Chương 158 : Những kẻ theo đuôi ( 5 )
Hấp thụ thêm Ebony Devil giúp hắn có cảm giác Evol sẽ đạt ngưỡng sức mạnh mới. Lúc trước hấp thụ chỉ một phần sức mạnh của Star Platium mà Evol đã đột phá lên cấp D. Bây giờ cánh cửa lên cấp C đã ở trước mặt rồi, chỉ cần hấp thụ thêm một stand nữa thôi là được!
Khác với nguyên tác, lần này do tên sát thủ Devo đã chầu trời từ sớm nên hắn với Polnareff có một quãng thời gian nghỉ ngơi không nhỏ. Đánh một giấc đã đời đến tận trưa, cả hai mới chịu đi xuống sảnh khách sạn để ăn uống và tập hợp với những người còn lại. Tất cả đã quyết định là sáng mai sẽ khởi hành tới Ấn Độ, chiều nay, hắn với Kakyoin sẽ đi mua vé xe lửa tới Ấn Độ.
…
Chiều tới, hắn và Kakyoin đang trên đường đi đến điểm bán vé xe lửa. Chỉ là cái nóng ở mấy thành phố toàn những tòa nhà kính khổng lồ khiến hắn phát bực. Cũng may là cạnh đó có một cái quầy xe bán kem nên cả hai ghé vào mua.
- Này hai anh bạn ngoại quốc! Các cậu là người đi du lịch à!? – Anh bán hàng chào mời – Để tôi giới thiệu món tủ của quán nhé!
Nhanh như cắt, anh chàng cắt một quả dừa lạnh ra mời bọn họ. Trông nó cũng khá ngon, bên trong có nhiều nước, cùi dừa cũng rất trắng.
- Ngon với ngọt lắm! Không đắt đâu, chỉ có 3$ một quả thôi! Các cậu mà mua thì tôi khuyến mại thêm cái thìa để ăn phần cùi dừa bên trong.
- Được! Vậy cho tôi 2 quả!
Kakyoin lên tiếng, tay rút cái ví ra định trả tiền. Một tên móc túi đi ngang qua thấy vậy liền tăng tốc. Như một con gió, chiếc ví đã nằm trọn trong tay gã. Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn trong ví của tên du khách này có kha khá tiền. Thế nhưng, chưa đi được ba bước, Hierophant Green đã túm lấy gã.
Kakyoin bước tới, một tay nắm lấy đầu tên đó nhấc lên, chân trái đưa lên. Một cú lên gối ngay giữa mặt khiến tên trộm xây xẩm mặt mày.
- Thằng chó! Mày tưởng mày có thể trộm được ví của tao à!!?
Chưa chịu dừng lại, cậu ta vác gã qua hai vai rồi bẻ cả người. Vừa bẻ, cậu ta vừa chửi như cái thằng ă·n t·rộm đó có thù g·iết cả nhà với cậu ta vậy. Hắn thấy cảnh này thì đành phải ngăn lại, dù sao thì gã đó cũng không đáng phải c·hết. Vả lại, nếu gã mà c·hết thì bọn họ sẽ gặp nhiều rắc rối không đáng có.
Evol hóa thân thành sợi xích sắt đánh một phát vào người Kakyoin. Đòn đánh không mạnh, nó vừa đủ để khiến cậu ta tỉnh lại. Rất may là tên trộm đó mới chỉ ngất chứ chưa có ngỏm.
- Đau đấy! – Kakyoin xoa v·ết t·hương rồi nhìn chằm chằm – Có cần thiết phải thế không? Tên khốn đó đã ă·n c·ắp ví của tôi. Hắn là người xấu nên phải bị trừng phạt. Tôi nói đúng chứ?
- Kakyoin, cậu…
Nếu mấy lời này mà phát ra từ Jotaro thì hắn sẽ không nói gì mà quay bước đi ngay. Nhưng Kakyoin thì khác, từ xưa tới nay, cậu ta đâu phải loại tự coi mình là quan tòa để phán xử kẻ khác?
- Bỏ đi! Mai chúng ta sẽ rời khỏi Singapore! – hắn vẫy tay – Không cần vì một thằng ă·n t·rộm mà tổn thương hòa khí. Tới chỗ cáp treo thôi, chúng ta sẽ tới điểm bán vé bằng cách đó. Đợi xíu, tớ mua thêm que kem đã!
Cả hai nhanh chóng đi tới chỗ cáp treo thì cậu ta bỗng chỉ vào cây kem :
- Cậu có ăn quả dâu đó không? Nếu không thì cho tớ nhé? Tớ đói quá!
- À, được chứ! – hắn gật đầu rồi đưa cả cây kem cho cậu ta – Nếu cậu đói thì ăn cả đi.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Đưa cả cây kem cho Kakyoin, hắn lảng đi chỗ khác nghe máy :
- Alo, ông Joseph đấy à! Có chuyện gì sao?
- Dũng! Giờ con phải nghe cho kỹ này! – giọng của ông ấy có vẻ nghiêm trọng – Kẻ bên cạnh con là kẻ g·iả m·ạo. Kakyoin thật vẫn đang ở khách sạn với bọn ta.
Hắn nghe vậy thì liền quay sang chỗ Kakyoin, cậu ta đang làm một hành động vô cùng kỳ quái. Quả dâu đính kèm trên cây kem cứ bị cậu ta chuyển ra chuyển vào trong miệng trông rất mất vệ sinh.
- Con biết rồi! – hắn lạnh giọng – Mọi người cứ yên tâm! Con biết phải xử lý tên này như thế nào!
RERO… RERO… RERO… RERO…
Trong lúc tên này vẫn còn làm mấy cái hành động dở hơi thì cáp treo đã tới. Hắn bước tới, nắm đấm trong túi đã sẵn sàng.
- Chúng ta đi về thôi! – hắn mỉm cười – Người bên tập đoàn Speed Wagon đã mang vé tới rồi nên chúng ta không cần phải đi nữa!
- Thế à! Tiếc thật đấy! – tên g·iả m·ạo vẫn chưa phát hiện ra vấn đề - Nếu vậy thì chúng ta đi cáp treo đi! Dù sao thì đây cũng là cơ hội xả hơi hiếm có.
- Được! Không vấn đề gì!
Hai người nhanh chóng bước vào một chiếc cáp treo. Cả chiếc cáp treo mà chỉ có hai người đàn ông khiến không khí có chút kỳ quái. Đợi chiếc cáp treo đi được một đoạn, Dũng đột nhiên mỉm cười. Cái mỉm cười của hắn có chút kỳ quái, nó giống như thợ săn vừa nhìn thấy con mồi của mình mắc bẫy vậy.
- Kakyoin này! Cậu có biết bơi không?
- Bơi hả? Tớ có biết một chút nhưng không quá giỏi. Có chuyện gì sao?
- Không có gì đâu! Chỉ là… – hắn vẫn giữ mỉm cười nhưng toàn thân đã tỏa ra sát ý – Nếu như thế thì may mắn cho tớ quá…
Rầm!
Hắn ngay lập tức tóm lấy đầu gã g·iả m·ạo rồi đập mạnh nó xuống sàn. Siết chặt cơ bắp, hắn tung một đấm toàn lực khiến cả sàn cáp treo thủng một lỗ to tướng làm cả hai rơi xuống.
TÙM!!!
Một tiếng động to lớn vang lên. Bên dưới là biển nên cả hai không sao hết. Cái tên g·iả m·ạo kia đã triệu hồi Stand của mình làm áo giáp nên không có vấn đề gì hết. Dũng thì càng đơn giản hơn, cậu dùng chính gã làm bệ đỡ nên hiển nhiên là không có việc gì sất.
Tên kia ngay lập tức ngoi lên trên mặt nước nhưng chỉ một giây sau, gã đã cảm nhận sát khí bên cạnh mình. BỐP!! Một đấm ngay giữa mặt khiến gã vỡ mất mấy cái răng cửa.
Không để đối thủ có cơ hội thở dốc, Dũng ngay lập tức tóm lấy cái đầu gã rồi ấn xuống nước. Cứ khoảng chừng mười mấy giây, cậu lại lôi đầu gã lên rồi đấm một phát thẳng mặt. Không nghe giải thích, không quan tâm kẻ này nói gì hay mặt mũi ra sao. Đã là kẻ thù với nhau thì tuyệt không nương tay.
Tới lần thứ mười, Dũng mới chịu ngừng tay mà lôi đầu gã lên. Gương mặt gã bây giờ đã b·ị đ·ánh đến mức bầm tím, mũi đã bị gãy làm vài phần, răng môi cũng đã lẫn lộn cả. Gã cũng khỏe thật, ăn trọn hơn chục quyền của một kẻ đã đạt cấp huyền thoại mà vẫn sống. Tuy không phải là toàn lực nhưng nếu đổi lại là người khác thì đã sớm chầu ông bà từ lâu.
- Th…Tha cho tôi. Tôi chỉ là kẻ được thuê bởi Dio mà thôi, c…cầu xin cậu hãy tha ch…cho tôi một m…mạng!
Gã rên rỉ cầu xin nhưng đáp lại gã chỉ là một ánh nhìn đầy lạnh lẽo. Nó giống như là ác quỷ tới từ địa ngục chứ không phải là người :
- Nói ra tất cả những gì mi biết! Nếu không …
Như để chứng minh mình không nói dối, Dũng trực tiếp nhấn đầu hắn xuống để gã “đi thăm quan thủy cung” thêm lần nữa. Đợi hơn chục giây, cậu mới chịu lôi đầu hắn lên.
- Tôi nói, tôi nói! – gã khẩn thiết van xin – Cậu muốn biết chuyện gì thì tôi cũng nói hết!
- Đầu tiên là về những kẻ dùng Stand sẽ t·ấn c·ông bọn ta. Tên, tuổi, giới tính, sức mạnh… Tất cả những gì mi biết! Nếu không…
- Chờ, chờ đã! Tôi chỉ biết có 4 người. “Death” “Emperor” “Handged Man” và “Empress”. Một trong số đó có một kẻ tên là J.Geil. Gã là con trai của nhà tiên tri đã kể tất cả mọi thứ về Stand cho Dio. Gã là kẻ duy nhất có tới hai bàn tay phải và cũng là kẻ sở hữu lá bài “Handged Man”. Tôi có nghe đồn về khả năng của hắn. Đó là gương.
- Chỉ vậy thôi sao!? – hắn lạnh giọng – Xem ra mi vẫn không chịu nói thật!
- Chờ, chờ chút đã! Làm ơn hạ nắm đấm xuống đi mà! Tôi đã nói hết rồi! Thật đấy! Các Stand User không để cho người khác biết khả năng về Stand của mình, kể cả trong lúc chiến đấu…Để cho người khác biết khả năng cũng là tự phơi bày điểm yếu của mình… Tôi nói thật đấy!
- Được rồi! Nếu vậy thì triệu hồi Stand của mi ra! Nếu không…
Hắn vẫn nắm chặt tóc của gã, chỉ cần gã dám làm gì thì bảo đảm gã sẽ biết thế nào là sống không được, c·hết cũng không xong!
- Được, được! Tôi làm ngay, làm ngay! Chỉ cần cậu tha cho tôi thì việc gì tôi cũng làm!
Yellow Temperance được triệu hồi ra. Một stand rất đặc biệt, trông nó rất giống với Evol ở dạng nguyên bản, chỉ khác là nó mang màu vàng và không có hình thù cố định như Evol.
Hồi ở trên đại dương, hắn đã phải từ bỏ việc hấp thụ toàn bộ ‘The Streght’ vì kích thước khổng lồ của nó. Nhưng giờ thì khác..
Evol biến thành Star Platium rồi nhanh chóng hút cạn Yellow Temperance như một người đang hút sữa. Đợi Evol ăn uống xong xuôi, hắn mới hỏi :
- Câu hỏi cuối : một cộng một bằng mấy?
Dù hơi ngơ ngác vì nhưng gã vẫn theo bản năng trả lời :
- Bằng hai.
Rầm!! Một đấm cực mạnh vào thẳng tim khiến gã m·ất m·ạng ngay tức khắc.
- Xin lỗi nhưng mi đã biết quá nhiều!
Nếu để gã sống, rất có thể gã sẽ đi bán thông tin rằng Evol của hắn có khả năng thay hình đổi dạng, thậm chí là hấp thụ Stand khác để lớn mạnh. Để thông tin đó lan đến tai của Dio thì bọn họ tiêu đời chắc. Dù sao thì hắn cũng không có cái tự tin đi một chọi một với một con boss đã sống qua ba phần của bộ truyện này.
[ Keng, Evol hấp thụ thành công Stand đặc biệt : Yellow Temperance. Evol tiến hóa lên cấp C ]
[ Stand : Evol ( cấp C ). Kỹ năng : C·ướp đoạt, Thợ Săn Tàn Nhẫn, Áo Giáp Stand ]
Nhìn xong cả ba cái kỹ năng, hắn liền cảm thán. Yellow Temperance đúng là đồ tốt a! Đùng một cái có thêm hai cái kỹ năng bá cmn đạo.
Kỹ năng c·ướp đoạt đã tăng xác suất thành công lên 30% đồng thời còn thêm một dòng là : tỷ lệ c·ướp đoạt thành công trên xác c·hết đạt 100%.
Thợ Săn Tàn Nhẫn giống như một cái radar dò xem đâu là stand địch, đâu là stand bên mình. Tầm hoạt động của nó cũng rất lớn, lên tới 20km vuông. Đồng thời nó cũng có thể hấp thụ sinh vật sống hoặc xác c·hết để khôi phục sinh lực cho chủ nhân. Thậm chí nó còn hấp thụ được cả ký ức của kẻ đó nữa.
Áo giáp Stand thì đơn giản hơn. Nó là cái kỹ năng cho phép Evol có thể thực thể hóa thành một bộ áo giáp dạng lỏng như Yellow Temperance để hấp thu lực chấn động. Cái áo giáp này chạy bằng mana, cứ 10Mp/s. Hết mana thì lấy máu mà bù vào với tỷ lệ 100Hp/s.
Vung tay lên một cái, Evol như hiểu ý mà ngay lập tức cuốn lấy cái xác của gã g·iả m·ạo. Chỉ trong nháy mắt, cái xác đã biến mất không một dấu vết.
- Chậc, chậc. Hai cái kỹ năng đầu đúng là sinh ra để c·ướp c·ủa g·iết người mà – hắn cảm thán – Xử người ta xong rồi thì hủy thi diệt tích nhanh gọn không để lại dấu vết.
- Hơ…hơ.. hắt xì… C·hết tiệt! Đứng dưới biển lâu quá rồi! Về khách sạn thôi!