Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 26: Tổ chức buôn mai thúy lợi dụng hồn ma (2)




"Như bác đã nói trước với ông Giang rồi, tiền công của vụ này là mười triệu, con có ý kiến gì không?"

 

Khích Sảnh chớp chớp mắt, ném hột cóc vào sọt rác, uống một ngụm nước lớn: “Bác Hậu, có hai điều thế này. Thứ nhất là con chưa biết rõ đó là loại ma quỷ gì nên không thể nói trước đươc trên cơ bản sẽ là thế ạ, nhưng có lẽ lần này là ngoại lệ. Thứ hai, con không muốn làm việc với sự chỉ huy của bất cứ ai, ý con muốn nói là bác tìm tới con để hợp tác, đôi bên cùng có lợi nên phải có sự công bằng.”

 

“Nhưng bác không cần lo, con sẽ không hét giá hay thừa nước đục thả câu đâu, vì con là người có đạo đức nghiệp lắm, với cả trên thực tế thì con là một công dân của nước Đại Việt, việc đóng góp cho đất nước là điều hiển nhiên. Con luôn nhớ mình sinh ra, lớn lên và đang sinh sống trên mảnh đất nào.”

 

Võ Hậu hơi giật mình khi nghe được tâm tư của Khích Sảnh. Nếu một người muốn đi đường dài và thành công thì phải hội tụ đủ hai yếu tố, đó là có đức và có tài. Mà Khích Sảnh chính là một người như vậy.

 

Bấy giờ, Võ Hậu đã hiểu lý do dòng tộc họ Giang xem trọng Khích Sảnh. Khi Võ Hậu gọi điện cho ông Giang, ông Giang đã mở miệng khẳng định thực lực của Khích Sảnh sâu không lường được, nhất định ông sẽ không thất vọng khi hợp tác với cô.

 

Ông Giang là một trong những nhân vật truyền kỳ của giới kinh doanh, phát triển trong nước thì không nói mà còn vươn ra nước ngoài, góp phần rất lớn cho sự phát triển kinh tế của nước nhà. Lời khẳng định của ông Giang tuyệt đối không phải là một lời nói đùa hay chỉ thuận miệng nói cho vui.

 

“Khích Sảnh, bác xin thay mặt Tổ Quốc gửi tới con một lời cảm ơn sâu sắc, nếu như công dân nào cũng có ý thức và suy nghĩ được như con, dân quân một lòng thì nước ta đã sớm trở thành cường quốc trên thế giới lâu lắm rồi. Bác rất xúc động khi nghe được những lời này.”

 

Khích Sảnh cười hiền, có thể cô không giúp ích được gì nhiều cho đất nước, nhưng cũng không thể lợi dụng thời cơ để trục lợi cho bản thân được.

 

Trong một gia đình còn có còn người này người kia thì trong một bộ máy nhà nước, với bao nhiêu các quan chức nhân viên, bao gồm hằng hà sa số con người như vậy, tồn tại kẻ tốt người xấu là chuyện không thể nào tránh khỏi được.

 

Nhưng đất nước đã trải qua rất nhiều biến cố; như thiên tai, dịch bệnh, bạo loạn… trong những lúc đó Chính phủ luôn cố gắng tìm cách khắc phục và hỗ trợ người dân, muốn giải quyết vấn đề sớm nhất có thể để dân mình được sống trong cảnh hòa bình, ấm no.

 

Vì lẽ đó, Khích Sảnh lại càng ngày càng thêm vững tin vào Chính phủ, Chính phủ chưa bao giờ buông lơi dù chỉ là một người dân của nước Đại Việt, vì Chính phủ hiểu rất rõ một đạo lý: có dân mới có nước.

 

Đồng thời, cô vô cùng biết ơn những người chiến sĩ luôn ngày đêm dốc sức bảo vệ Tổ Quốc, họ vẫn miệt mài canh giữ biên giới quốc gia. Như Võ Hậu mới đề cập đến, vì điều tra một vụ án của đường dây buôn bán ma túy - một chất gây nghiện nguy hiểm có khả năng hủy hoại và g.i.ế.c c.h.ế.t con người mà vô số đồng chí đã hy sinh.

 

“Xin bác đừng nói vậy, con người ai cũng có cội nguồn. Biết ơn là một trong những đạo đức cơ bản của một con người, con cũng được xem như người tu đạo. Một khi đã hiểu rõ nhân quả thì tất nhiên phải sống nhân nghĩa. Có một câu hát mà con rất thích, ‘đừng hỏi Tổ Quốc đã làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì cho Tổ Quốc hôm nay’. Nếu không có Tổ Quốc thì con cũng không thể được sinh ra và lớn lên trong độc lập tự do.”

 

Võ Hậu cảm thấy tâm hồn già cỗi của ông được xoa dịu rất nhiều. Vụ án này luôn là cái u cái nhọt trong lòng ông, hệt như một khối u ác tính hành hạ ông không dứt. Với cương vị của mình, ông rất căm hận khi thấy những kẻ bất chấp lương tri, ăn đồng tiền trên xương m.á.u của đồng mình như lũ tội phạm đó.

 

Nhưng người tính không bằng trời tính, vụ án vẫn không có chút tiến triển gì mà ngày càng có nhiều đồng chí phải hy sinh.

 

Từ lúc chuyển sang điều tra công khai, báo chí đưa tin rầm rộ, người dân chửi mắng Chính phủ vô năng khiến áp lực đè nặng lên vai người phụ trách trực tiếp là ông.



 

Tuy nói là chuyển sang điều tra công khai, nhưng chỉ là công khai trong nội bộ. Việc báo chí biết tin là do một kẻ hám lợi đã cố tình theo dõi bên cảnh sát rồi moi móc thông tin. Từ đó lộ ra tiếng gió khiến bên cảnh sát buộc phải công khai, không thể để người dân đoán già đoán non gây ra sự hoang mang cho cộng đồng. Vì bọn phản động sẽ nhảy vào chớp lấy thời cơ, kích động dân chúng, khiến nhân dân mất niềm tin vào bộ máy nhà nước.

 

Không ít lần Võ Hậu đã chửi thầm trong lòng, ông cũng khổ c.h.ế.t mẹ chứ có vui sướng gì. So với bất cứ ai thì ông chính là người muốn triệt phá lũ tội phạm đó nhất.

 

“Nói gì đi nữa thì bác cũng vô cùng xúc động trước tinh thần yêu nước của con, tuy con còn trẻ tuổi nhưng nội tâm rất có chiều sâu. Dân quân đoàn kết thì đất nước mới có thể vững mạnh được, đó cũng luôn là điều mà chính phủ Đại Việt ta luôn hướng đến, là kim chỉ nam của tất cả quốc gia khác. Cảm ơn con đã đặt mình vào vị trí của tụi bác.”

 

Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, xem ra vị Trung tướng này đã chịu quá nhiều áp lực rồi, bởi vậy mới thấy, đâu phải làm cao là sướng, cái gì cũng đều có hai mặt của nó. Cây cao thì đón gió to, càng cao danh vọng càng dày gian nan.

 

Lại nói, đây là chuyện quốc gia đại sự, đương nhiên không thể đem ra tâm sự với ai đó, hoặc than vãn để giải tỏa như chuyện yêu đương hay chuyện công việc hàng ngày ngoài xã hội.

 

Trở về hiện tại thì tình hình đúng là hơi căng thẳng. Vì ngoài miền Trung đang có phản loạn, khiến cho dư luận vô cùng hoang mang.

 

Những người dân không có lòng tin vào Chính phủ đã bắt đầu chửi bới, chỉ trích: “Bác Hậu à, bác đừng tự tạo áp lực cho bản thân làm gì. Rồi mọi việc sẽ ổn thôi."

 

Võ Hậu nén lại cảm xúc cá nhân, từ ngày xảy ra bạo động rồi băng nhóm ma túy còn bắt đầu ra tay tàn sát các cảnh sát chìm, ngài Thủ tướng cũng bị mất ngủ mấy hôm liền. Ông thì lại càng không thể ngủ, phải họp kín liên miên, không ngừng tìm ra những giải pháp khác nhau để giải quyết mọi chuyện.

 

"Cảm ơn con. Được rồi, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa. Nếu con đã nói như vậy thì bác cũng không cần băn khoăn về vấn đề tiền nông nữa. Trên hết là con đừng lo, như con đã nói thì giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, không có việc ra lệnh hay chỉ huy. Bác tin là con sẽ biết rõ mình cần phải làm gì."

 

Tắt điện thoại, Khích Sảnh chậm rãi đi thay đồ, chuẩn bị đồ nghề. Võ Hậu nói sẽ cho người bên cảnh sát đến đón cô, đương nhiên Khích Sảnh cũng không quên gom theo một túi đồ ăn vặt.

 

Tuy tình hình hiện tại khá phức tạp nhưng Khích Sảnh cũng không có quá nhiều lo lắng, rồi đây Chính phủ sẽ dẹp yên được mọi chuyện mà thôi. Trong lịch sử đã từng xảy ra biết bao nhiêu là cuộc chiến tranh lớn nhỏ, tàn khốc biết là bao nhiêu. Nhưng cuối cùng đất nước vẫn vượt qua được tất cả.

 

Giờ đây, chỉ là vài ba cuộc bạo loạn, tri hô toàn những khẩu hiệu giả dối và bịa đặt. Chẳng lẽ Chính phủ còn sợ bọn chúng à!

 

Đợi đến khi xe của bên cảnh sát tới thì Khích Sảnh đã mukbang được nửa bụng. Nghe chuông cửa vang lên, cô lập tức cầm điện thoại rồi đi ra cửa.

 

Kha Tiêu thấy cửa mở thì lập tức đưa tay lên chào kiểu quân đội, tầm mắt hơi cụp xuống bày tỏ sự kính trọng. Vì Võ Hậu đã nói người này là một vị thầy có thực lực vô cùng cao cường: "Xin chào cô Sảnh, tôi là Kha Tiêu. Hiện đang công tác trong ngành công an, chức vị là Đội trưởng của Đội điều tra đặc biệt phòng chống tội phạm, hay còn được gọi là Đội điều tra đặc biệt. Hân hạnh được gặp cô."

 

Khích Sảnh khẽ gật đầu đáp lại: "Chào anh. Chúng ta đi thôi."



 

Kha Tiêu nghe một giọng nói ngọt ngào cất lên thì kinh ngạc vô cùng, không nhịn được ngước mặt lên nhìn thẳng vào Khích Sảnh.

 

Khích Sảnh chớp chớp mắt, sao vậy? Lúc nãy cô ăn uống không được gọn gàng nên trên miệng đang dính thứ gì ư? Vẻ mặt mờ mịt của Khích Sảnh khiến Kha Tiêu tỉnh táo lại vài phần, anh không khỏi ngượng ngùng ho khan vài tiếng: "À ừ xin lỗi cô nhiều, tôi thất lễ rồi. Thôi, chúng ta đi nào."

 

Kha Tiêu bước vòng qua bên phải mở cửa cho Khích Sảnh, đợi Khích Sảnh nói tiếng cảm ơn, ngồi vào trong xe thì mặt mũi của Kha Tiêu đã ửng hồng, khi nãy Khích Sảnh đi ngang qua anh khiến mùi nước hoa quyến rũ của cô xông thẳng vào mũi, Kha Tiêu lại không nhịn được ho khan vài tiếng.

 

Lúc nãy cấp trên truyền lệnh khẩn xuống, thông báo là đã tìm được một thầy trừ ma có thực lực cao cường đến để hỗ trợ phá án, yêu cầu Kha Tiêu lập tức đi đón người, sau đó đến địa điểm giao dịch ma túy tiếp theo mà đồng chí cảnh sát chìm đã cung cấp cho bọn họ trước khi hi sinh.

 

Vì cấp trên nêu rõ phải tôn trọng và giữ mối quan hệ hợp tác với vị thầy trừ ma được mời đến, nên Kha Tiêu cứ nghĩ thầy trừ ma này cũng đã lớn tuổi mới có thể đạt được thực lực cao cường lại còn không cần nghe theo sự chỉ huy của bên cảnh sát, không ngờ đây lại là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái trẻ, quan trọng nhất là cô còn vô cùng quyến rũ.

 

Khích Sảnh thản nhiên ngồi ở ghế phụ ăn kẹo, không hề quan tâm đến sự rối rắm cực độ của Kha Tiêu. Những người gặp cô lần đầu tiên đều có biểu hiện này, cô đã quá quen thuộc rồi. Không cần nói quá nhiều làm gì, nhìn nhiều sẽ quen và khi chứng kiến, khắc liền biết được thực lực của cô ra sao.

 

Kha Tiêu lái xe đến một nhà kho cũ kỹ bên cạnh bến cảng, Khích Sảnh hài lòng thoáng gật đầu một cái, đúng là cảnh sát, năng lực tiếp nhận khá nhanh, hơn nữa còn không tỏ ra bất cứ một thái độ thiếu chuyên nghiệp nào khác.

 

Nói gì thì nói, Khích Sảnh cũng là do cấp trên của Kha Tiêu mời đến, cho đến khi nhìn thấy tận mắt được khả năng của cô thì anh ta phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, không được bộc lộ ra dù chỉ là một chút xíu thái độ không tốt nào với cô.

 

Kha Tiêu dẫn Khích Sảnh đến bên cạnh một thùng hàng to, đứng ở đây có thể quan sát được toàn cảnh bên trong: "Cô Khích Sảnh, theo tình báo thì thời gian giao dịch là hai giờ, còn năm phút nữa."

 

Khích Sảnh gật đầu, lấy một lá bùa trong túi vải dán lên trước ngực. Kha Tiêu thấy vậy không khỏi đỏ mặt, nhưng nghĩ đến bây giờ là thời điểm đang thi hành nhiệm vụ nên cũng nghiêm túc tự răn đe bản thân, thay đổi suy nghĩ rồi lại có chút tò mò, nhỏ giọng hỏi Khích Sảnh: "Cô Khích Sảnh ơi, cô dán lá bùa lên người để làm gì vậy?"

 

Khích Sảnh đang ăn một trái chuối, hôm nay là ngày cuối tháng, cô phải ăn chay vì vậy không thể ăn xúc xích được nên đã thay bằng trái cây và kẹo bánh: "Những người có học huyền thuật thì xung quanh thân thể của người đó sẽ có một vòng ánh sáng màu vàng, vòng sáng của tôi hơi chói mắt nên tôi phải tạm thời dùng bùa để giảm thiểu nó lại. Nếu không, mấy con ma đi từ xa đã nhìn thấy, anh nghĩ bọn nó sẽ vào đây mà không có một chút đề phòng nào hay sao?"

 

Kha Tiêu không khỏi giật mình, việc này anh đã nghe sư phụ nói. Nhưng vì anh chưa luyện huyền thuật nên không thể nhìn thấy vòng sáng đó, không ngờ Khích Sảnh lại biết hơn nữa còn nói vòng sáng của cô hơi chói?

 

Kha Tiêu mím môi, xem ra người mà cấp trên tìm đến thật sự rất trâu bò rồi. Khích Sảnh đứng im quan sát động tĩnh, cô không hỏi Kha Tiêu về những gì anh ta đã từng nhìn thấy vì Võ Hậu đã nói, lúc đó Kha Tiêu không thể lại gần để quan sát rõ, nếu vậy thì cô có hỏi cũng chẳng thu được thông tin hữu ích nào.

 

Đúng lúc này, một luồng gió lạnh lẽo từ tứ phía thổi đến, Khích Sảnh híp mắt nhìn qua bên phải, một nhóm gồm ba bốn hồn ma đang bay về phía bên này, cô xoay người sang bên trái thì cũng nhìn thấy thêm một nhóm hồn ma khác nữa.

 

Mí mắt của Khích Sảnh không khỏi giật giật, đây quả thật là một trải nghiệm mới mẻ của cô, từ trước đến nay, thật sự là cô chưa từng gặp tình trạng ma quỷ tụ tập lại với nhau để buôn bán hàng cấm thế này.