã như một đám dòi bọ mọc lên từ trên một miếng phô mai mốc meo. Một tấm màng đen dần dần hình thành rồi phủ dần lên người gã. Dio thấy vậy liền dùng hết sức bình sinh kêu toáng lên :

- Khoan hẵng, Dũng! Mi, à không, ngài hãy suy nghĩ lại đi! Mũi tên đó có thể ban sức mạnh cho kẻ khác! Chúng là thứ mang sức mạnh đầy bí ẩn mà chỉ có mình tôi biết! Nếu tôi c·hết đi, bí mật của chúng sẽ vĩnh viễn nằm dưới đáy mồ! Ngài tìm kiếm sức mạnh của chúng mà, đúng chứ?

“Không cần thả tôi ra cũng được, chỉ cần để tôi sống, tôi sẽ vĩnh viễn nghe lệnh của ngài! Evol có thể khống chế tôi hoàn toàn mà! Chỉ cần để tôi s…”

Dio còn chưa nói dứt câu, Evol đã trực tiếp nuốt chửng gã. Kỹ năng của nó : Thợ săn tàn nhẫn không chỉ là một cái rada tìm stand mà còn có khả năng hấp thụ sinh vật khác để hồi phục sinh lực cho chủ nhân nhưng cái quan trọng nhất là nó còn hấp thụ luôn cả ký ức của kẻ đó.

- Thật không thể tin được là nó lại ở cái nơi đó! Xem ra lại phải đi một chuyến rồi!



10 năm sau, tại một tòa biệt thự tại New York…

- Đồ khốn nạn! Sao ông dám!? Con cháu đã đuề huề mà lại làm ra cái chuyện mất mặt đó à, HẢ!!?

Bát đĩa đã sớm vỡ vụn làm nhiều mảnh. Cái Tv hơn 100 inch trị giá gần 10.000 đô la Mĩ cũng ngã xuống, mặt kính tan tành. Rèm cửa, ghế số pha,… cái gì có thể rách hay có thể mang cũng đành chịu chung số phận với chúng.



Vút! Một con dao trực tiếp phóng thẳng ra cửa dọa Jotaro với anh bạn đi cùng c·hết kh·iếp. Khẽ vuốt ngực mấy cái, Dũng mới lên tiếng :

- Chậc! Tình hình còn tệ hơn tôi tưởng! Bà ngoại cậu có định cho lão Joseph lên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân không thế?

- Không đâu! – Jotaro khẳng định chắc nịch – Việc ở đây nhờ cậu cả đấy! Tôi cũng định đi xử lý vụ này nhưng tôi có lịch hẹn nghiên cứu cá voi với giáo sư bên đại học Harvard rồi! Nhường lại cho cậu đấy!

- Định mệnh! Cậu toàn cho tôi mấy cái nhiệm vụ bất khả thi!



Thị trấn Morioh, một thị trấn nhỏ và yên bình nằm tại vùng ngoại ô của thành phố S của đất nước mặt trời mọc. Mặc dù nó nhanh chóng phát triển trong suốt những năm 1980, nhưng nó vẫn là nơi sinh sống của các samurai ngay cả trong những ngày xa xưa. Thậm chí đến nay vẫn còn rất nhiều biệt thự của các samurai. Trước đó không lâu, Morioh chỉ là một thị trấn nông thôn, nơi người ta chỉ có thể tìm thấy những cánh đồng lúa và rau.

Morioh cuối cùng đã trải qua một sự thay đổi trong thời đại mà các nơi trên khắp Nhật Bản đang trở nên tốt đẹp hơn. Các quan chức chính phủ của Quận M đã quyết định đầu tư tiền vào Morioh để phát triển nó, vì dân số của nó đang tăng lên nhanh chóng cùng với những người lao động từ Thành phố S liền kề. Đường phố được sửa chữa, cửa hàng và chợ được xây dựng và những ngôi nhà xinh xắn mọc lên trên mảnh đất từng là ruộng lúa. Các đường dây điện và cột điện thoại gây hại cho tầm nhìn đã biến mất.

- Thế mà ban đầu mình cứ tưởng cậu ta muốn mình trừ khử thằng nhóc đó! –Dũng nhìn vào tấm bản đồ, miệng lẩm nhẩm - Không biết so với Star Platium thì Crazy Diamond có cửa thắng không ta?

Suy tư một chút, ký ức năm xưa lại quay về với Dũng. Lúc đó…

Hấp thụ xong Dio, hắn đã có được ký ức hoàn chỉnh của gã. Bỏ qua mấy cái ký ức vớ vẩn, thứ duy nhất thu hút hắn là thông tin về mũi tên. Khoảng 50.000 năm trước, một vụ v·a c·hạm của thiên thạch đã hạ cánh xuống Trái đất xung quanh một khu vực ít dân cư mà ngày nay được gọi là Cape York GreenLand. Có giả thuyết cho rằng thiên thạch đã tìm kiếm Trái đất thông qua ý chí của nhiều linh hồn mạnh mẽ của nó, thay vì t·ấn c·ông hành tinh một cách tình cờ.



Năm 1978, một nhóm khai quật khoáng sản đã phát hiện ra một loại virus chưa xác định trong các tảng đá của khu vực xung quanh và xác định rằng nó đã nằm im lìm bên trong thiên thạch va vào Trái đất từ lâu. Mặc dù đã nghiên cứu sâu rộng, các bác sĩ của chính phủ không thể xác định được mục đích của virus ngoài hành tinh là loại bỏ hoàn toàn sự sống của con người. Tương tự như thuyết tiến hóa, người ta phát hiện ra rằng một số người sở hữu một phẩm chất có thể giúp họ sống sót khi tiếp xúc với virus, cũng như ban cho họ khả năng siêu nhiên, được gọi là Stands.

Vài trăm năm trước khi phát hiện ra virus, một người đàn ông mong muốn có được sức mạnh của các vị thần đã lấy những tảng đá và biến chúng thành Arrowhead. Các Mũi tên cho phép người sử dụng mở khóa các kỹ năng Stand ở những người có khả năng đánh thức một kỹ năng này, về cơ bản hoạt động như bộ kích hoạt đã nói ở trên.

Điểm thú vị là một kẻ nào đó đã đánh cắp toàn bộ 6 đầu mũi tên được tìm thấy tại Ai Cập rồi bán gần hết cho Enya, bà đồng của Dio với niềm tin rằng gã chỉ cần một mũi tên là quá đủ. Thế nhưng, trong lúc tìm kiếm, nhóm Jotaro, trong đó có cả hắn lại chỉ có thể tìm thấy cả thảy là ba mũi một trong số chúng đã bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cuối cùng, bọn họ quyết định phân chia. Hắn và Polnareff, mỗi người giữ một mũi, tập đoàn Speed Wagon ( Joesph và JoJo ) giữ một. Avdol lộ rõ vẻ không quan tâm, Iggy thì khỏi nói, nó đi tìm bạn đời của mình tự đời nào rồi. Kakyoin cũng không để ý, dù sao thì mục tiêu trong chuyến đi này của cậu ta là trả ơn Jotaro. Ơn nghĩa đã trả xong thì ai về nhà người nấy thôi.

Trong lúc hắn đang lơ đãng thì phía đằng xa kia đã xảy ra một vụ đánh lộn. Một anh chàng to con, đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn với kiểu đầu Pompadour huyền thoại của Elvis Presley đang cúi đầu trước một đám côn đồ học đường. Trông có vẻ như cả hai học cùng trường thì phải. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi…

- Mau đưa tiền đây thằng chó! Mày còn lề mề nữa là tao cạo sạch cái đầu tởm lợm của mày đấy!

Không biết ai đã cho thằng côn đồ này lá gan đó nhưng chỉ biết sau đó, đáp lễ gã là hàng loạt những cú đấm nhanh như súng máy giã thẳng vào mặt gã. Anh chàng thanh niên mới vừa rồi còn run sợ trước đám côn đồ rùng mình một cái liền biến thành con ác thú. Đám côn đồ giống như đống bao cát để cậu ta trút giận vậy

- Mày nói gì hả thằng kia!? Tởm này! Này thì tởm này! Này thì lợm này! Này thì…

Mỗi tiếng “này thì” phát ra là một cú đạp vào thẳng vào mặt gã. Như con hổ bị chọc điên, chàng trai đánh gã ta tới mức thừa sống thiếu c·hết . Chỉ tới khi thấy gã sắp đi gặp ông bà, cậu ta mới chịu dừng lại. Cúi xuống tóm lấy bộ tóc, cậu ta nhấc cả người gã lên. Vung tay một cái, toàn bộ các v·ết t·hương đã được chữa trị. Thế nhưng, trần đời này làm gì có chuyện có bánh từ trên trời rơi xuống…

- M..mũi tao! – Gã côn đồ vừa sờ lên mặt vừa hét thảm – M…Mày đã làm gì tao?

- Chẳng có gì cả. – Cậu thanh niên nhún vai - Tao chỉ chỉnh sửa nó thành mũi lợn thôi! Giờ thì cút khỏi tầm mắt của tao ngay!

Như từ cõi c·hết trở về, cả đám ba chân bốn cẳng chạy khỏi nơi này. Từ đằng xa thấy cảnh này, hắn mỉm cười :

- Có vẻ đúng người mình cần tìm rồi!

....

Tác trở lại rồi đây! Ae ủng hộ nhé