Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thẻ Bài Sinh Tử

Chương 8: Bình Yên Trước Cơn Bão




Chương 8: Bình Yên Trước Cơn Bão

- Nhân sâm sao?

Hào đưa củ khoai trắng lên ngửi thử. Mùi thảo dược nồng đậm xộc thẳng vào mũi khiến hắn lại đưa ra xa. Nó chẳng dễ chịu một chút nào. Mùi của củ nhân sâm này tuy khó ngửi nhưng lại rất thơm mùi tiền. Hào mừng thầm, túi tiền của hắn sắp có thêm vài tờ polyme nữa rồi.

[ Thẻ thực vật: Nhân sâm.

Độ hiếm: Hiếm

Nhân sâm với tuổi đời 500 năm tuổi. Dược liệu thượng hạng. Có thể dùng làm thuốc hoặc ngâm rượu. Thích hợp cho những người bị suy nhược cơ thể. Giá trị cao. ]

Thu thẻ bài xong Hào liền cẩn thận bỏ vào trong hộp chứa. Một củ là tiền, nửa củ cũng là tiền.

Cất lại củ nhân sâm hắn tranh thủ nhổ hết khoai lang để còn tới chỗ rừng tre. Còn số dây khoai hắn vùi hết xuống đất để trồng lại. Coi như là giúp cho những người sưu tầm tới sau kiếm được miếng ăn, dù không biết là có ai tới đây được nữa không.

Cả hai xuống núi hướng đi tới rừng tre. Lúc đầu Hào còn lo lắng Tú Chi sẽ không đi nổi nhưng có lẽ hắn nhầm rồi.

- Cô không thấy mệt hả?

Hào hỏi.

Tú Chi đáp:

- Không! Tại sao lại mệt!

Cô nàng có thể dễ dàng đuổi kịp hắn thì thể lực của Tú Chi chắc chắn là rất tốt. Có khi là hơn cả hắn nữa. Hào nghe vậy thì không nói gì nữa, chỉ im lặng đi tiếp.

Sau khoảng 20 phút đi bộ thì Hào và Tú Chi đã tới nơi. Rừng tre này vậy mà lại làm cho Hào có cảm giác thân quen như đang ở quê vậy. Gió thổi vào mấy cây tre tạo nên tiếng cọt kẹt nghe rất êm tai.



- Cô đứng ở ngoài này đi. Để mình tôi vào trong được rồi!

Hắn bảo Tú Chi nhưng cô nàng có vẻ lại không nghe theo hắn. Cô nói:

- Tôi cũng muốn vào!

- Không được! Vào trong đó rồi lỡ cô dẫm phải gai hay gì rồi sao. Ở đây không có thuốc cho cô đâu nên ngoan ngoãn ngồi yên chỗ này đi!

- Vậy tại sao cậu lại vào được hả?

- Vì tôi quen thuộc với nó hơn cô. Tôi sống ở miền quê mà!

Nói rồi không để Tú Chi kịp lên tiếng hắn liền bỏ đi một mạch vào rừng tre. Hào thật sự chỉ muốn tốt cho cô ấy mà thôi chứ chẳng có ý gì khác.

Bên trong rừng tre này lại có không khí âm u đến lạ. Trái ngược hẳn với khung cảnh bên ngoài. Cũng may hắn không có ý định tiến vào sâu hơn, chỉ quanh quẩn bên rìa tìm măng tre.

Mùa này có vẻ như măng không mọc nhiều. Hào đi suốt mười mấy phút nhưng chỉ thu về được ba búp măng.

- Ừm! Cũng còn hơn là không được gì!

Coi như tạm được. Hào đang định trở về thì bỗng một mùi h·ôi t·hối xộc thẳng vào mũi hắn. Hắn kinh ngạc:

- Đây là mùi của xác c·hết phân hủy! Quanh đây có thứ gì sao?

Hào quyết định đi sâu vào rừng để tìm hiểu, và hắn không phải đợi lâu.



Đập vào mắt hắn hiện giờ là xác của một con heo rừng bị nhiều cây tre xiên qua mình. Ước chừng nó đ·ã c·hết cách đây ba ngày rồi, mùi h·ôi t·hối xen lẫn tiếng vo ve của lũ ruồi bọ tạo ra một khung cảnh ghê rợn.

Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là thứ gì đã g·iết nó. Phải biết là mấy cây tre kia đều được chặt bằng dao mới có thể nhọn tới thế. Vậy thì h·ung t·hủ phải là con người, mà còn là một người cực khỏe mới có thể dùng cây tre vừa nặng vừa dài như vậy xiên c·hết một con lợn rừng.

Hào rùng mình. Hắn không biết nếu như đụng độ người này thì cơ hội sống sót của hắn là bao nhiêu. "Làm ơn! Ngàn vạn lần đừng gặp phải hắn."

Mùi này nếu ngửi lâu sẽ không tốt cho sức khỏe. Nên hắn phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Chỉ là... đã mất công đến đây rồi, hắn rút dao ra rồi vận dụng năng lực thẻ bài "man lực gấu xám" chém vào một cây tre. Cây tre đó liền đổ ập xuống. Hắn lặp đi lặp lại động tác đó. Cuối cùng thu về được 30 cây tre. Xong việc Hào chuồn thẳng.

Khi Hào vừa ra được bên ngoài thì thấy Tú Chi đang dùng tay không bắt một con bọ cạp. Hắn thất kinh, cô nàng này đúng là điên hết thuốc chữa rồi.

- Trời ơi! Cô không biết nguy hiểm là gì hả?

Tú Chi nghe vậy liền đáp:

- Sao lại nguy hiểm? Bộ đây không phải là cua à?

- Tôi lạy cô! Đã không được bình thường lại còn thiếu kiến thức. Cô có thấy con cua nào có đuôi chưa hả?

- Tôi tưởng đây là giống cua khác.

- Thôi thôi! Đừng nói nữa, mau ném nó đi. À... không, ném nó qua phía tôi này!

Tú Chi ném nó tới chỗ Hào mà không hề do dự. Hắn rút dao ra chém con bọ cạp trên không ra làm đôi, rồi cũng tốc độ đó hắn thu lấy lá bài vào trong tay mình.

[ Thẻ kĩ năng: Đuôi bọ cạp (chủ động)

Độ hiếm: Thông thường

Người sở hữu có thể mọc ra một chiếc đuôi bọ cạp ở bất cứ đâu trên cơ thể. Nọc độc của nó có thể g·iết c·hết một người trong 10 phút. ]



Hào định đưa thẻ bài này cho Tú Chi nhưng cô từ chối:

- Thứ này không hợp với con gái đâu!

- Thế à! Vậy mà tôi tưởng nó hợp với cô...

Hào định nói đùa nhưng khi thấy cặp mắt đằng đằng sát khí của Tú Chi nên hắn phải ngưng lại. Tìm cớ lảng sang chuyện khác:

- Về thôi! Cũng đã trễ rồi.

Nói xong Hào liền quay đầu đi về hang. Tú Chi vẫn nhìn hắn với ánh mắt h·ăm d·ọa mà đi theo sau.

...

Tối đến.

Trong hang bây giờ thơm lừng mùi thức ăn được nướng trên lửa đỏ. Nào là nấm thông, khoai lang rồi cá suối. Mấy con cá này là do hai con gấu con tự bắt được.

Chả là trước khi đi Hào đã dẫn hai con gấu này ra bờ suối để chúng nó chơi và kiếm mồi. Không ngờ tới là tụi nó lại bắt được nhiều cá tới như vậy. Thậm chí còn dư ra 5 con ăn không hết.

Tối nay tuy là có hơi nhiều thức ăn nhưng không sao. Hắn vẫn còn dư dả lương thực, ít nhất là vẫn đủ cho hai người trong ba ngày tới.

Đồ ăn thì khỏi phải nói. Nấm thông hay khoai lang nướng đều ngon cực kỳ. Chỉ là nếu có thêm chút muối nữa là tuyệt cmn vời.

Còn về phần mấy cây tre và búp măng hắn mang về. Măng tre hắn đã lột vỏ rồi đem đi rửa sạch cho bớt mủ, hiện tại hắn chưa cần dùng tới. Tre thì được vót nhọn ở phần đầu, còn để làm gì thì sau này sẽ biết.

Ăn xong hắn để Tú Chi ngủ trước còn bản thân thì lại tiếp tục giăng tơ khắp xung quanh.

Dù gì thì mai sẽ là một ngày dài đây.