Chương 157 : Những kẻ theo đuôi ( 4 )
Beep Boop…Beep Beep…Beep Boop…Beep Boop…
Đã hơn 10 phút kể từ lúc họ đặt chân lên tàu nhưng bọn họ vẫn không hề thấy bất cứ một thủy thủ nào hay thuyền trưởng của con tàu. Điểm đáng ngạc nhiên là con tàu vẫn tự vận hành một cách trơn tru mà không cần bất kỳ ai điều khiển.
- Chúng ta có lên nhầm con tàu ma nào đó chạy từ tam giác quỷ Bermuda không vậy? – Kakyoin than thở - Trên con tàu ngoại trừ một con tinh tinh ra thì Hierophant Green của tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì khác!
- Điểm kỳ dị hơn đây này. Con tàu này dài tới hơn 400 mét mà lại không có số hiệu – Jospeh kỳ lạ - Nó có thuộc đoàn tàu không số của quân cách mạng miền Nam Việt Nam không vậy?
- Ngài Joestar tôi phải nhắc nhở ngài là bây giờ đang là năm 1988 mà c·hiến t·ranh Việt Nam đã kết thúc vào năm 1975. – Avdol nhắc nhở - Vả lại, tôi cũng không nghĩ đoàn tàu không số huyền thoại đó có con tàu nào lớn đến như thế này. Thứ này ra chiến trường không khác gì cái bia cho người ta tập bắn cả.
- Avdol nói đúng đấy ông. Con là người Việt nên biết. Theo số liệu được Quân chủng Hải quân công bố, tính chung trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, tuyến chi viện chiến lược – “Đường Hồ Chí Minh trên biển” đã trực tiếp và gián tiếp vận chuyển hơn 96.000 tấn v·ũ k·hí, đạn dược và các vật chất khác cùng hơn 170.000 lượt cán bộ chiến sĩ chi viện chiến trường miền Nam. Còn trọng tải của con tàu này ít nhất cũng hơn 300.000 tấn. Về căn bản đó không cùng một cái thứ nguyên. – Dũng cũng gật đầu đồng tình rồi quay sang chỗ Kakyoin – Con tinh tinh đó ở đâu thế ông bạn? Đưa tôi đến chỗ đó được không?
- Được chứ! Nó ở dưới tầng hầm ấy. – Kakyoin gật đầu – Để tôi dẫn đi.
Quay sang chỗ Joseph, Dũng nói lớn :
- Mọi người có đi đâu thì nhớ chia thành một đội hai người. Chúng ta không biết sẽ gặp phải thứ gì trên con tàu này đâu!
- Thôi đi anh bạn trẻ! Bọn tôi biết nhiều hơn cậu về biển khơi và những con…
Ken…Két!! Cái móc cần cẩu tự di chuyển, nó vung mạnh một đường từ trên xuống nhằm móc cái đầu của người thủy thủ lên.
- Coi chừng!! - hắn hét lớn, tay vung mạnh sợi xích.
Một sợi xích nhanh như cắt lập tức đánh ngã anh chàng thủy thủ. Ngã cắm mặt xuống khiến cái móc mất đi mục tiêu cứ vung qua vung lại như có ma. Thế nhưng, nó cũng kịp đoạt đi cái mũ trên đầu anh ta. Tử thần có vẻ như đã trễ dealine của mình trong khoảnh khắc vừa rồi.
Anh chàng thủy thủ vừa thoát khỏi c·ái c·hết cũng cảm ơn hắn rối rít rồi quay qua đồng bạn chửi đổng xem thằng ngu nào vừa nghịch dại cái bộ điều khiển cần cẩu làm bố mày tý nữa thì đi gặp các cụ. Nhưng bọn họ sống c·hết khẳng định không ai động vào cái cần điều khiển khiến anh ta cũng tịt họng.
- Được rồi! Tất cả hãy cảnh giác! Đừng chạm vào bất cứ thứ đồ điện tử nào trên con tàu này! – Joseph hô lớn.
- Tôi biết mọi người có nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi về chuyện đi biển nhưng không ai trong các vị muốn mình gặp phải tình huống như vừa rồi đúng chứ!? – hắn cũng nói lớn lên – Dù sao thì các vị cũng còn có vợ con, gia đình phải lo toan mà. Vậy thì cần gì liều mạng? Xin hãy xuống dưới khoang tàu, ăn bánh, chơi bài với nhau. Việc còn lại cứ để chúng tôi lo. Đợi đội cứu hộ tới rồi chúng ta đi khỏi đây!
Lời nói của kẻ vừa cứu một người thủy thủ cũng có sức nặng riêng khiến bọn họ chậm rãi làm theo. Dù sao thì ngày hôm nay đã xảy ra đủ thứ chuyện trên đời, thuyền trưởng bất ngờ bị g·iết rồi bị g·iả m·ạo, thuyền cũng nổ tung. Cộng thêm với một người suýt c·hết cũng khiến họ lưỡng lự trong việc đi tiếp. Cái thằng nhóc đó nói đúng, bọn họ cũng còn người thân, gia đình đang đợi ở đất liền. Lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì ai sẽ lo cho gia đình bọn họ chứ?
- Cô nhóc! Em cũng nên đi theo bọn họ! – hắn vỗ vai cô – Bọn anh không đủ sức bảo vệ nhóc!
- C… Cẩn thận đấy!
Sau khi trải qua vài chuyện thì có vẻ con bé đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Ngay khi đợi cô nhóc hòa chung với mấy người thủy thủ, hắn liền quay sang những người còn lại :
- Kakyoin, Polnareff. Hai người với tớ chung một đội. Mấy người còn lại đi theo mấy anh chàng thủy thủ đó. Chúng ta không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra nên hãy cầm thứ này theo.
Vứt mỗi người một cái bộ đàm, hắn tiếp :
- Cháu đã nhờ tập đoàn Speed Wagon chuẩn bị mấy cái này. Dù sao thì bây giờ cũng là thời đại của công nghệ thông tin. Có gì thì hãy liên hệ qua bộ đàm ngay.
Tay bắt lấy cái bộ đàm, Joseph khen ngợi
- Nhóc có tố chất làm thủ lĩnh đấy! Được! Cứ như vậy mà làm.
Hai tổ đội, một xuống tầng hầm, một xuống khoang tàu. Nhờ đọc truyện nên hắn biết con tinh tinh mà Kakyoin nói chính là một Stand User. Điểm đáng sợ nhất của nó chính là cả con tàu khổng lồ này chính là một Stand. Tên của nó là Strength, nó đại diện cho lá bài Strength trong bộ bài Tarot, tượng trưng cho thử thách chiến đấu, ý chí mạnh mẽ và tiềm năng tiềm ẩn.
Trong trường hợp tốt nhất là phải g·iết nó ngay khi nó đang giả ngu. Tuy ‘Strenght’ chỉ là một Stand cấp C nhưng bọn họ lại đang đứng trên địa bàn của nó. Chỉ cần con tinh tinh đó nghiêm túc thì con tàu này sẽ nghiền bọn họ làm bột cám ngay tắp lự.
Rất may cho bọn họ, con tinh tinh này có vẻ rất khinh địch mà vẫn bình tĩnh nằm ngủ trong lồng. Bên cạnh nó vẫn còn là quả táo cắn dở với một đống tạp chí Porn.
- Có vẻ như chúng ta tìm được kẻ dùng Stand trên tàu rồi! – Polnareff nhỏ giọng – Để Silver Chariot của tôi xử nó.
Thấy vậy, hắn khẽ xua tay :
- Một con tinh tinh khỏe gấp năm người bình thường đấy. Kiếm của Silver Chariot thì mỏng quá, chắc gì đã đâm thủng sọ nó được. Chỉ cần sơ sẩy chút xíu là chúng ta đi đời ngay.
- Nói như vậy là cậu có biện pháp rồi! – Kakyoin nhỏ giọng – Thế cậu định làm gì?
- Đơn giản lắm! – Hắn lôi khẩu DarkWaith ra – Chỉ cần cho nó không bao giờ tỉnh dậy nữa là xong.
Đoàng!!
Một phát đạn trực tiếp bắn nổ sọ con tinh tinh, kết liễu mạng sống của nó. Tội nghiệp cho một con tinh tinh, chưa kịp thể hiện gì nhiều đã bị miểu sát trong nháy mắt.
[ keng, bạn nhận được 1500 Exp ]
ẦM!! ẦM!!
Chủ nhân c·hết, Stand cũng dần biến mất theo. Chỉ tội đoàn thủy thủ lại phải chạy lên thuyền cứu hộ đợt 2. Con tàu cứ thế biến đổi dần dần thành một con thuyền vừa nhỏ vừa cũ rồi chìm dần xuống đáy đại dương
- Đáng sợ thật! – Avdol thầm than – Con tinh tinh đó dùng stand để vượt biển mà đến đây. Nếu như không phải Dũng quyết đoán b·ắn c·hết nó trong một nốt nhạc thì rất có thể người gặp nguy hiểm là chúng ta.
- Nhưng mà con mang theo súng kiểu gì mà qua mặt được cả bên hải quan vậy? – Joseph ngạc nhiên
- Nhờ Evol cả thôi. Nó là một Stand rất thú vị nó có thể tạo ra một khoảng không gian rất lớn để chứa đồ đấy! – hắn cười bí hiểm – Con còn nhiều trò khác hay hơn nhiều.
Sự tồn tại của hệ thống là một bí mật không thể nói bô bô ra khỏi miệng được. Có gì cứ đổ hết lên đầu Evol là được. Quả nhiên sau khi nghe xong thì bọn họ cũng không tò mò thêm nữa, Polnareff còn thoải mái mời hắn ăn kẹo cao su.
….
Một đất nước mà mọi con tàu phải ghé thăm. Một đất nước có sự pha trộn giữa văn hóa Đông – Tây. Nơi được mệnh danh là ‘Đảo quốc sư tử’ một trong bốn con rồng của Châu Á. Đó là Singapore, nơi bọn họ đặt chân lên sau 3 ngày phiêu lưu trên biển.
Chỉ có điều là con nhỏ cứ lẽo đẽo theo bọn họ. Thi thoảng nó còn đánh mắt về phía Jorato nữa. Joseph có hỏi thì nó nói là nó đã hẹn gặp ba nó sau 5 ngày nữa. Trong khoảng thời gian đó thì nó muốn đi đâu cũng được hết.
- Rồi xong, con bé kết cậu rồi đấy! – hắn vỗ vai Jojo – Ráng mà đối xử người ta cho tốt nhé. Còn nữa, con bé mới có 14 tuổi th…
Bốp!
Cậu ta trực tiếp đấm hắn một cú chí mạng, lạnh lùng tuyên bố :
- Cậu mà còn thở ra mấy câu như vậy nữa thì tôi sẽ cho cậu vào bệnh viện đấy!
- Được rồi, hai đứa! Làm gì mà căng thẳng thế! – Joseph hòa đứng ra hòa giải – Dù sao thì cũng không thể đuổi nó đi. Polnareff, gọi cô bé lại đây nhưng đừng làm tổn thương nó. Chúng ta sẽ trả tiền khách sạn cho con nhóc đó.
Chỉ có điều, Polnareff chưa từng là loại nói chuyện ngọt ngào với mấy con nhóc bao giờ cả.
- Ê! Cô không có tiền phải không? Chúng tôi thấy thương hại nên muốn cho cô đi cùng.
- Thất bại toàn tập! – hắn âm thầm nhổ nước bọt – Sao bảo người Pháp lịch lãm lắm cơ mà? Chảng thà cử ông thầy bói Ai cập này đi sang có khi còn hay hơn!
- Chắc do biến đổi gien! – Avdol nhún vai.
….
Cả sáu người bọn họ, tính thêm cô nhóc nữa là 7 người tới nghỉ ngơi tại một khách sạn. Avdol với Joseph một phòng, Jotaro và Kakyoin một phòng, hắn với Polnareff một phòng. Hai người ở một phòng, cô nhóc một phòng riêng.
Bước tới phòng của mình, hắn nằm phịch xuống giường còn Polnareff ra ngoài ban công hóng mát. Phòng này là phòng đôi nên có hai cái giường lận, nhà tắm cũng rất sạch sẽ. Chỉ có điều là trên tủ lạnh lại có khá nhiều đồ uống với đầu giường có một con búp bê khá kỳ dị.
- Polnareff! Giao tên này cho cậu đấy! – hắn lười biếng nói – Tớ hơi mệt.
- Ờ! Cứ để thằng ngu này cho tôi! – Cậu ta gật đầu – Ra mặt đi. Ta biết ngươi đang trốn trong tủ lạnh!
Một gã đàn ông chui ra từ cái tủ lạnh một tầng. Trên người gã có hàng trăm các vết sẹo, cái mặt gã trông không khác gì cái thớt băm thịt với cả chục vết chém trên đó. Trông gã cũng cao lớn đấy nhưng sao lại chui vừa cái tủ bé tí được nhỉ ?
- Cho ta biết tên của ngươi trước khi ta tiễn ngươi sang thế giới bên kia… - Polnareff kiêu ngạo nói.
- Khặc…khặc…khặc…Tên ta là Devo, Stand của ta là lá bài the Devil tượng trung cho sự nhầm lẫn và bất hạnh… Khặc… Khặc… Làm sao mi biết ta trốn trong tủ lạnh?
- Bị ngu sao? Mi lấy mọi thứ trong tủ lạnh ra rồi đặt ở nơi dễ thấy! – Polnareff cười nhạo gã – Silver Chariot!
- Ebony Devil!!!
Xoẹt Xoẹt Xoẹt!
Chỉ với vài đường kiếm cơ bản Silver Chariot đã chọc thủng trên người thằng ngu này mấy lỗ. Máu bắn khắp nơi, thậm chí văng cả vào con búp bê đầu giường. Chỉ có điều, gã không những không hét lên đau đớn mà còn cười sặc sụa :
- Đau… Đau quá… Heh…hehe… Polnareff ! Ngươi dám đánh ta như vậy sao! Haha…haha…Stand của ta “Ebony Devi” hoạt động dựa trên mức độ thù hận của ta với kẻ thù. Chuẩn bị đi tên khốn. Chuẩn bị để sống trong sợ hãi đi! Hahahhah…
Nói xong, gã tự gieo mình xuống ban công. Polnareff chạy ra thì không thấy gì cả.
- Dũng này! Cái gã vừa nãy là bị làm sao vậy! – Cậu ta kỳ lạ - Tự nhiên chạy tới để b·ị đ·âm cho mấy phát rồi cứ lảm nhảm như thằng điên vậy.
- Ai biết! – hắn nhún vai – Kệ cha gã đi! Nghỉ ngơi đã!
- Ừ! Cậu nói đúng!
Dưới gầm giường, con búp bê bị dính máu đã nấp đi tại đó, tay trái đã cầm sẵn một ngọn giáo nhỏ, tay phải cầm lưỡi dao lam. Nó chính là Ebony Devil đã tự mình chuyển vào con búp bê đó. Chỉ có điều hiện tại nó đã bị khóa chặt bằng hàng trăm sợi tơ khác nhau. Trông nó bây giờ giống như một con bọ mắc phải lưới nhện cho dù có cố gắng vùng vẫy đến thế nào thì cũng không tài nào thoát khỏi.
Những gì nó nghe thấy trước khi bị xé làm tám mảnh là : "Gửi lời hỏi thăm đến Diêm Vương hộ tao nhé!" Cùng lúc đó, người ta tìm thấy một cái xác của một người đàn ông bên trong nhà vệ sinh của khách sạn. Gã bị xẻ làm tám mảnh trông y như trong mấy bộ phim kinh dị. Từ chứng minh thư, người ta biết được tên của gã là Devo.
..............
Chương bù mấy ngày nghỉ đây nhé