Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 23: Lời khen dành cho xác chết bên đường (2)




Về Trịnh Quyên, Khích Sảnh không hỏi trước vì dựa vào thái độ của Trịnh Quyên, cô hiểu rằng cô ấy rất muốn Quốc Cường có thể nhìn thấy mình để giải quyết cho thỏa nỗi hận thù ấy.

 

Ngoại trừ gặp phải ác ma, cô sẽ tự tiêu diệt ngay lúc đầu, trừ tà theo phương án đánh nhanh thắng nhanh thì còn lại cô phải hỏi rõ ý kiến của hồn ma và chủ thuê xem thế nào rồi mới có thể tính tiếp.

 

"Dạ sao cũng được ạ, dù sao con cũng là vợ cả mà, có gì phải sợ chứ."

 

Khích Sảnh nghe xong không khỏi trừng mắt với ma nữ một cái: "Bác Giang, bây giờ thì bác vào được rồi. Con cũng đề nghị nên để con làm phép, tạm thời mở mắt âm dương, có thể nhìn thấy hồn ma để tiện giải quyết mọi việc."

 

Khích Sảnh xoa xoa hoa tai nhìn sang ma nữ đang quỳ phía trước, xem ra cô ta không chút sợ sệt nào khi bị bắt quả tang, mặc dù rõ ràng là không phải vì cô ta không sợ cô, mà cô ta không thấy mình sai. Hai lá bùa hộ cửa ở bên ngoài và cả những lá bùa trấn tà cản ma trong nhà được cô trì chú đều có hiệu lực không hề kém, nhất là với dạng ma nữ thế này, muốn xâm nhập vào đây, chính là chuyện không tưởng.

 

Nhưng ma nữ này có thể vào nhà được, chỉ có hai khả năng. Một là cô ta nhập vào thân xác của người khác, hai là có người đồng ý mang theo cô ta đi vào. Khích Sảnh lại nghiêng về suy đoán thứ hai hơn vì những lá bùa đều bị sạm màu mà không phải chuyển hẳn sang màu đen, điều đó nói lên rằng không phải ma nữ tự tiện dùng biện pháp chiếm xác để xông vào đây. Xem ra là có uẩn khúc gì rồi.

 

Bên đây, ma nữ bị Khích Sảnh trừng mắt cũng tỏ vẻ đáng thương, người ta nói thật mà, đám cưới cũng tổ chức rồi, con cũng sinh luôn rồi. Thế mà gia đình này lại mời được một người có thực lực cao như thế về để xử lý cô, ma nữ rất tức tối nhưng lại không dám nói, sợ chọc giận Khích Sảnh.

 

Gương mặt Tiêu Di vô cùng tiều tụy đang đứng phía sau ông Giang, nghe lời của Khích Sảnh nói thì liền gật đầu, cô cũng muốn thấy con ma nữ đã hãm hại Học Hạng ra nông nỗi này trông như thế nào.

 

Được sự đồng ý của cả hai bên, Khích Sảnh lấy bùa ra ném về phía hai người, đợi đến khi hai lá bùa dung hòa vào trán của hai người rồi biến mất thì khi ấy, ông Giang và Tiêu Di cũng nhìn thấy rõ ràng có một con ma nữ đang quỳ phía trước Khích Sảnh.

 

Ông Giang dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người, tuy kinh ngạc nhưng vẫn trấn tĩnh được, còn Tiêu Di lại là lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với ma quỷ, mặt mày không khỏi chuyển xanh như tàu lá chuối.

 

"Thầy ơi, thầy cho phép con đứng lên nói chuyện có được không?"

 

Khích Sảnh gật đầu: "Cô cứ đứng lên đi, nói xem cô tên là gì? Tại sao lại đi theo ám Học Hạng rồi còn tự xưng là vợ cả là như thế nào?"

 

"Con tên Khánh Dung, mới c.h.ế.t hơn hai tuần nay thôi ạ."

 

Khánh Dung nhăn mặt: "Nhưng nói con đơn phương theo ám Học Hạng thì oan cho con quá. Học Hạng chính là người đã trêu ghẹo con trước."

 

Nghe Khánh Dung kể, mí mắt của Khích Sảnh không kiềm chế được co giật liên hồi, cũng không nhịn được liếc sang nhìn Tiêu Di mặt mũi đau khổ, đang bị kích động đến nỗi phải ngồi bệt xuống đất, Khích Sảnh âm thầm thở dài một hơi, bây giờ đến ngay cả ma mà Học Hạng cũng có tư tưởng để ngoại tình, Khích Sảnh bày tỏ, cô đã không còn lời nói gì thêm để bình luận về sự việc này.

 



Khánh Dung c.h.ế.t tầm hơn hai tuần trước, cô ta c.h.ế.t vì tai nạn xe. Lúc Khánh Dung băng qua đường thì bị một chiếc xe tải được điều khiển bởi một gã tài xế say xỉn đ.â.m trúng, Khánh Dung c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Linh hồn của Khánh Dung vừa rời khỏi xác, khi ấy Khánh Dung còn chưa ý thức được rằng mình đã c.h.ế.t cho đến khi nhìn thấy thân xác của mình đang nằm trong một vũng m.á.u ở bên đường.

 

Lúc này thì Học Hạng mua đồ ở gần đó, thấy có tai nạn cũng chạy đến xem, vừa nhìn thấy Khánh Dung đang nằm bất động trong vũng m.á.u thì Học Hạng liền mở miệng cảm thán: "Trời ơi, đẹp thế này mà c.h.ế.t thật uổng quá đi, còn trẻ thế mà."

 

Khánh Dung đang ngẩn ngơ nhìn xác c.h.ế.t của mình thì nghe lời nói của Học Hạng truyền đến, trong vô thức, linh hồn không tự chủ được liền bay theo Học Hạng. Bấy giờ, Học Hạng đang ở một mình trong căn hộ riêng, trong nhà không thờ cúng hay có bất cứ loại bùa chú trừ tà đuổi ma gì cả.

 

Bình thường nếu chủ nhà không mời thì ma quỷ sẽ không thể vào, trừ những ác linh có năng lực cao thâm. Nhưng lúc nãy Học Hạng đã gieo cái nhân, khen ngợi Khánh Dung nên Khánh Dung tiến vào rất dễ dàng.

 

Tối đến, khi Học Hạng đang chìm sâu vào giấc ngủ thì Khánh Dung liền tiến vào giấc mộng của Học Hạng. Không biết diễn biến cụ thể thế nào, nhưng theo lời kể của Khánh Dung thì Học Hạng là người chủ động, khơi lửa tình rồi hai người bắt đầu mây mưa một trận, xong lại thêm một trận nữa.

 

Từ đêm ấy, tối hôm nào Khánh Dung và Học Hạng cũng lăn lộn cùng nhau, sau đó Học Hạng bắt đầu buông lời thề hẹn, nói muốn cưới Khánh Dung làm vợ, sinh con. Còn về việc đã có vợ sắp cưới, Học Hạng không giấu được Khánh Dung nên đã nói thẳng rằng hắn ta không còn yêu Tiêu Di nữa, Khánh Dung mới chính là người mà hắn yêu.

 

Rồi hai người bắt đầu tổ chức hôn lễ, Khánh Dung cũng mời người nhà của cô đến để làm chứng, sau đó Học Hạng nói với Khánh Dung rằng hắn muốn đi theo cô, không muốn âm dương cách biệt thế này nữa.

 

Còn Khánh Dung, thấy Học Hạng ngày càng tiều tụy vì tiêu hao quá nhiều đến dương khí do gần gũi mình mỗi đêm thì rất bất lực, nên khi nghe Học Hạng nói vậy, Khánh Dung rất vui mừng, nếu Học Hạng chịu đi theo cô thì quá tốt rồi.

 

Diễn biến sau đó chính là những gì Tiêu Di đã thấy và kể lại, Học Hạng bắt đầu trở nên bất thường, nguyên do là vì hồn phách của Học Hạng càng ngày càng không ổn định mà ra.

 

Khi Tiêu Di dắt Học Hạng về nhà ra mắt thì Học Hạng cũng âm thầm mang theo Khánh Dung vào nhà. Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, bước đến bên cạnh Học Hạng, đưa tay ấn một cái vào cổ của Học Hạng thì hắn ta lập tức tỉnh dậy.

 

Học Hạng nhìn sang thì thấy Tiêu Di đang thất thần, ngó thấy vẻ mặt không chút hòa nhã của ông Giang, rồi quay lại nhìn Khánh Dung đang đứng ở một bên vui vẻ mỉm cười với hắn ta, cuối cùng là nhìn về Khích Sảnh đang vô cùng bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm.

 

Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, cất giọng chầm chậm: "Học Hạng, ông Giang mời tôi đến đây để trừ tà cho anh. Nhưng bây giờ, ma nữ đang bám theo anh, cũng chính là Khánh Dung lại nói là anh trêu chọc cô ấy trước, sau còn cam tâm tình nguyện kết hôn rồi cuối cùng là muốn đi theo Khánh Dung sang thế giới bên kia. Anh nói xem, những lời Khánh Dung nói có phải là sự thật hay không?"

 

Học Hạng cũng dần dần hoàn hồn và hiểu rõ những chuyện đang xảy ra trước mắt, xem ra nhà Tiêu Di đã mời được một thầy trừ ma có thực lực nên mới bắt được Khánh Dung, nếu bây giờ anh có phủ nhận thì cũng đã quá muộn rồi, không thể cứu vãn thêm bất cứ điều gì nữa: "Không sai, những gì Dung nói đều là sự thật."

 

Nghe được câu trả lời đầy khẳng định của Học Hạng, tròng mắt tràn ngập tia m.á.u của Tiêu Di quay phắc sang, trợn to mắt nhìn chằm chằm Học Hạng: "Lê Học Hạng, anh dám cắm sừng tôi ư? Hơn nữa còn là với một con ma, tại sao chứ? Anh nói đi. Anh đùa với tôi sao?"

 



Khánh Dung bĩu môi nhìn sang: "Ê cô kia, nói chuyện cho cẩn thận. Ma thì sao chứ? Cô đang tỏ ra kỳ thị loài ma chúng tôi đó hả?"

 

Khánh Dung đang còn định nói tiếp cho đã cái nư thì bỗng thấy ánh mắt sắc lẻm mà Khích Sảnh liếc qua, Khánh Dung ngay lập tức tự giác ngậm miệng lại, có chút giận dỗi liếc nhìn sang chỗ khác.

 

Học Hạng cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Di, sau đó bật cười thật to, trong giọng nói tràn ngập sự mỉa mai: "Cô còn dám hỏi tôi tại sao ư? Tôi vướng nợ, giang hồ sắp đến nhà băm vằm tôi ra thành từng miếng nhỏ rồi quăng xuống hồ cho cá vồ ăn kia kìa. Cô nào có quan tâm hay giúp đỡ tôi một tiếng, ngay cả hỏi han cô còn không thèm. Bây giờ cô có quyền gì mà trách móc tôi?"

 

Tiêu Di có chút hoang mang, quay sang hỏi ngược lại Học Hạng: "Sao cơ? Tôi bỏ mặc anh lúc nào? Anh đang dính nợ ư? Tôi chưa hề biết chút gì về điều đó cả."

 

Hừ một tiếng rõ to, Học Hạng nói lời châm biếm: "Hay thật đấy cô Giang Tiêu Di ạ, giờ thì sao? Cô còn đang giả ngây giả dại với tôi sao? Nếu cô đã muốn đóng kịch như vậy thì tôi cũng sẽ chiều cô tới cùng, kể lại cho cô nghe. Có một buổi tối nọ, tôi gọi điện cho cô, hỏi nếu như tôi thiếu nợ quá nhiều, không có khả năng chi trả thì cô có chịu giúp đỡ tôi hay không? Khi đó cô nói có, đến khi tôi nói nếu số nợ lên đến cả tỷ đồng thì sao, cô lại kêu tôi mơ đi sau đó liền tắt máy."

 

"Tình cảm hơn tám năm trời cứ thế mà không thể chiến thắng được tiền bạc, bây giờ cô còn dám nói rằng cô chưa hề hay biết gì à?"

 

Gương mặt của Tiêu Di vô cùng sửng sốt: "Tối hôm đó là lúc tôi đi công tác, bình thường chúng ta đều hay đùa giỡn với nhau nên khi anh gọi và nói những điều đó, tôi chưa hề nghĩ anh đang nghiêm túc nên mới đùa giỡn, nói anh hãy mơ đi nhé sau đó tắt máy vì khi đó đối tác đã đến."

 

Học Hạng bỗng trở nên vô cùng tức giận: "Đồ đàn bà lươn lẹo, hay lắm. Nếu cô nói vậy thì lần thứ hai tôi ngỏ lời với cô thì sao, có một buổi sáng, trước khi cô đi làm tôi đã nhắc lại lần nữa một cách nghiêm túc, nhưng cô nhớ thử xem, thái độ của cô khi đó là thế nào."

 

Người của Tiêu Di thoáng cứng đờ, dạo đó là lúc công ty đang có một dự án lớn bị thất bại, tâm trạng cô vô cùng tồi tệ.

 

Sáng ngày hôm đó.

 

Học Hạng đặt tô phở xuống: "Em ăn đi cho nóng."

 

Tiêu Di không muốn nói chuyện, cô vẫn luôn bực bội vì đối tác là một người không giữ chữ tín, dẫn đến tình trạng công ty của cô bị tổn thất, con số có thể lên đến hàng trăm tỷ đồng.

 

"Anh có chuyện muốn nói với em."

 

"Ừ, anh nói đi."

 

"Ừ, nếu như anh đang thiếu nợ người ta mấy tỷ đồng thì sao? Em có đồng ý giúp đỡ anh không? Chỉ là cho anh mượn thôi, sau này đợi tích góp đầy đủ, anh sẽ trả lại cho em ngay."