Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Cánh cửa cổ kính màu đen tuyền từ từ hiện ra trong không trung, cót két một cái, cửa hoàn toàn mở rộng. Khi hai quỷ sai nhìn thấy người mở cửa âm là Khích Sảnh thì cung kính bước tới, chào hỏi vô cùng niềm nở.
Khích Sảnh gật đầu chào lại, kể tóm tắt mọi việc cho hai quỷ sai nghe rồi quay sang quỷ sai mặc đồ màu trắng: "Trong Trắng à, anh xem sổ sinh tử cho rõ ràng rồi hãy đưa cô ấy đi đầu thai."
Trong Trắng gật đầu, Khích Sảnh nói vậy nghĩa là cô ấy không nhờ vả phải thiên vị bất cứ điều gì cho Khánh Dung cả, việc Khánh Dung vào vòng luân hồi nào thì phải xem tạo hóa của cô ta ra sao rồi.
Khánh Dung thấy Khích Sảnh và quỷ sai thân nhau như vậy thì hơi giật mình, cô trốn đám quỷ sai dưới âm phủ lâu như vậy mà hai quỷ sai này còn chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô, cứ như vậy đứng ở một bên tán gẫu với Khích Sảnh.
"Được rồi, hai người còn nhiều việc phải làm đúng không? Cứ về đi, thế nhé. Tạm biệt."
Hai quỷ sai nghe Khích Sảnh nói thì biết cô đang muốn đuổi khéo, họ bước sang kéo Khánh Dung đi rồi cúi đầu chào cô: "Tạm biệt ngài."
“Tạm biệt!”
Nhìn ông Giang và Học Hạng đều đang thẫn thờ, Khích Sảnh chớp chớp mắt vài cái: "Bác Giang, con đi vẽ bùa bình an và bùa trấn trạch cho bác đây."
Đợi Khích Sảnh thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, ông Giang mới từ từ đi xuống lầu: "Sảnh à, con ngồi đây một chút, bác có việc muốn nói với con."
"Bác cứ nói đi ạ, con nghe."
Ông Giang đưa tay mở chiếc hộp đen bằng nhung mình đang cầm trên tay, ông lấy ra một miếng ngọc trong veo, giữa miếng ngọc có khắc một chữ Giang theo kiểu chữ thư pháp, nhìn thoáng qua đã thấy quý giá vô cùng.
Ông Giang mỉm cười, đưa miếng ngọc cho Khích Sảnh: “Từ lâu ông ngoại của con đã muốn đi chu du khắp nơi để có thể giúp người, giúp đời. Khi ông giao miếng ngọc này ra, ông ngoại con thẳng thừng từ chối, nay bác… ông nghĩ con có chí hướng khác với ông ấy nên mới đưa miếng ngọc này cho con, nếu con chịu nhận lấy thì đó là vinh dự của dòng tộc họ Giang rồi."
Khích Sảnh ngắm nghía miếng ngọc hồi lâu rồi mới đưa tay ra nhận lấy trong sự vui mừng của ông Giang, miếng ngọc này đại diện cho việc Khích Sảnh được dòng tộc họ Giang che chở, cũng nói rõ rằng cô là người có tài và được nhà họ Giang xem trọng vô cùng.
Ông ngoại của cô vì không có tham vọng, chỉ muốn tìm người kế thừa để phái Chính Nghĩa không bị thất truyền. Nhưng Khích Sảnh thì khác, cô có tham vọng, cô muốn đốn hạ phái Trung Quyền. Thực ra cô biết, đó là điều ông ngoại muốn làm nhưng không làm được, thời đại thay đổi, cách tiếp cận với thế giới cũng không còn như xưa.
Ông ngoại không nói thẳng với cô vì sợ cô cảm thấy có gánh nặng. Khích Sảnh đều hiểu và vô cùng trân trọng phần tình cảm ấy.
Khích Sảnh gọi một chiếc taxi; về đến nhà, cô nhanh chóng tắm rửa, ngay cả dưỡng da cũng không còn sức nữa, cứ thế ngã người xuống giường, chìm sâu vào giấc ngủ.
*
Tiếng chuông giòn giã vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, Khích Sảnh hơi cáu bẳn, cô chậm chạp cầm điện thoại lên nhận máy. Đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng nói của ông Giang: "Sảnh ơi, bác có một vụ làm ăn lớn, con có muốn làm không?"
Khích Sảnh còn chưa tỉnh hẳn: “Dạ? Làm ăn gì ạ?"
Ông Giang biết chắc chắn Khích Sảnh đang ngủ, nhờ Cao Ẩn nên ông biết được Khích Sảnh rất thích ngủ. Hơn nữa, Khích Sảnh vừa trở về từ thành phố Vi thì đã phải đến nhà của ông, đương nhiên sẽ không tránh khỏi mỏi mệt trong người: "Mười triệu, họ ra giá mười triệu."
Ông Giang cũng biết được Khích Sảnh rất thích tiền nên lập tức ném ra một con số để đánh ngay vào trọng tâm. Quả nhiên, ông Giang đã kích thích được tế bào thần kinh tham tiền của Khích Sảnh, đôi mắt đang nhá nhem của cô mở to: "Bác đưa số của con cho chủ thuê luôn đi ạ."
Khích Sảnh ngồi dậy đi đến tủ lạnh lấy nước trái cây, cô tu vài ngụm liền trong khi chờ đợi cuộc gọi của một ngài Trung tướng nào đó, theo lời ông Giang nói thì đây là vụ án về một đường dây buôn bán ma túy được tổ chức vô cùng tinh vi mà bên cảnh sát đã theo từ rất lâu, kết quả cho tới nay vẫn không thể điều tra ra được một chút manh mối nào khả quan.
Trong chính phủ hiện nay, Chính phủ đã đặc biệt thành lập một đội điều tra phá án đặc biệt chuyên về những vụ án liên quan tới tâm linh. Nhưng tin tức này không được lọt ra bên ngoài cho dân chúng biết.
Vì đây là một vấn đề khá nhạy cảm. Nếu Chính phủ công khai chuyện này, đứng ra tuyên bố về sự hiện diện của đội điều tra đặc biệt, một số người dân sẽ cho rằng Chính phủ đang tuyên truyền tôn giáo hay thậm chí là mê tín dị đoan. Ngay cả trong bộ máy nhà nước nói chung hay bộ công an nói riêng cũng có hai phe đứng đối lập nhau về việc có nên tin vào hiện tượng tâm linh hay không.
Nhưng dù có tin vào tâm linh hay không thì từ khi đội điều tra đặc biệt được lập, tỉ lệ cảnh sát phá được các vụ án bí ẩn, không có lời giải đã được nâng cao hơn rất nhiều, đó là điều không thể phủ nhận được.
Lần này, Đội trưởng của đội điều tra đặc biệt cũng bó tay nên đã báo cáo lên cấp trên, cần tìm người có thực lực cao cường thì may ra mới có thể phá được vụ này, trình độ của họ thật sự không đủ. Họ có lòng nhưng chẳng có sức!
Nhờ vào mối quan hệ rộng rãi của mình, ngài Trung tướng đã nghe loáng thoáng về sự việc kỳ lạ của cháu rể của tộc nhà họ Giang, sau đó ông ta gọi ngay cho ông Giang để hỏi thăm sự tình. Ông Giang cũng bày tỏ cần phải hỏi ý kiến của Khích Sảnh và nhất định cần phải có một khoản thù lao kha khá.
Khích Sảnh mỉm cười, xem ra mọi người xung quanh đều biết cô rất ham tiền ư? Nhưng tiền mà, ai lại không ham chứ, miễn là dùng chính sức lực của mình làm ra đồng tiền đó thì mình có quyền tự hào về nó, cô cũng không ngại khi mọi người biết cô ham tiền đâu. Khích Sảnh bày tỏ, cô là một người rất đáng yêu và dễ chịu đó nha.
Si đang ngủ mơ mơ màng màng cũng không nhịn được mở to hai con mắt, hét to: "Đừng tự kỷ giữa đêm khuya nữa có được không đây chị hai!”
Đúng lúc này thì chuông điện thoại reo lên, Khích Sảnh nhìn Si cười to rồi bắt máy: "Alo, Khích Sảnh nghe."
"Xin chào cô Khích Sảnh, tôi là Võ Hậu, hiện đang công tác trong bộ máy Nhà nước và giữ chức vụ Chánh Văn phòng Cơ quan Cảnh sát điều tra. Rất vui khi được quen biết cô."
“Xin chào ngài Trung tướng, rất hân hạnh."
Võ Hậu cười hiền hai tiếng: "Cô Khích Sảnh không cần phải ngại, chúng ta trước lạ sau quen mà. Cô cứ gọi tôi là bác Hậu được rồi."
Khích Sảnh cũng cười hai tiếng, coi bộ ngài Trung tướng đang muốn làm thân đây mà. Nhưng có sao đâu, kiểu gì thì kiểu cũng không ai có thể bắt chẹt được cô, làm việc gì ra việc đó, miễn là không phải việc xấu và có thù lao thỏa đáng thì cô sẽ làm, xưng hô gì đó cũng không quan trọng lắm. Trên hết, có thêm một mối quan hệ với nhân vật trong Chính phủ lại chẳng tốt quá còn gì. Để leo lên được đến chức vụ này thì chứng tỏ Võ Hậu cũng không phải người tầm thường.
Nửa đêm nửa hôm, Võ Hậu không ngại liên lạc với cô chứng tỏ là ông đang có việc gấp, nhưng vài câu đầu cuộc gọi ông không hề nhắc gì đến công việc, vẫn có thể trấn tĩnh được thế này: “Dạ được, bác Hậu."
Nghe Khích Sảnh thoải mái như vậy, Võ Hậu biết mình nhất định phải để ý một chút. Cô gái này tuổi còn trẻ nhưng lại có thực lực khiến cả dòng tộc họ Giang xem trọng, tuy cô nói chuyện hòa nhã lịch sự, nhưng càng như vậy lại càng là người có tâm tư kín kẽ.
"Thật có lỗi vì đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền cô Sảnh thế này, nhưng sự việc hệ trọng có liên quan đến an nguy của quốc gia nên tôi cũng bất đắc dĩ. Hai năm trở lại đây, chúng tôi vẫn luôn điều tra một đường dây buôn bán ma túy với quy mô lớn và được tổ chức vô cùng tinh vi, hơn nữa chúng còn là lũ tội phạm xuyên quốc gia, hại c.h.ế.t rất nhiều người. Tất cả những cuộc giao dịch ngầm mà chúng tôi nhận được tin tức từ cảnh sát chìm đều không diễn ra, hay nói cách khác là nó có diễn ra ở trước mắt nhưng chúng tôi không có khả năng nhìn thấy."
Nói đến đây, giọng của Võ Hậu không kiềm được lộ ra vẻ chua xót: "Chúng tôi mất bảy tám năm, hay thậm chí là gần mười năm để gài người vào băng nhóm đó, chờ đợi một khoảng thời gian không hề ngắn để tạo sự tin tưởng. Phải từ hai năm đổ lại đây chúng tôi mới dám điều tra công khai. Nhưng tội phạm thì không bắt được, chứng cứ cũng không thấy đâu, manh mối dần đứt đoạn, mà các cảnh sát nằm vùng còn bị bọn chúng âm thầm thủ tiêu. Trong trường hợp phải cung cấp tình báo cho chúng tôi, những đồng chí ấy cứ thế bị bại lộ thân phận, từng người từng người một đều đã hi sinh."
Nghe vậy, Khích Sảnh hơi chau mày; xem ra có hai khả năng, một là băng nhóm buôn ma túy cố ý tung tin giả để tìm ra nội gián. Nhưng vấn đề ở chỗ, Võ Hậu đã nói rằng quá trình gài người vào rất cẩn thận và còn không dám hành động ngay, đợi chờ một khoảng thời gian không hề ngắn mới dám bắt đầu hành động, do đó tỉ lệ băng nhóm tội phạm có thể đoán ra trong nội bộ có nội gián là không cao.
Hai là thật sự có liên quan đến tâm linh, nghĩa là băng nhóm tội phạm thật sự có diễn ra giao dịch. Nhưng bọn chúng có người biết đạo thuật, dùng cách thức khác thường để giao dịch, buôn bán ma túy.
Khích Sảnh cắn một quả cóc chín, vị ngọt lịm nhanh chóng truyền vào khoang miệng, cô nhai vài cái rồi hỏi: "Nếu vậy thì sao bác Hậu lại khẳng định trong vụ án này có hiện tượng tâm linh? Bác có nghĩ tới việc cảnh sát nằm vùng tự để lộ sơ hở, hoặc trong nội bộ bên mình có cũng có nội gián không?”
"Ban đầu bác cũng nghĩ như con, nhưng chắc con cũng biết trong lực lượng cảnh sát có thành lập một đội điều tra đặc biệt, chuyên điều tra về những hiện tượng tâm linh để giúp đỡ trong quá trình phá án. Sau quá nhiều lần thất bại trong quá trình điều tra vụ án này, thậm chí là còn bị tổn thất về nhân lực. Bác đành nghe theo một thứ không có căn cứ nhất trong việc phá án đó chính là linh cảm của bản thân, đồng thời đó cũng là suy đoán của Đội trưởng đội điều tra đặc biệt.
Bác lệnh cho Đội trưởng của đội điều tra đặc biệt là Kha Tiêu đi theo trong một lần hành động. Sau đó, Kha Tiêu đã báo cáo với bác là cậu ta nhìn thấy hai nhóm hồn ma xuất hiện tại địa điểm giao dịch và tiến hành giao dịch với nhau. Nhưng những hồn ma đó rất mạnh, thậm chí cậu ta còn không dám tới gần để quan sát chứ đừng nói là làm gì bọn chúng. Nếu manh động, có khi cậu ta sẽ bị bọn chúng thủ tiêu.”