Chương 11: Ngày Thứ Nhất (3)
Nơi ở của hội sinh tồn.
- Ặc! Khó nuốt vãi!
Bây giờ cả hội đã bắt đầu ăn trưa. Món chính là thịt lợn rừng và cá mà Trí câu được. Riêng Hoàng là người được ăn nhiều nhất, nhưng cũng là người chịu khổ nhất.
Do dùng độc g·iết lợn rừng nên hắn phải một mình ăn hết con lợn rừng đó. Thịt nhiễm độc khi nướng trên lửa tuy sẽ có mùi rất thơm nhưng vị lại cực kỳ đắng. Dù có thẻ "giải độc" thì cũng chẳng ngon hơn chút nào. Hoàng thề là từ giờ trở đi hắn sẽ không dùng độc bừa bãi nữa.
Một bên Trí đang dùng con dao đá của mình vót nhọn một nhánh cây. Cần câu tuy có thể câu được cá nhưng hiệu suất không cao, Trí đành phải dùng cách đánh cá nguyên thủy mặc dù anh chưa từng thử bao giờ.
Châu cầm theo một con cá nướng xiên que tiến lại, đưa cho Trí:
- Cá của anh nè!
- À! Cảm ơn em!
Trí đáp.
Trí nhận lấy con cá rồi cắn một phát. Hương vị béo ngọt của cá tràn khắp khoang miệng. Nếu mà có muối nữa thì đúng là mĩ vị nhân gian.
Ngồi một bên Châu nhìn Trí ăn rồi hỏi:
- Nó có ngon không ạ?
- Ngon lắm. Ai mà cưới được em thì người đó có phước lắm đấy!
Nghe Trí nói vậy, Châu đỏ mặt vội vàng đứng dậy chạy đi mất.
Trí thầm nghĩ: "Bộ mình nói gì sai hả ta?"
...
- Được rồi! Trước khi phân chia việc làm thì Phạm Việt hãy cho biết lượng tài nguyên của chúng ta còn bao nhiêu đi!
Chỉ đợi có thế Phạm Việt rút trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Nhờ thói quen ghi chép mà anh được giao nhiệm vụ là người quản lý tài nguyên của cả hội.
- Đầu tiên là về phần lương thực dự trữ. Chúng ta sắp hết thức ăn rồi, cho dù có thêm thịt của ba con lợn rừng thì cũng chỉ cầm cự được tới hết ngày mà thôi.
Thứ hai, công cụ của chúng ta không đủ cung cấp cho hết từng người. Nếu cứ thế này rồi sẽ có n·gười c·hết!
- Uh... Có ai ý kiến gì không?
Một cánh tay nhỏ nhắn giơ lên.
- Ngân! Em nói đi!
Ngân đứng dậy. Đó là một cô bé xinh xắn chỉ mới 9 tuổi, mặc một bộ váy hồng. Trên tay cầm một ngọn thương đá nói:
- Theo em từ giờ nhóm đi tìm thức ăn nên tăng lên từ ba thành bảy người một nhóm sẽ an toàn hơn, càng đông thì càng yên tâm mà. Làm như thế thì sẽ tìm được nhiều thức ăn lẫn nguyên liệu hơn mà!
- Em nói có lý đấy! Vậy thì từ giờ các nhóm nhận nhiệm vụ tìm kiếm lương thực sẽ đươc tăng lên thành bảy người. Phạm Việt sẽ lãnh đạo đội một, Hoàng lãnh đạo đội hai, Đông lãnh đạo đội ba và tôi là đội bốn!
- Còn lại phụ nữ, người già và trẻ em sẽ ở lại đây trông coi khu trại. Nếu như có chuyện gì thì hãy đốt bên ngoài hang rồi bỏ lá tươi vào để tạo khói, chúng tôi sẽ trở về ngay!
Nói xong Trí đưa một chiếc bật lửa đưa cho Hiền, dặn dò cô:
- Nhớ cho kĩ. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì em phải đốt lửa lên ngay, hiểu chứ?
- Dạ! Em hiểu rồi!
Hiền gật đầu.
Ngân lon ton lại gần nắm tay áo Trí:
- Cho em theo với!
- Không được! Em đi theo thì rất nguy hiểm, bọn anh sẽ tốn thêm công sức để bảo vệ em nữa. Để người lớn đi là được rồi!
Cô bé vẫn chưa thôi, giọng van xin:
- Đi mà!
- Không được!
- Điii.
- Không là không!
- Em muốn đi mà!
...
- Cho em đi đi!
- Được rồi!!! Anh chịu thua rồi đó!
Sau 15 phút đấu khẩu thì cuối cùng Trí cũng phải đồng ý cho Ngân theo. Cô bé toét miệng cười.
- Phạm Việt! Cậu dắt theo con bé đi!
Anh khôn thật đó thủ lĩnh! Ném con bé qua bên tôi cho đỡ rắc rối!
Phạm Việt nghĩ thầm trong đầu. Chợt anh lên tiếng:
- Vấn đề cuối cùng cần phải giải quyết là sức khỏe. Trong hội đã có rất nhiều người b·ị đ·au bụng do uống nước lã, nên phân ra thêm một nhóm đi tìm đất sét làm đồ nung!
- Hmm... ở đây có ai biết tìm đất sét và làm đồ gốm không?
- Dân thành thị làm gì có ai biết làm đồ gốm chứ!
Phạm Việt đáp:
- Còn đất sét thì chịu!
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo Trí liền nói với Phạm Việt:
- Vậy anh giao cho cậu thêm việc đi tìm đất sét luôn đó!
- Nhưng mà...
- Quyết định vậy đi! Tất cả bắt đầu đi làm nào!
Không cho Phạm Việt có cơ hội phản đối, Trí kết thúc buổi họp rồi lại đi trở ra bờ hồ bắt cá. Kể từ khi đến đây tới bây giờ thì cái hồ giữa rừng đó là nơi anh lui tới nhiều nhất.
- Thật là!
Phạm Việt thở dài, anh đứng dậy thúc giục các đồng đội trong nhóm:
- Chúng ta đi thôi!
Cả đoàn bắt đầu bước ra khỏi hang động, có tổng cộng chín người trong nhóm tính luôn cô bé Ngân.
Phạm Việt do có thẻ bài, lại còn là đội trưởng nên anh phải đi trước do thám đồng thời bảo vệ các thành viên. 7 người còn lại đều đang trong độ tuổi thanh niên, trên tay luôn luôn cầm theo cây thương đá thay vì để nó trong thẻ bài cho gọn, rõ ràng họ rất căng thẳng và sợ bị thú dữ t·ấn c·ông bất ngờ. Riêng Ngân thì được đi ở giữa đoàn người để giữ an toàn.
Đi được một khoảng xa rồi thì cô bé mới lên tiếng hỏi:
- Anh Việt! Giờ mình đi đâu tìm đất sét đây?
- Anh không biết! Anh đâu phải nhà địa chất học!
Ngân bĩu môi:
- Xiií! Vậy mà anh lại đi nhận nhiệm vụ này!
- Anh mày là bị "ép" nhận chứ không phải tự nhận đâu nhá!
- Rồi giờ sao? Mình không tìm được đất sét thì sao làm đồ gốm được?
- Thôi thì phải cố chứ sao! Sức khỏe của thành viên mới là quan trọng nhất mà!
- Chán ghê á! Nếu như mà giờ có người chỉ mình chỗ nào có đất sét thì hay biết mấy!
- Bớt mơ mộng đi cô nương! Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có người nào mà...
Phạm Việt chưa kịp nói dứt câu thì anh ngay lập tức im bặt, cả đoàn người dừng lại vì đụng phải một người.
Người đó là Hào.