Chương 9: Ngày Thứ Nhất (1)
Gào!!!
Tiếng gầm của dã thú đánh thức Hào và Tú Chi. Hai người vội vàng lao ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra. Cách cửa hang vài trăm mét là một bãi chiến trường theo đúng nghĩa đen.
Một bên là sói một bên là linh cẩu. Mỗi bên đều không dưới 50 con đang hỗn chiến ngay trước mắt. Cảnh tượng hiếm có (hay đúng hơn là không thể có) này đúng là làm người ta cảm thấy phấn khích.
Chỉ là Hào không có thời gian nghĩ như vậy. Hắn là một con người luôn suy nghĩ thực tế và hiện tại cũng vậy, hắn đang nghĩ nếu như chúng phát hiện ra hai người ở đây thì phải đối phó như thế nào.
Trái ngược với vẻ lo lắng của hắn. Tú Chi hào hứng quan sát trận hỗn chiến có một không hai này.
Phe sói có vẻ chiếm ưu thế hơn nhờ lợi thế về kích thước. Tuy nhiên phe linh cẩu lại nhỉnh hơn về số lượng. Thế trận từ đó vẫn rất cân bằng.
Trận chiến có vẻ hơi nhanh so với dự tính của Hào. Chẳng mấy chốc mà số quân của hai bên đều đã giảm đi đáng kể, chỉ còn khoảng vài chục con.
Gàoo!!!
Bất ngờ một tiếng gầm khủng kh·iếp khác vang lên thu hút sự chú ý của hai người. Đám sói và linh cẩu cũng ngưng lại, hướng ánh nhìn cẩn trọng tới nơi phát ra tiếng động, và chúng không phải chờ lâu.
Từ trong rừng cây lao ra một đàn tinh tinh lông đen nhánh. Con nào con nấy cơ bắp cuồn cuộn xông vào giữa đám đông. Tấn công cả sói lẫn linh cẩu. Bị công kích bất ngờ, cả hai chuyển mục tiêu sang lũ tinh tinh.
Khác với mấy con động vật bốn chân chỉ biết t·ấn c·ông loạn xạ. Đàn tinh tinh lại có chiến thuật cụ thể. Năm con đi trước tạo thành hình mũi tên xuyên thẳng vào quân địch, những con theo sau liên tục tung đấm vào những con thú không chạy kịp.
Phải biết một cú đấm của tinh tinh trưởng thành hầu như có thể làm mọi thứ bị biến dạng. Đằng này chúng lại còn ở trong trạng thái đỉnh cao, cứ mỗi một đấm được tung ra là lại vang lên tiếng răng rắc của xương bị nứt gãy. Nghe thật là rợn người.
Hào im lặng quan sát, đến thở cũng không dám vì sợ bị phát hiện. Tú Chi thì liên tục cổ vũ cho đội tinh tinh (tất nhiên là cổ vũ thầm). Cũng may là mùi màu và tiếng gào thét của dã thú đã giấu đi sự hiện diện của hai người.
Hào sốt ruột. Bây giờ hắn chỉ muốn cái trận chiến này kết thúc quách đi cho rồi.
Bất chợt hắn cảm thấy nhói một cái sau gáy, theo phản xạ hắn đưa tay ra đập vào gáy. Cảm thấy có gì đó nhớt nhớt:
- Con gì à ta?
Hào nhìn vào bàn tay rồi giật mình. Máu, một vũng máu kèm theo đó là xác con muỗi bị đập dẹp lép. Từ nãy đến giờ hắn bị hút máu mà chẳng hề biết.
Nhìn xung quanh Hào thấy rất nhiều muỗi đang vờn trên đầu cả hai người. Do có lá bạc hà nên hắn quá chủ quan, giờ thì hay rồi. Ở đây có đầy máu và xác c·hết, đúng là một nơi thiên đường của loài muỗi.
- C·hết tiệt! Chạy về hang mau!!!
Hắn kêu lên rồi nắm tay Tú Chi chạy ngược về lại hang đá mặc kệ cho cô nàng phản đối. Vừa bước vào hang hắn đã dùng lá bạc hà chà lên khắp người, Tú Chi dù không muốn nhưng vẫn vẫn phải làm theo lời hắn.
Hào ngồi xuống chờ xem liệu cơ thể mình có xuất hiện biến chứng nào hay không. Bị muỗi rừng cắn không phải là chuyện chơi, nguy cơ mắc bệnh truyền nhiễm là rất cao.
Sau hơn một tiếng chờ đợi nhưng không có triệu chứng nào xảy ra. Hào thở phào, xem ra hắn lại gặp may thêm lần nữa.
Sẵn tiện đây cũng nói luôn. Hào được sinh ra vào đúng thứ sáu ngày 13, cái ngày được coi là xui xẻo nhất trong năm. Lúc đó ai cũng bảo rằng:
- Đứa trẻ này có họa sát thân!
Không ngờ khi hắn lớn lên thì mọi chuyện lại trở nên khác hẳn. Vận may của hắn khiến những người xung quanh phải ghen tị.
Về giai thoại của hắn thì người ta đồn như thế này:
Năm 7 tuổi, Hào viết đại ra giấy một dãy số. Sang ngày hôm sau tờ vé in số đó trúng giải độc đắc.
Năm 8 tuổi, Hào vô tình đá vào một gốc cây phượng vĩ. Mấy năm sau khi đào gốc nó lên người ta tìm thấy một tượng phật thất lạc thời nhà Nguyễn.
Và còn 7749 câu chuyện khác về hắn nữa. Chỉ là đa phần người ta xem đó chỉ là chuyện đùa cho vui mà thôi.
Quay trở lại với nhân vật chính. Hào lúc này đang khó chịu trong bụng, đây là hậu quả của việc uống nước lã suốt mấy ngày qua.
- Lát nữa phải đi tìm ít đất sét làm đồ gốm mới được!
Hắn nói.
...
Cách nơi Hào và Tú Chi đang ở 5km về phía Tây.
Trong một hang đá rộng lớn nằm dưới chân núi. Một nhóm hơn ba mươi người đang trú ẩn tại nơi này, ai ai cũng được trang bị một cây thương đá và chĩa về phía cửa hang.
Bên ngoài cửa hang là sự xuất hiện của bốn con lợn rừng. Trên cơ thể chúng chằng chịt các v·ết t·hương.
Đứng chắn trước mặt chúng là sáu người nhóm Phạm Việt, Hoàng, Hiền, Châu, Đông và Long. Nếu Hào có mặt ở đây hắn sẽ nghĩ rằng: "Mấy người có duyên với lợn rừng quá nhỉ!"
Mấy mũi thương đá phát huy rất tốt tác dụng của mình. Đám lợn rừng dù có vẻ rất tức giận nhưng vẫn không dám xông vào.
- Tụi mày thù dai thiệt đó. Đuổi theo bọn tao suốt từ hôm qua đến giờ!
Người vừa mới nói là Long.
- Anh còn dám nói vậy nữa hả? Ai bảo anh ném đá vào tụi nó để rồi như này!
Châu đáp.
- À... ờ thì...
- Thôi được rồi. Hai đứa bây đừng có đứng đó nói nhảm nữa, lo giải quyết cái chuyện trước mắt đi kìa!
Phạm Việt nói.
"Yes sir!!" Cả hai đồng thanh.
- Anh Việt! Để em lên trước cho!
- Được! Nhưng nhớ cẩn thận đó!
Phạm Việt gật đầu. Đông liền bước lên trước, cánh tay phải của hắn bỗng mọc lên những chiếc gai sọc đen trắng trông chẳng khác gì gai nhím.
Đông vận sức bắn toàn bộ số gai nhím đó vào mấy con lợn rừng. Ba con đi đầu may mắn tránh được nhưng con cuối cuối cùng lại nhận toàn bộ số gai đó. Tuy rằng da lợn rừng rất dày nhưng bị hàng chục cái gai găm vào mình thì cũng khó thoát c·hết.
Nhân lúc sơ hở một cây thương đá bay tới đâm thẳng vào người con lợn rừng thứ hai. Chỉ ít phút sau là nó đã nằm vật ra đất, toàn thân co giật.
- Chú mày g·iết nó bằng độc thì tự mình đi mà ăn hết nghen Hoàng!
Hoàng nở nụ cười mếu máo gật đầu. Dù sao thì hiện tại chỉ có mình hắn là tự giải được độc. Nhưng thịt nhiễm độc ăn vào lại đắng nghét, chẳng ngon chút nào.
Hai con lợn còn lại nhận thấy nguy hiểm định quay đầu bỏ chạy. Nhưng một thân ảnh đã lao tới chắn đường chúng.
- Hừ! Còn muốn chạy!
Người đó là Phạm Việt. Anh bây giờ đang không có v·ũ k·hí.
Lũ lợn thấy vậy liền tăng tốc lao tới hòng húc c·hết Phạm Việt. Nhưng anh đâu có nhảy ra để tìm c·hết. Thu nắm tay lại, anh vận sức đấm ra một cú trời giáng vào mặt con lợn rừng bên tay phải.
Cú đấm mạnh tới mức những người đứng trong hang cũng có thể nghe thấy tiếng hộp sọ vỡ khi v·a c·hạm. Con thú ngã vật ra đất mà c·hết khiến mấy người chứng kiến phải kh·iếp sợ.
- Để sổng mất một con rồi!
Phạm Việt vừa nói vừa lau nắm tay dính máu của mình. Hiền đáp lại:
- Anh khỏi phải lo. Nó chạy tới hướng bờ hồ rồi thì đừng mong sống sót. Đó là nơi Trí đang câu cá!
...
Con lợn rừng kia vì may mắn thoát được nên cực kì mừng rỡ. Phóng như bay về phía trước mà không biết rằng đang có một con quái vật ở đó.
Ngồi trên một mõm đá cạnh hồ nước. Một thanh niên bới khuôn mặt tuấn tú, mái tóc màu vàng nhạt đang ngồi câu cá. Chiếc cần câu rất thô sơ, gồm một que củi dài, dây rừng cùng một miếng gỗ xốp. Đó chính là Trí, người đứng đầu của hội sinh tồn
Bất chợt anh cảm nhận thấy có thứ gì đó tiến lại gần.
- Thú hoang à!?
Trí buông cần câu xuống, đứng dậy vươn vai một cái rồi nhảy phốc lên rồi đáp xuống ngay trước mặt con lợn xấu số.
Nhìn thấy Trí từ trên trời lao xuống con lợn rừng hoảng sợ bèn lấy hết tốc lực xông tới. Nhưng anh lại nhanh hơn một bước. Trực tiếp nhảy lên lưng nó, từ trên tay anh lấy ra hai mũi thương đá ngắn hơn so với bình thường. Hít vào một hơi thật sâu, anh vung hai mũi thương lên rồi cùng lúc đâm vào hai bên tai con lợn rừng.
Hai mũi thương xuyên thẳng vào não con lợn tội nghiệp, tốc độ chậm dần rồi đâm sầm vào một gốc cây trước mặt. Trí kịp thời nhảy ra thoát được.
Sỡ dĩ anh có thể làm được như vậy là nhờ các thẻ bài (t/g: hình như nói hơi thừa thải). Cả Phạm Việt, Hoàng và Đông cũng như vậy.
Nhưng đáng nói nhất là toàn bộ thẻ bài mà ba người kia sở hữu đều do Trí thu thập được và giao cho họ.
Phạm Việt có thẻ "Cú đấm ngàn cân" từ tinh tinh.
[ Thẻ kĩ năng: Cú đấm ngàn cân (chủ động)
Độ hiếm: Hiếm
Trong vòng 5 giây cường hóa nắm đấm của người sử dụng lên mức cực hạn khiến cho cú đấm mang sức p·há h·oại cực cao. ]
Đông lại có thẻ "Gai nhím" của loài nhím.
[ Thẻ kĩ năng: Gai nhím (chủ động)
Độ hiếm: Thông thường
Người sở hữu có thể tùy ý mọc ra các gai nhím ở bất kì đâu trên cơ thể. Thậm chí còn có thể bắn gai nhím về phía kẻ thù. ]
Còn lại Hoàng giữ hai tấm thẻ là "Nọc rắn Mamba đen" và "Giải độc".
[ Thẻ kĩ năng: Nọc rắn Mamba đen (chủ động)
Độ hiếm: Hiếm
Người sở hữu có thể tiết ra một loại độc tố của loài rắn Mamba đen trên đầu ngón tay. Nọc độc có thể dễ dàng g·iết c·hết một người trưởng thành trong vài phút. ]
[ Thẻ kĩ năng: Giải độc (bị động)
Độ hiếm: Hiếm
Nọc độc của rắn Mamba đen sẽ không có tác dụng đối với người sở hữu thẻ bài này. ]
Riêng Trí là ngoại lệ khi anh có cho mình tới ba thẻ bài gồm:
[ Thẻ kĩ năng: Bọ Ngựa săn mồi (chủ động)
Độ hiếm: Thông thường
Đẩy các giác quan của người sử dụng lên mức cao nhất. Đồng thời khả năng sử dụng song đao hoặc song kiếm trở nên nhuần nhuyễn hơn. ]
[ Thẻ kĩ năng: Nhảy xa (chủ động)
Độ hiếm: Thông thường
Tăng lực chân cho người sử dụng giúp người đó nhảy cao hơn 3m, xa hơn 8m. ]
[ Thẻ kĩ năng: Sóng âm (chủ động)
Độ hiếm: Thông thường
Người sử dụng phát ra một loại sóng âm đặc biệt dùng định vị địa hình và kẻ thù xung quanh trong phạm vi 100m. ]