Chương 177 : Crazy Diamon vs Evol
- Josuke Higashikata sinh năm 1983. Mẹ cậu là Panko, học cao đẳng năm 21 tuổi.
Thấy người nhắc đến tên mình, Josuke quay đầu lại. Đó là một chàng thanh niên cao ráo, gương mặt có phần điển trai. Trông anh ta giống như một quân nhân cấp cao với một bộ vest đen và cái áo khoác ngoài đuôi tôm cũng màu đen nốt. Chỉ là Josuke không hiểu, tại sao kẻ này lại có thông tin của mình. Mặc kệ ánh nhìn đó, chàng trai kia vẫn tiếp :
- Vào năm 1989, cậu bất ngờ lên một cơn sốt cao tưởng chừng như không qua khỏi. Cha cậu là … Lão già đó chính là lý do mình lết xác tới đây!
Nói tới đây, chàng trai kia bất chợt chừng lại một chút :
- Joseph Joestar!
- Khoan hẵng! – Josuke kêu lên – Anh là ai vậy? Mà anh biết bố tôi sao!?
- Không những biết mà còn biết rất rõ là đằng khác! Lão ta vẫn còn rất khỏe mạnh ở tuổi 79. À, ít nhất là cho đến 2 tuần trước khi mà bà vợ của lão biết chuyện – Chàng trai nhún vai – Lão già c·hết bầm đó đã thề với Chúa là sẽ yêu vợ của mình, bà Suzie Queen đến suốt đời. Thế méo nào, lão lại léng phéng với một cô sinh viên rồi tạo ra cậu ở cái tuổi 65!
“Tôi là Dũng, người được cử tới đây để tìm kiếm cậu, con trai thất lạc của Joseph Joestart!”
…..
- Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ được thừa hưởng 1/3 số gia sản nhà Joestar. – Dũng vừa đi vừa cười nói – Tổng số tiền đó rất lớn, trải dài trên khá nhiều lĩnh vực khác nhau nên cậu sẽ cần phải làm nhiều việc đấy. Nhân tiện thì đại gia đình Joestart đang hỗn loạn cả lên. Mà đây có phải đường về nhà cậu không vậy?
- AH? Tại sao thế?
- Có gì đâu – Dũng nhún vai – Bạn đời, bà Suize Q – người đã chung sống với cha cậu suốt 45 năm đã suýt g·iết ông ta. Mới chỉ mấy hôm trước thôi bà ấy còn biểu diễn kỹ thuật phi dao vào thẳng mặt lão già đó nữa.
Những tưởng cậu ta sẽ cười khoái chí khi thấy lão cha c·hết tiệt suốt mười mấy năm không trông ngóng gì đến mình bị như thế, nhưng không. Cậu ấy cúi gập người 90 độ rồi gửi lời xin lỗi tới nhà Joestart. Thấy cảnh này, Dũng đột nhiên có hảo cảm với cậu ta. Cậu ấy làm hắn nhớ về nhà văn Nguyên Hồng trong tác phẩm Những ngày thơ ấu, chỉ khác là cậu ta mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Được rồi. Chúng ta...
Câu nói chưa dứt khỏi họng thì Josuke đã được một đám nữ sinh bao quanh. Hắn dù ghét điều này nhưng phải công nhận là cái dòng họ Joestart sát gái thật đấy!
- Cậu nên để ý khi người khác nói. – hắn cất cao giọng – Còn nữa, mái tóc của cậu chả hợp với gương mặt tý nào! Trông như cái bánh mì vậy!
Thế nhưng vừa mới nói xong, Dũng liền cảm thấy hối hận. Định mệnh nó! Hắn quên mất là anh bạn này cực kỳ n·hạy c·ảm với thằng cha nào nói xấu mái tóc của mình.
Quả nhiên, Josuke lập tức quay người lại, ánh mắt ngập tràn sát khí :
- Này, anh! Anh vừa chê bai gì mái tóc của tôi thế!?
Không để đối thủ có cơ hội trả lời, Josuke bước tới, Crazy Diamond trực tiếp hiện thân phía sau lưng cậu ta. Trông nó cao lớn y như Star Platium, đầu đội cái mũ của mấy chiến binh hy lạp cổ đại, thân mặc áo giáp sáng bạc.
Đọc truyện nên hắn biết, Crazy Diamond cực kỳ mạnh. Thậm chí nó mạnh hơn nhiều nếu so với Star Platium. Ngay cả Jotaro cũng phải thừa nhận rằng nếu Star Platium không có khả năng dừng thời gian thì cậu ta cũng chưa chắc thắng nổi. Thế nhưng Evol nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác!
Bộp!
Crazy Diamond đấm trúng Evol nhưng chỉ giống như ném hòn đá vào giữa đại dương. Bàn tay Crazy Dianmond nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp màng đen nhầy nhụa.
- Có vẻ như cậu sẽ không nghe tôi nói rồi! – hắn giơ bàn tay trái lên, ở nơi ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn ống đen dài - Evol!
Nhận được lệnh, Evol lập tức hóa thành hàng loạt sợi xích khóa chặt lấy Crazy Diamond. Trông nó bây gời không khác gì đòn bánh tét là mấy.
- Thấy rồi chứ anh bạn. Cái này gọi là Stand, ai trong dòng họ Joestart cũng có nó hết . – hắn bắt đầu giải thích – Giờ thì ngồi xuống nghe tôi nói được chưa?
Thế nhưng khi Josuke đã bật mode cuồng sát thì điều duy nhất cậu ta nghe được là : Tên này là chó! Dứt khoát là chó! Mà đã là chó thì cần ăn đòn!!
- AH AH AH!!!!
Gồng hết cơ bắp lên, Crazy Diamond như được tiếp thêm sức mạnh từ chủ nhân, những sợi xích bắt đầu có dấu hiệu bị rạn nứt. Thế nhưng Evol là ai chứ? Nó là stand của một kẻ đã xem đủ thể loại anime lẫn super sentai, là stand đã chinh chiến, g·iết chóc hàng loạt những kẻ khác để bồi dưỡng sức mạnh cho bản thân. Nói không ngoa, nó chính là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn ở thế giới này!!
Leng keng!
Những sợi xích càng lúc càng trở nên dày đặc hơn, to lớn hơn. Những vết nứt xuất hiện càng nhiều nhưng cũng bị xóa đi càng nhanh. Nếu như có ai đó có khả năng đọc dòng chảy của năng lượng sẽ thấy, Evol đang hấp thụ năng lượng của Crazy Diamond để khiến bản thân mạnh hơn. Nó giống như một vòng lặp vô tận, Evol hấp thụ càng nhiều, nó càng trở nên to lớn hơn. Càng to lớn hơn, nó lại càng hấp thụ nhiều thêm nữa.
Evol có thể bị phá không? Câu trả lời là hoàn toàn có thể nếu như nó bị quá tải. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Để Evol quá tải thì cần một nguồn năng lượng khổng lồ, ít nhất là gấp 10 lần sức mạnh của nó. Mà nếu đối thủ mạnh đến thế thì…
Không có thêm thời gian, Dũng bước tới, trực tiếp đấm thẳng một phát khiến Josuke ngã nhào ra đất.
- Từ bỏ đi anh bạn! – Hắn lắc lắc đầu bước tới – Tôi không tới để đánh nhau! Việc thứ nhất là giới thiệu về bố cậu. Việc thứ hai….
Rút từ trong túi ra một tấm ảnh, Dũng tiếp :
- Đây là ảnh chụp từ stand của lão cha già của cậu. Trong ảnh chính là ngôi trường mà cậu đang học. Thấy cái hình ảnh mặt người hiện lên không? Nó biểu hiện cho việc t·hảm h·ọa đang tới gần chỗ cậu.
Đưa cho cậu ta một đống ảnh, hắn tiếp :
- Ông Joseph vốn muốn chụp ảnh cậu nhưng nó lại ra cái đống này. Gặp tên này thì đừng có gọi cảnh sát. Số điện thoại của tôi đây! Nhớ cẩn thận đấy.
- Khoan hẵng! Anh đi đâu thế? – Josuke kêu lên
- Đi tìm mẹ cậu!
…
Bỏ lại Josuke nằm sõng soài trên mặt đất, hắn thản nhiên bỏ đi. Josuke rất mạnh, Crazy Diamond, nếu xét về khả năng cận chiến thì rất hiếm có kẻ nào dám 1 chọi 1 với nó. Nói theo kiểu đơn giản hơn, stand của cậu ta là cái thể loại được sinh ra để 1 chọi 100.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một giọng nói quen thuộc truyền tới khiến Dũng phải bắt máy ngay :
- Alo! Jotaro đấy à? Gặp chưa hả! Ừ, tôi gặp cậu nhóc Josuke đó rồi! Tên này được đấy. – hắn nhún vai – Biết kính trên nhường dưới lắm. Chịu khó đào tạo một tý là coi chừng cậu mất gia sản vào tay tên này ngay!
- Ừm, thế là ổn rồi! Tầm khoảng chừng 1 tuần nữa là tôi đưa ông ngoại qua. – giọng Jotaro có vẻ nghiêm túc – Cậu xử lý chỗ đó hộ tôi nhé!
- Không vấn đề! – Dũng thản nhiên đáp lời, giọng nói có phần trêu chọc – Tôi cứ tưởng bà ngoại cậu sẽ xé xác lão Joseph đó ra cơ. Thế quái nào mà lão vẫn còn sống thế?
- “Dù thích hay không thì thằng bé vẫn là con cháu nhà Joestart. Người có lỗi là lão già đó chứ mẹ con nó thì có tội tình gì. Cháu chịu khó đưa lão già này sang đó để cha con nó có dịp gặp mặt nhau.” Nguyên văn của bà ngoại tôi đấy.
Giọng Jotaro nhàn nhạt, nó như kiểu kể về một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Nghe tới đây hắn đột nhiên mỉm cười. Hắn có thể tưởng tượng được gương mặt đầy buồn rầu pha chút cảm thông của bà ấy khi phải thốt ra những lời đó. Hắn cũng có thể tưởng tượng ra cái thái độ sốc toàn tập của Jotaro lẫn lão Joseph khi nghe những lời đó là như thế nào.
Hắn đột nhiên nhớ về Miu, người con gái năm nào giờ đã thành vợ hắn. Suize Q phải khó khăn lắm mới chấp nhận Josuke thì không biết trái tim cô ấy cao cả đến mức nào mới chấp nhận dàn hậu cung của hắn. Còn Renka, Rachel,… cả những người khác nữa…
- Này Dũng! Cậu có nghe tôi nói không thế!?
Tiếng gọi của Jotaro như kéo hắn về lại thế giới này. Thoát khỏi những dòng suy nghĩ, hắn đáp trả chắc nịch :
- Cậu cứ yên tâm đưa lão già đấy qua đây đi! Tôi hứa với cậu là chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra!
…..
Xin lỗi anh em nhá, định quay lại nhưng đột nhiên 2 vạch covid. Giờ mới quay trở lại chính thức đây!!!