Chương 159 : Những kẻ theo đuôi (6)
Trên chuyến tàu lửa tới Ấn Độ, cả sáu người bọn họ đang ngồi chung một bàn với nhau nhằm tìm cách đối phó với các stand mà Dio đã cử tới. Theo lời Dũng kể, hiện tại vẫn còn ít nhất là 4 kẻ.
- “Death” “Emperor” “Handged Man” và “Empress” sao? – Joseph suy ngẫm – hiện tại, thứ chúng ta biết là cái tên J.Geil chính là gã có hai bàn tay phải. Stand của hắn có năng lực liên quan đến gương.
- Nếu là gương thì con có thể lo được – Dũng lên tiếng – Vấn đề là ở đám còn lại. Tuy Evol bây giờ có thể tìm ra được chúng nhưng g·iết chúng như thế nào lại là câu chuyện khác?
Nghe xong, cả năm người quay ra nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ dị, đặc biệt là Jospeh. Trong mắt ông ấy có gì đó chán ghét, thậm chí là sợ hãi. Thấy cảnh này thì hắn kỳ lạ :
- Sao thế? Tôi nói gì sai à?
- Khụ khụ, Dũng này. Ông có thể biết lý do cháu muốn g·iết chúng không? - Joseph kỳ lạ - Chúng từng làm gì cháu à?
- Không hẳn lắm – Hắn nhún vai – Chúng là những kẻ được cử đến g·iết chúng ta đấy! Nếu như bình thường thì cháu sẽ dùng lễ để đối đãi còn nếu như chúng không chịu thì…. Cóc cần biết là phụ nữ hay trẻ em, đã xác định là kẻ địch thì không có chuyện còn sống mà trở về với thằng này!
- Tôi cũng nghĩ như vậy! – Polnareff gật đầu – Tới giờ tôi mới để ý. Chẳng lẽ các không sẵn sàng tinh thần để g·iết chúng?
- Không hẳn! – Joseph tỏ ra trầm ngâm – Chỉ là Dũng làm tôi nhớ đến một người. Người đó cũng nói y hệt như thằng bé.
- Thế sao? – Kakyoin kỳ lạ - Thế thì chắc kẻ đó chắc bá đạo lắm!
Để phá không khí có phần kỳ lạ, Jotaro quay sang hỏi :
- Avdol này! Ấn Độ là nơi như thế nào thế ?
- Là một nơi rất đẹp! – Cậu ta khẳng định chắc nịch.
….
- Cho chúng cháu ít tiền đi mà!?
- Này anh bạn, tôi sẽ giới thiệu cho các ngài đây một cô gái trẻ và đẹp. Nếu các ngài đây cần thêm thì tôi cũng có…
- Cháu hát cho chú nghe nhé!? Lạy thánh Ala phù hộ….
-…
Ấn Độ, thế kỉ XX tại Kolkata, nơi đầu tiên bọn họ đặt chân tới. Đọc qua sách vở hay tìm hiểu trên mạng thì hắn không tin nhưng khi đặt chân đến tận nơi này, hắn mới biết tại sao thực dân Anh gọi nơi đây là “Nơi tồi tệ nhất trên toàn thế giới”. Nếu như phải dùng một từ để diễn tả thứ bọn họ đang gặp thì đó là “Loạn”!
Lũ trẻ con thì nheo nhóc như ma đói, miệng hát liên tục mong xin xỏ những vị khách du lịch từ phương xa tới bố thí cho chúng vài đồng bạc. Số khác thì hành nghề t·rộm c·ắp ngay trên đường phố mong sống qua ngày. Trẻ con đã vậy thì người lớn cũng chẳng khá hơn.
Hàng loạt người bâu vào rồi chèo kéo bọn hắn mua hàng số khác thì gạ đổi tiền. Số khác nữa thì mãi võ kiếm tiền, thậm tệ hơn nữa thì chào mời mua b·án d·âm, thậm chí là bạch phiến ngay trên đường. Một số nữa thì đã mất niềm tin vào cuộc sống này nên trực tiếp ngủ lăn ngay trên vỉa hè đông đúc
Tiếng chó sủa, bò rống ngay trên đường phố kết hợp với tiếng xe kêu inh ỏi, tiếng người chèo kéo, thêm cả mùi mồ hôi người và mùi khói xe khiến nơi đây hoàn toàn xứng đáng với hai từ “Hỗn Loạn”!
- Aarrgg! Tôi dẫm phải phân bò rồi! – Polnareff kêu lên
- Thế còn đỡ đấy! – Kakyoin lộ rõ vẻ mặt khó chịu – Ví của tôi không cánh mà bay rồi!
Nếu Joseph đang gặp rắc rối với mấy con ruồi thì Jotaro và hắn lại đang bị vây quanh bởi một lũ nhóc xin tiền. Vất vả lắm mới vẫy được một cái taxi thì đột nhiên có con bò ở đâu ra thản nhiên nằm trước đầu xe như khiêu khích rằng : Có giỏi thì thử đâm đi xem nào!
Dũng biết bò là động vật linh thiêng tại Ấn Độ, chúng thậm chí được tôn thờ như những vị thần. Chính cái sự tôn sùng đó dẫn đến tình trạng là chúng tự do đi lại lung tung và phóng uế bừa bãi mà chẳng có ma nào kiểm soát. May cho bọn mày đây là Ấn Độ chứ là ở Việt Nam thì tao biến bọn mày thành bò nướng sả với bò xào hành lâu rồi!
Từ bỏ việc lên taxi, bọn họ đành phải đi bộ tới một quán trà ở gần đó. Đồ uống nổi tiếng nhất ở đây là Chai (Từ "Chai" trong tiếng Ấn Độ có nghĩa là một loại trà, ở đây đang nói tới Masala Chai, một loại trà sữa của Ấn Độ ). Tuy đối với người Ấn, trà sữa Masala Chai không chỉ có công dụng giải khát mà còn được xem là một vị thuốc giúp làm ấm cơ thể, lưu thông máu huyết, giảm đường huyết và chol·esterol trong máu, hỗ trợ tiêu hóa, trí nhớ, trị viêm khớp và các bệnh đau đầu nhưng hắn đành từ bỏ ngay sau khi nếm thử ngụm đầu tiên. Cái vị của nó thực sự là quá dị, tuy là rất ngon nhưng hắn thực sự lo sợ nếu như uống hết cả cốc thì Tào Tháo sẽ tới hỏi thăm hắn.
Mà nếu ở Ấn Độ thì điểm đáng sợ nhất chính là vấn đề nhà vệ sinh. Nó tồi tệ đến cái mức mà khi trả lời phỏng vấn của một tờ báo của Đức với câu hỏi: "Khi nào thì đất nước các ngài trở thành một quốc gia thịnh vượng?" thì cựu Thủ tướng Ấn Độ Nehru trả lời: "Khi mà mọi nhà ở Ấn Độ có hệ thống vệ sinh giật nước".
- Kyaaahh!! - Polnareff hét toáng lên, chạy như ma đuổi tay vẫn còn kéo quần cho nó không tụt xuống – Có…Có một con lợn trong cái Toilet!!
Người phục vụ ở đó còn không lấy làm lạ mà còn đưa cho cậu ta một cây gậy để đập đầu của nó xuống. Cạn cmn lời! Cái nhà vệ sinh kiểu gì mà có cái đầu lợn ngoi lên từ miệng rồi ăn phân mà sống vậy?
Thật khó mà tin rằng nơi đây sau này lại trở thành trung tâm thương mại, tài chính và kinh doanh chính của khu vực Đông Ấn Độ và các bang Đông Bắc.
- Bình tĩnh đi anh bạn! – Dũng chạy tới động viên - Dần rồi sẽ quen!
- Được.. rồi! – Cậu ta thở ra một hơi – Tớ… tớ sẽ ráng nhịn khi tới khách sạn!
- Vậy cũng được! – hắn gật đầu - Ở khách sạn chắc sẽ khá hơn chút ít!
Bộp! Bộp! Bộp!
Evol có phản ứng! Có một Stand đang ở gần đây! Biến Evol thành cái PDA cầm tay, nó ngay lập tức hiện ra vị trí của Stand này. Không chỉ là một tên mà tới ba tên lận! Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ, Polnareff hét lớn :
- Dũng! Phía sau cậu kìa!!
Từ mặt gương hiện lên một thân ảnh quái dị. Trông nó cứ như một xác ướp nhưng lại là robot. Cơ thể của nó được quấn đầy băng, với một nửa bộ não của nó lộ ra, cùng với hai tay phải. Xem ra nó chính là Hanged Man.
Từ từ, chậm rãi, nó leo cửa sổ rồi bước vào. Khác với bình thường, con mồi sẽ gào rú lên, sau đó hoặc là sợ hãi chạy trốn hoặc là điên cuồng t·ấn c·ông. Nhưng không, kẻ này lại mỉm cười. Cái nụ cười đó thật sự quá đáng sợ. Rõ ràng là hắn đang cười nhưng ý mắt của gã lại không cười, cái cười đó khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh như đang ở giữa trời đông.
Không dám chần chừ thêm một giây, nó ngay lập tức t·ấn c·ông nhưng đã chậm. Một con hổ ở đâu xuất hiện bất ngờ ghìm c·hặt đ·ầu nó xuống đất. Nó cố gắng giãy dụa nhưng vô dụng, con hổ đó quá mạnh.
- Này, Dũng! Đó là thứ gì thế!? – Polnareff kêu lên
- Con hổ đó là Destwilder hay còn gọi là Tiger. Nói đơn giản thì nó là một con quái vật sống trong thế giới gương thật sự chứ không phải loại nửa vời như The Hanged Man.
- Không thể nào! - Hanged Man kêu ầm lên – Làm gì có thứ gì sống trong gương chứ?
Hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là gã không biết rằng Tiger là sản phẩm của hệ thống. Quái vật cấp A như Tiger thì hiển nhiên là hắn không có tiền để mua nhưng thuê thì hoàn toàn có thể.
Hắn moi thông tin từ cái tên nhát c·hết kia chẳng qua là để chắc chắn rằng cốt truyện không đổi quá nhiều, ít nhất là về những kẻ dùng Stand được cử tới. Biết chắc rằng cái tên J.Geil đó có stand liên quan tới gương thì liền có cách đối phó.
Ban đầu hắn định dùng Volcancer nhưng lại thôi. Con cua này tới chủ còn ăn được thì kẻ đi thuê như hắn có ăn nhằm gì. Với lại, cái giá 500 kim cương chỉ để có được một con cua sẵn sàng phản bội thì thực sự là chát quá! Hắn mới chỉ có 200 kim cương thôi.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng hắn đã hỏi xem hệ thống là có thuê quái vật được không và câu trả lời là có. Giá thuê thì bằng 1/10 so với giá mua quái vật được thuê sẽ chỉ tồn tại trong một giờ. Sau khi suy xét thì hắn quyết định chọn Tiger vì nó hợp với túi tiền nhất. Cũng may là chỉ cần là vật có ý thức mà dám bước vào thế giới gương thì mấy con Contract Monster này lo được tất.
Nhưng tốn của quá, 50 kim cương chứ có ít ỏi gì đâu! Vả lại con hàng này hoàn toàn không hề có ý định nhả Hanged Man ra cho Evol. Kiểu như bố mày bắt được con này thì nó là đồ ăn của tao, có ngon thì vào thế giới gương mà giành với tao!
Xoạt một tiếng, một cánh tay của Hanged Man trực tiếp bị xé toạc ra. Mặc xác tên này, hắn quay sang chỗ Polnareff :
- Còn chờ gì nữa!? Mau ra ngoài kia tìm kẻ đã g·iết em gái cậu đi chứ! Chỗ này để cho tôi với Tiger lo!
- Được!
Bước vội ra ra khỏi quán, Polnareff đã thấy một tên cao bồi đứng c·hết sốc cạnh một gã trọc. Trông gã vô cùng kỳ lạ với cái đầu hói nhô cao một cách bất thường, khuôn mặt thì trông hốc hác một cách vô hồn, đôi mắt nhỏ ty hí và cái miệng gần như không có cái răng nào. Đặc biệt hơn là gã có đến hai bàn tay phải!!
Gã đang nằm bẹp dí dưới đất như một con gián, cả người cố gắng cựa quậy nhưng không thể thoát ra.
- Có chuyện gì vậy Polnareff!? – Avdol chạy theo cậu ta ra ngoài quán, ngay phía sau là cả ba người còn lại.
- Chờ hẵng, nhìn kìa!? – Kakyoin kêu lên – Cái gã mặc áo da đằng kia có đến hai bàn tay phải!
Mặc kệ mọi người, trong mắt Polnareff lúc này chỉ còn là một màu đỏ rực. Là gã khốn, kẻ đã g·iết em gái cậu ta - J. Geil đang ở đây, ngay trước mặt!!
- SILVER CHARIOT!!!!
Không có một lời nói dư thừa, không cho đối thủ cơ hội giải thích, thanh kiếm vung lên, tên khốn bị chọc thành cái sàng. Máu tươi vung vẩy khắp đường, nội tạng b·ị c·hém be bét. Tên J. Geil đ·ã c·hết đến mức không thể c·hết hơn.
Gục xuống đường, Polnareff hét lớn, nước mắt chảy ròng ròng :
- Cuối cùng…cuối cùng anh đã báo thù được cho em rồi!!!