Chương 10: Ngày Thứ Nhất (2)
- Cái này không được!
Hào đang mò ở dưới suối mấy mảnh đá. Hắn cầm lên một mảnh quan sát rồi ném nó đi.
- Cái này cũng không được!
Ngồi trên bờ Tú Chi hai mắt nhìn Hào mò đá. Cô không hiểu hắn lấy chúng làm gì, dù sao thì cô cũng không để ý đến điều đó.
Về phần Hào. Hắn đang định sẽ làm một chiếc rìu đá để chẻ tre. Cây dao găm của hắn đã bắt đầu có vết mẻ khi chặt tre nên hắn cần phải làm một dụng cụ khác thay thế. Và rìu đá là sự lựa chọn không tồi.
Đá để làm rìu là loại đá trầm tích, hay còn được gọi là đá lửa. Loại đá này cứng chắc nên rất thích hợp để làm rìu. Chỉ có điều thứ này thường được tìm thấy ở các ngọn núi cao, mà ngọn núi gần nhất cũng cách nơi hắn đang ở tới hơn 3 cây số.
Hào đành lấy đá dưới con suối này làm rìu. Tuy loại đá này không được cứng như đá trầm tích nhưng để chặt tre thì không thành vấn đề. Hơn nữa, đá dưới suối luôn luôn bị nước bào mòn, tìm được hình dạng mình muốn sẽ dễ hơn.
- A! Thấy rồi!
Sau một hồi bán mặt cho nước, bán lưng cho trời thì cuối cùng Hào cũng tìm được thứ mình muốn. Hắn đưa lên trời một mảnh đá to ngang bàn tay mình. Mảnh đá hình tứ giác với một cạnh sắt lẻm, màu đen xì phản chiếu lại ánh sáng mặt trời.
- Kích thước này... trọng lượng này... hoàn hảo!
Hắn nói, không giấu vẻ vui mừng
Tú Chi thấy hắn vui mừng chỉ vì tìm thấy một miếng đá đen thui xấu xí thì lấy làm lạ, bèn hỏi:
- Bộ thứ đó là kim cương hay gì mà trông cậu vui thế!
- Hiện tại mảnh đá này còn giá trị hơn mấy trăm lần so với kim cương nữa đấy. Đừng có mà coi thường!
- Chỉ được cái bốc phét!
Tú Chi nói.
Hào không đáp lại. Hắn cầm mảnh đá đi lên bờ rồi cùng Tú Chi trở về hang, trước khi chế rìu thì trước hết để đá ráo nước đi đã. Trong khi chờ đá khô hắn lấy trong hộp chứa ra một nhánh cây dài 1m, một đầu đã được chẻ ra làm hai và một đống tơ độc đã được hắn chuẩn bị từ trước.
Nhớ lại đêm hôm qua.
Trong lúc nghịch tơ dính hắn vô tình làm một sợi rơi vào đống lửa. Tơ bắt lửa rất nhanh, chẳng mấy chốc mà toàn bộ tơ của hắn đều cháy hết.
Thấy vậy Hào liền thí nghiệm với hai loại tơ còn lại. Kết quả thu được:
Chỉ tơ (tơ thấm nước) cháy lâu hơn tơ dính thông thường còn tơ độc bắt lửa nhanh gấp đôi. Tuy nhiên khi vò tơ độc lại thành cục rồi ném vào lửa thì sẽ tạo ra một thứ chất dính nhầy nhụa, khi nguội lại sẽ rất cứng chắc.
Đá phơi xong Hào bắt tay vào việc.
Chế rìu đá cũng rất đơn giản. Đầu tiên Hào mài lưỡi rìu vào một tảng đá khác cho sắc hơn. Tiếp đó gắn một đầu mảnh đá lên thanh gỗ đã chuẩn bị sẵn, dùng dây tơ độc cố định lưỡi rìu. Cuối cùng hơ nó lên trên lửa một lúc rồi để nguội, thế là xong.
- Đến lúc test hàng mới rồi!
Nói xong hắn lấy ra một khúc tre đặt trên tảng đá. Rồi vung rìu lên bổ xuống, khúc tre bị chẻ làm hai. Hào vuốt vuốt lưỡi rìu nói:
- Nice! (Tốt)
- Chỉ một cái rìu đá mà khiến cậu hứng thú tới vậy sao?
Tú Chi hỏi.
- Cô không hiểu được đâu! Đó là niềm vui nho nhỏ của những người mê thử thách, nhất là thử thách sinh tồn!
Hào đáp.
- Tôi chẳng quan tâm tới cái gọi là niềm vui sinh tồn của cậu đâu.
Cô nói tiếp:
- Tôi đói bụng rồi!
- Gì cơ ? Cô vừa mới ăn buổi sáng cách đây ba tiếng trước mà?
- Ba tiếng trước là 7 giờ sáng rồi. Bây giờ là 10 giờ, tôi thường ăn trưa vào tầm này!
- Ai lại ăn cơm trưa vào giờ đó bao giờ. Thường thường thì người ta dùng bữa lúc 11 hoặc 12 giờ kia mà. Cho nên chờ thêm một tiếng nữa đi!
- Thành thói quen rồi thì khó thay đổi lắm. Làm đồ ăn ngay bây giờ đi!?
- Cô tự làm được không?
- Tôi không biết nấu ăn!
- Chật! Cứ thế này rồi sẽ có ngày cô thành heo...
Phập!
Chưa dứt lời thì một mũi tên đã bay xoẹt qua đầu của Hào cắm phập vào vách hang.
- Tôi chỉ đùa chút thôi!
Nói xong Hào lấy thức ăn ra chế biến. Tú Chi ngồi nhìn hắn làm, đôi mắt tràn đầy ác ý nhằm vào khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn nghĩ thầm:
"Con gái khi giận đúng là đáng sợ thật."