Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 24: Lời khen dành cho xác chết bên đường (3)




Tiêu Di nghe Học Hạng lại nhắc đến trò đùa cũ thì nổi điên lên ngay lập tức: "Anh có thôi ngay đi không, dừng mấy cái trò đùa vớ vẩn này lại đi. Anh đừng có nói là anh đang nói thật nhé? Một kẻ làm công ăn lương như anh thì anh làm gì để gây ra được số nợ lớn như vậy? Tôi làm chủ cả một công ty lớn mà còn sợ gây nợ dẫu là vài trăm triệu kia kìa, nếu anh mà dây vào cờ b.ạ.c hút sách thì đừng có kêu tôi giúp anh, anh đi c.h.ế.t luôn đi cho đỡ chật đất."

 

Trở về với thực tại, Tiêu Di bật khóc nức nở sau khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng hôm đó: "Bình thường giận dữ em cũng hay nặng lời như vậy mà, với lại lúc đó em bị áp lực lắm vì công việc gặp trục trặc, em thề là em thật sự không nghĩ anh đang nói thật. Nhưng nếu vậy thì anh làm gì mà gây ra số nợ mấy tỷ đồng đó?"

 

Học Hạng bật cười chua chát: "Số phận của tôi thật là giống như bị sao quả tạ chiếu vào từ thuở vừa mới lọt lòng. Bà ta sinh tôi ra, sau đó vứt bỏ tôi để chạy theo tình nhân mới, đến khi biết tin tôi có thể sống sót mà lớn lên, có công việc ổn định lại có một người vợ sắp cưới làm tổng tài của một công ty niêm yết thì bà ta bắt đẩu nói lời yêu thương, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, bà ta kể lể về sự bất lực khi xưa, viện đủ loại lý do cho việc đã vứt bỏ tôi."

 

"Một thằng lớn lên ở cô nhi viện, thiếu thốn tình thương của cha mẹ như tôi rất dễ yếu lòng trong tình cảm, nhất là với con người mang danh nghĩa người thân duy nhất như bà ta thì tôi càng nhẹ dạ cả tin hơn bao giờ hết. Vì tin tưởng bà ta nên tôi đón bà ta về nhà nhằm muốn phụng dưỡng bà ta, hai mẹ con vui vẻ chưa được bao lâu thì bà ta ôm hết giấy tờ nhà của tôi chuồn đi, biệt tăm mất dạng. Vài tháng sau giang hồ tìm đến, nói mẹ ruột của tôi đã lấy giấy tờ của tôi đi cầm cố, vay nợ. Hiện nay cả gốc lẫn lãi lên đến mấy tỷ đồng, nếu tôi không trả nổi thì lấy mạng ra mà bù vào!”

 

"Yêu nhau tám năm, tôi và cô bên nhau ròng rã tám năm trời. Thế nhưng càng ngày cô càng thay đổi, cô dần xem thường tôi hơn ngày xưa rất nhiều. Cô không dám giới thiệu tôi với bạn bè của cô như trước nữa, đi đâu cũng muốn tự đi một mình, cô đối xử với tôi ngày càng lạnh nhạt, thậm chí những lời nhỏ nhẹ dễ thương đã biến thành ra lệnh, cáu bẳn tự lúc nào. Đến cả việc mẹ tôi tìm tới, tôi muốn chia sẻ với cô mà cô cũng không có thời gian để lắng nghe. Hoặc giả là cô không muốn, vì cô cảm thấy tôi là một thằng quá kém cỏi so với cô, kẻ như tôi đây thì có chuyện gì thú vị để cô cô lắng nghe, đúng không?"

 

"Cô ở bên cạnh tôi giống như là nghĩa vụ mà thôi, vì sợ bỏ tôi sẽ cảm thấy mình tệ quá rồi day dứt hay sao? Nếu cô đã lên tiếng hỏi tôi một câu tại sao thì tôi cũng muốn hỏi ngược lại cô, tại sao vậy Giang Tiêu Di? Nếu cô đã không còn tình cảm với tôi thì cứ nói thẳng một lời, Lê Học Hạng tôi nhất định buông tay, không hề níu kéo hay dây dưa gì với cô nữa đâu. Thế nhưng cô không còn tình cảm với tôi, coi thường tôi như vậy mà vẫn muốn kết hôn với tôi, cứ như tôi và cô vẫn còn yêu nhau sâu đậm lắm. Tại sao vậy, sao lại đối xử với tôi như vậy? Mẹ tôi cũng thế mà cô cũng thế, tôi đã làm gì sai với các người?”

 

Học Hạng vô cùng kích động hét to, gương mặt tái nhợt chất chứa đẩy sự giận dữ nhưng cũng rất đỗi bất lực.

 

Tiêu Di khóc ròng, chỉ có thể nghẹn ngào nói: "Em xin lỗi. Em chưa từng nghĩ trong lúc vô tình em đã khiến anh nhiều tổn thương nhiều đến vậy."

 

Gương mặt của Tiêu Di nhập nhèm vì nước mắt, Tiêu Di ngắm nhìn Học Hạng bằng ánh mắt yêu thương, gương mặt lộ rõ sự ân hận: "Yêu nhau càng lâu, em càng cảm thấy việc anh ở bên cạnh em, yêu thương em, chăm sóc em là điều đương nhiên, mà điều mà anh phải làm, là bổn phận của anh. Còn có… những bạn bè xung quanh em đều nói em nên hạn chế cùng anh đi ra ngoài, vì anh không hề xứng với em."

 

"Những người xung quanh đều nói như vậy khiến em nhất thời bị cuốn theo, em không còn kiên định với suy nghĩ của bản thân nữa, ngày càng trở nên xa cách với anh, thậm chí là xem thường anh. Thế mà trong ngần ấy thời gian em mảy may không nhận ra, em… em… em tệ quá phải không anh?

 

Nhưng anh nói đúng, khi đó em cảm thấy bị anh trói buộc bởi chữ nghĩa chữ tình, bên nhau bấy nhiêu năm trời, nói bỏ thì em không nỡ mà bên nhau thì em lại chán ngán, áp lực. Tuy vậy em vẫn quyết định cưới anh, vì anh có thể cho em cảm nhận được sự an toàn và em thật sự rất yêu anh, tình yêu em dành cho anh chưa hề thay đổi, nó vẫn còn ở đó, nó vẫn luôn tồn tại mà.

 

Nhưng bây giờ mọi chuyện đi đến nước này, em phát hiện ra em đã bị mọi thứ xung quanh chi phối quá nhiều, đến nỗi khiến tình cảm của em dành cho anh cũng bị vùi lấp theo. Khi mất đi anh, em mới phát hiện ra anh quan trọng với em đến nhường nào.

 

Chẳng có ai có nghĩa vụ phải ở bên cạnh, lo lắng, chăm cho một ai cả. Vì anh yêu thương em nên anh mới làm như thế, vậy mà em lại tự phá hủy đi tình cảm giữa chúng ta."

 



Học Hạng cười chua chát: "Đúng vậy, cô nói không sai. Tình cảm tám năm không phải đơn giản chỉ là một cái chớp mắt, hễ muốn gạt đi là gạt đi ngay được. Và cho dù những lời nói của cô có là sự thật đi chăng nữa thì bây giờ… cũng đã quá muộn rồi Di à. Những tổn thương cô mang tới cho tôi trong suốt khoảng thời gian qua, bây giờ không thể bù đắp được nữa. Tôi không còn sức lực ở bên cô thêm bất kỳ phút giây nữa. Nên tôi đã lựa chọn bước đường này để kết thúc số nợ đang gánh trên người, quá đủ rồi!"

 

Tiêu Di rơi nước mắt như mưa, hét lên như xé lòng: "Đừng, Học Hạng, đừng làm như vậy. Em sai rồi, anh tha thứ cho em một lần thôi có được không? Mình bỏ qua tất cả đi, bây giờ chúng ta lấy nhau, vợ chồng đồng tâm như thể một người, nợ của anh cũng chính là nợ của em, em sẽ đứng ra chi trả. Mình làm lại từ đầu đi, có được không anh?"

 

Học Hạng nhắm mắt, ngồi dửng dưng như chưa hề nghe được những lời xé ruột xé gan Tiêu Di vừa nói. Nhưng đôi mi lại run run, chứng tỏ Học Hạng không phải là không nghe được, chỉ là không muốn nghe và không muốn chấp nhận mà thôi.

 

Khích Sảnh bất giác thở dài một tiếng, lắc đầu. Chuyện tình cảm thật là rối rắm phức tạp quá thể, cô quay sang nhìn ông Giang: "Bác Giang, bác xem..."

 

Ông Giang chau mày, lần đầu tiên ông cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc trước một việc gì đó. Ông Giang không khỏi xoay người nhìn Tiêu Di một cái, thấy cháu gái đang đau khổ khóc lóc, ông đành thở dài đầy bất lực.

 

Khích Sảnh liếc qua Khánh Dung: "Dù thế nào đi chăng nữa, người và ma vốn dĩ không chung đường, cô lại còn muốn bắt hồn phách của người ta đi. Cô muốn đời đời không thể siêu sinh, không thể đầu thai luôn ư?"

 

Học Hạng ngẩng đầu nhìn Khánh Dung: "Sao em không nói với anh chuyện này?"

 

Khánh Dung mím môi, vẻ mặt khó xử không biết nói làm sao. Khích Sảnh phiền muộn xoa xoa hai bên thái dương: "Thôi được rồi, chuyện yêu đương của các người tôi không có hứng thú, càng không muốn can dự. Tôi được mời tới đây là để trừ ma."

 

Khích Sảnh nhìn sang ông Giang: "Chuyện của người sống thì con không quản làm gì, càng không quản nổi. Nhưng Khánh Dung đã chết, bây giờ con sẽ đưa cô ấy đi đầu thai chuyển kiếp rồi làm bùa bình an và bùa trấn trạch cho bác, bác thấy sao ạ?"

 

Ông Giang gật đầu, xua tay: "Ừ thì con cứ làm thế đi. Bác không có ý kiến gì cả, còn việc của mấy đứa nhỏ..."

 

Lại thở dài một hơi, ông Giang lắc đầu: "Thì để tụi nó tự giải quyết với nhau đi."

 

"Khánh Dung, vì gia đình cô không còn ai cả, bây giờ ông Giang đồng ý thanh toán chi phí để tôi mở cửa âm cho cô. Tôi nghĩ là cô cũng biết được ý nghĩa của việc mở cửa âm chứ? Đó là cô sẽ được đi đầu thai chuyển kiếp làm người, không phải trải qua phán xét của Phán quan."

 

Khích Sảnh nhìn gương mặt của Khánh Dung vẫn còn chưa xuôi, cô không khỏi nhăn mày: "Ông Giang làm thế này cũng xem như là tự tích phước đức cho bản thân mà thôi, cô nên hiểu được rằng cô đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, trong lòng không nên nặng nợ mang theo quá nhiều thứ."

 



"Hơn nữa, cái thai trong bụng mà cô đang nói đến cũng chỉ là do ý niệm của cô quá mạnh mẽ nên mới tạo nên nó mà thôi, đó cũng là bằng chứng cho việc cô còn lưu luyến dương gian, dây dưa với người còn sống, phạm vào quy luật của đất trời. Nếu cô muốn đi đầu thai thì phải dứt bỏ chấp niệm, làm cái thai biến mất, sau đó tôi mới có thể tẩy uế hoàn toàn cho cô và mở cửa âm để cô có thể đi đầu thai chuyển kiếp."

 

 Khích Sảnh nhếch môi, gương mặt mang theo chút quyết tuyệt, tàn nhẫn: "Còn nếu không..."

 

Khánh Dung tái mặt tức thì, cô hiểu hàm ý của Khích Sảnh. Nếu không, Khích Sảnh sẽ đánh cho cô hồn phi phách tán hoặc kêu quỷ sai lên bắt cô để cô phải về âm phủ chịu phán xét.

 

Khánh Dung tin rằng Khích Sảnh sẽ làm được những điều đó, vòng sáng trên người Khích Sảnh rất đặc biệt, nó vô cùng mạnh mẽ. Dù cô là hồn ma c.h.ế.t oan lại còn hút được dương khí của người sống thế nhưng cũng có chút không chịu nổi khi đứng trước mặt của Khích Sảnh, điều đó chứng tỏ thực lực của Khích Sảnh sâu không thể nói.

 

Khích Sảnh nói cảm ơn dì giúp việc, đưa tay nhận đĩa bánh kẹo. Vì ông Giang biết Khích Sảnh không thích mang nợ người khác dù chỉ là một bữa cơm, lại nhờ vào Cao Ẩn biết được Khích Sảnh thích đồ ăn vặt, từ đó mỗi lần Khích Sảnh đến, ông Giang đều dặn dò người giúp việc chuẩn bị cho cô một đĩa đồ ăn vặt: "Tôi cho cô mười lăm phút."

 

Khích Sảnh để lại một câu rồi cầm đĩa bánh mứt bước ra ngoài, ông Giang cũng theo sau Khích Sảnh rời khỏi phòng. Khánh Dung có chút đăm chiêu, có lẽ ông ấy muốn ba người các cô tự giải quyết cho ổn thỏa.

 

Khích Sảnh vừa ngồi ăn bánh mứt vừa nhìn gương mặt sầu lo của ông Giang, trong lòng không khỏi cảm thán, thật sự là không nên lún sâu vào tình yêu mà, quá phức tạp rồi.

 

"Bác Giang, đến giờ rồi đấy, chúng ta vào thôi."

 

Ông Giang gật đầu, đến khi hai người bước vào phòng thì không thấy Tiêu Di đâu nữa, người giúp việc nói Tiêu Di không chịu đựng được nữa nên đã trở về phòng, Khích Sảnh thoáng liếc qua Khánh Dung và Học Hạng, trong lòng không thấy yên tâm chút nào.

 

Cho đến khi Khích Sảnh trực tiếp đi vào phòng của Tiêu Di, xác định Tiêu Di không có bất cứ tổn hại nào ngoài việc tinh thần cô ấy đang bị đả kích trầm trọng. Lúc này Khích Sảnh mới thở phào một hơi. Tuy nói việc riêng tư thì để họ tự giải quyết với nhau, nhưng cô đã nhận tiền, những việc nằm trong phạm vi nhiệm vụ của mình thì cô phải làm cho trót, không thể để cho bất cứ sơ xuất gì xảy ra được.

 

Nhỡ cô không kiểm tra kỹ lưỡng, người ta mời cô tới đây trừ ma nhưng còn vương lại một mối nguy, khi ấy uy tín của cô sẽ mất sạch vì tắc trách, hơn nữa cô cũng tự trách mình không đủ cẩn thận.

 

Khích Sảnh không quan tâm đến ánh mắt như d.a.o phay của Học Hạng, cô niệm chú xem xét tổng thể linh hồn của Khánh Dung một lần. Sau khi xác nhận Khánh Dung không còn chút oán niệm nào, Khích Sảnh mới niệm chú, dùng bùa tẩy hết ô uế của Khánh Dung.

 

Sau đó cô chắp tay niệm chú, thi triển linh lực, vẽ một lá bùa lên không trung để mở cửa âm ra: "Thiên linh linh, địa linh linh. Cửa âm, mở!"