Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 17: Huyệt mộ bên bờ biển (7)




Khích Sảnh giáp lá cà với nguyên cả đám cương thi, đồng thời cũng nhân cơ hội chế trụ chúng nó, dán bùa lên trán.

 

Xử lý xong gần hơn hai chục con cương thi cũng đã khiến mồ hôi của Khích Sảnh chảy ra như tắm, cô không hề để ý đến hình tượng, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, lấy ra một cái khăn lau lung tung khắp mặt, thật sự quá nóng.

 

Khích Sảnh cũng tiện tay cởi bỏ chiếc áo lông, nhét vào trong túi vải. Túi vải màu vàng này của cô xem ra khá giống với chiếc túi thần kỳ của Doraemon đúng chứ? Nhét cái gì cũng có thể vào được, có điều nó hơi phình to lên mà thôi.

 

Y Y đi đến bên cạnh đưa cho Khích Sảnh chai nước, cô gật đầu nói cám ơn, tu một hơi hết nửa chai.

 

Khích Sảnh nhìn đến hồ nước xanh ngắt, trong lòng có chút phiền muộn, cái hang động quái quỷ này thật sự là biết cách hành hạ người khác, từ khí hậu lạnh đến lửa dưới địa ngục rồi đến hồ nước.

 

Ra dấu kêu Y Y đi theo mình, Khích Sảnh không có biểu cảm gì nhiều, chỉ ôm chặt túi vải vào trong lòng, dứt khoát nhảy xuống.

 

Lúc Khích Sảnh nhảy xuống hồ nước mới nhận ra hồ nước này sâu vô cùng, điều đáng ngạc nhiên là cô có thể thoải mái bơi qua bơi lại dưới nước giống như ở trên bờ, có thể hít thở đều đều và còn không bị ướt.

 

Khích Sảnh trợn to mắt nhìn xuống thân thể của mình. Phía bên ngoài thân thể cô có một vòng tròn bảo hộ màu xanh nhạt đang vây quanh chặt chẽ.

 

Trong nhất thời, Khích Sảnh chưa động não kịp, nguyên do của chuyện kỳ lạ này từ đâu mà đến, cô xoay người nhìn về phía Y Y. Đương nhiên Y Y thì không được may mắn như vậy, bà đang cố gắng nín thở dưới nước.

 

Khích Sảnh nắm tay Y Y, kéo bà bơi nhanh về phía trước.

 

Hai người bơi khoảng vài phút, cuối cùng cũng tìm thấy nơi để ngoi lên, Lúc này, Y Y đã sắp không còn chịu đựng được nữa.

 

Khích Sảnh ngoi lên mặt nước đầu tiên, nơi đây không còn là một hang động tối tăm nữa mà là một căn mật thất nhỏ, cô dìu Y Y lên ngồi dựa vào mép tường, nhanh chóng quan sát xung quanh.

 

Đối diện với hồ nước là thứ gì đó trông rất giống với một cái giếng, Khích Sảnh đi đến bên cạnh, xác định được thật sự là một cái giếng. Cô đưa tay kéo một cái, mấy miếng gỗ trên miệng giếng liền bị bung ra. Khích Sảnh chậc lưỡi, xem ra là đã quá lâu, đều bị mục nát cả rồi.

 

Khích Sảnh xách mấy miếng gỗ đến chỗ Y Y ngồi, ném ra một lá bùa triệu hồi lửa, trong phút chốc, ánh lửa vàng phừng lên, một đống lửa nhỏ cứ như thế mà xuất hiện.

 

Khích Sảnh xua tay với Y Y, ý bảo bà không cần cám ơn, còn mình thì đi đến bên hồ nước. Cô để chiếc túi vải lại trên mặt đất, suy nghĩ một chút, cô lấy viên ngọc màu xanh dương mà lúc nãy đã nhét trong n.g.ự.c ra, nhét luôn vào túi vải rồi không chút do dự nhảy ầm xuống nước.

 

Hai mươi phút sau.

 

Khích Sảnh đang ngồi bên đống lửa cùng với Y Y để sưởi ấm, không ngoài dự đoán của cô, viên ngọc màu xanh dương này chính là lý do khiến cô có cái vòng bảo vệ màu xanh nhạt đó.

 

Khích Sảnh thở dài một hơi, ướt hết cả người, đúng là một cuộc thí nghiệm quá là cao cả. Cô đưa tay vào túi vải tìm tòi, rút được một cây xúc xích, cô liếc mắt qua nhìn hạn sử dụng rồi mở ra ăn ngon lành.

 

Y Y ngồi bên cạnh Khích Sảnh nhìn sang, không kiềm được giật giật khóe miệng. Cô gái này là một thầy trừ ma có thực lực rất cao, nhưng làm ơn đừng nhìn vào vẻ bề ngoài của cô ấy mà đánh giá, nếu không, bạn sẽ không thấy được điều gì cả.

 

Vốn dĩ quần áo trên người Khích Sảnh không quá dày, lại thêm cô sử dụng đạo thuật để hong khô nên chỉ tầm khoảng hai tiếng đồng hồ sau thì toàn thân của cô đều có thể khô ráo hoàn toàn.

 

Khích Sảnh bắt đầu nghiên cứu xung quanh.



 

Căn mật thất này được thiết kế vô cùng đơn giản, chỉ có một căn phòng nhỏ với ba bức tường và một cái giếng ở góc mà thôi.

 

Như vậy thì xem ra sẽ có hai khả năng.

 

Thứ nhất, cái tiếng chính là đường đi tiếp theo. Thứ hai, nơi này còn có một căn mật thật nhỏ ẩn bên trong căn mật thất này, đầu mối có thể là liên quan đến cái giếng hoặc cái giếng chỉ là thứ đồ để trang trí cho vui.

 

Khích Sảnh ăn xong miếng xúc xích cuối cùng, tiện tay ném vỏ vào đống lửa đang cháy le lói sắp tàn vì hết gỗ, thân là một công dân gương mẫu thì không nên xả rác bừa bãi.

 

Đúng lúc Khích Sảnh đang lắc lư tới lui để nghiên cứu cái giếng thì nghe Y Y kêu lên tiếng, cô vừa quay lại thì liền nhìn thấy một cánh cửa đã mở ra trên vách tường từ bao giờ.

 

Y Y lạnh nhạt giải thích: "Lúc nãy tôi sửa sang đồ đạc trên người thì lỡ vướng phải vạt áo khoác nên bị ngã về phía sau, tự dưng nó thành ra thế này."

 

Khích Sảnh không khỏi bật ngón tay cái lên, đánh bậy đánh bạ thôi mà cũng trúng được, đây là vận may đấy, nên tự hào Y Y à.

 

Khích Sảnh bật đèn pin, đi vào bên trong. Y Y vừa được Khích Sảnh bật ngón tay cái khen ngợi cũng lặng lẽ đi theo phía sau, bà cũng muốn nói gì đó cho bầu không khí trở nên vui vẻ nhưng thật sự là bà không giỏi về khoảng đó, huống hồ lại còn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này.

 

Một căn hầm tràn đầy xác ướp.

 

Đó là những gì Khích Sảnh và Y Y đã nhìn thấy khi bước vào cánh cửa.

 

Ở cuối căn hầm, Khích Sảnh nhìn thấy một cánh cửa cũ kỹ đến nỗi bám đầy rêu phong.

 

Khoan đã, rêu phong ư? Nếu có rêu phong thì có nghĩa là trong căn hầm này phải có nước hoặc ít nhất là hơi nước, một căn hầm đầy xác ướp thế này thì lấy đâu ra nước?

 

Khích Sảnh ngẩng đầu chín mươi độ nhìn lên phía trên căn hầm, cùng lúc đó, những con ma da đang bám trên đó cũng nhìn lại cô chằm chằm.

 

Mặt Khích Sảnh biến sắc, hét to: "Chạy nhanh."

 

Khích Sảnh đưa tay túm lấy tay của Y Y, lôi kéo bà chạy nhanh như bay ra khỏi căn hầm.

 

Vừa ra khỏi cánh cửa, Khích Sảnh đẩy Y Y vào góc khuất bên trong cái giếng, còn cô thì lùi lại phía sau vài bước, còn nơi Khích Sảnh vừa lui, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được nước đang chảy đến đó như đang đuổi theo cô.

 

Khích Sảnh niệm chú rồi tung vài lá bùa đến, bùm bùm hai ba tiếng nổ vang lên, vũng nước bám theo cô nhanh chóng rụt lại, tiếng gào thét như có như không vang lên, nghe ai oán thê lương vô cùng.

 

Khích Sảnh xoa xoa thái dương, khi nãy cô còn không để ý nhiều, hiện tại nghĩ lại thì cũng không tự nhiên mà xuất hiện một cái hồ nước ở đây làm gì, hóa ra đều là sắp xếp tinh vi từ trước cả rồi, còn có cả ma da cơ đấy.

 

Ma da không phải là một loài thích g.i.ế.c chóc hay cần phải g.i.ế.c người để trở nên mạnh mẽ hơn mà ma da là một loài cần kéo người sống xuống làm thế thân, thay chỗ của mình để bản thân có thể đi đầu thai.

 

Huyệt mộ này đã tồn tại lâu như vậy, thử nghĩ xem, bao nhiêu người có thể đi vào đây chứ? Ít nhất là gần trăm năm trở lại đây, không có ai phát hiện ra huyệt mộ này.

 



Bây giờ nhìn thấy có người sống, những con ma da này nhất định là sẽ không sợ hãi bất cứ điều gì cũng sẽ càng không nương tay, chúng sẽ bất chấp tất cả để có thể được đi đầu thai.

 

Muốn qua được ải này, chỉ có thể đánh một trận, tiêu diệt hết bọn chúng mà thôi.

 

Phân tích xong xuôi, Khích Sảnh gọi Y Y đến đậy nắp giếng lại, cô nhanh tay bày một bàn cúng đơn giản gồm hai chung nước và một cái chung dùng để cắm nhang trên nắp giếng, sau đó cô đốt lá bùa, lấy tro làm mực, vẽ một đường phân chia.

 

Khích Sảnh và Y Y ở bên phía cái giếng, còn cánh cửa xuống căn hầm và hồ nước thì ở chung một bên.

 

Y Y nhìn thấy Khích Sảnh móc từ túi vải ra cây nhang, bẻ làm đôi, mồi lửa rồi cắm lên cái chung nhỏ được đặt ở giữa thì mí mắt không khỏi giật giật.

 

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa cao nhân như Khích Sảnh và kẻ tầm thường như bà, nói đến việc đem nhang đi vào huyệt mộ thì xin lỗi, đúng là đầu óc đơn giản như bà đây thật sự chưa từng nghĩ đến.

 

Y Y không kiềm chế được nghĩ thêm, có lẽ là do bát hương hơi nặng nên Khích Sảnh mới không mang theo, nếu không có lẽ cô cũng mang theo một cái luôn rồi.

 

Nếu Khích Sảnh biết Y Y nghĩ như vậy thì nhất định sẽ bật ngón tay cái lên khen ngợi bà, không sai, sự thật chính là như vậy đấy.

 

Khích Sảnh chuẩn bị xong xuôi liền bắt đầu niệm chú, lấy la bàn cổ trong túi vải ra cầm sẵn một bên tay, tiếng niệm chú của Khích Sảnh vang lên ngày càng lớn, càng nhanh.

 

Cùng lúc đó thì những con ma da cũng sắp không chịu được sự bức ép của Khích Sảnh mà muốn lần mò ra hồ nước để lấy lại sức lực, ma da bọn nó vốn đã không thể rời nước quá lâu, bọn nó vào căn hầm chứa xác ướp này là để cung cấp hơi nước, nuôi dưỡng xác ướp, khiến xác ướp mau chóng trưởng thành như lời người kia dặn, nửa ngày sau là bọn nó lại phải trở về hồ bổ sung nước, sau đó mới có thể tiếp tục nhiệm vụ. Bây giờ bị cô gái kia bày trận ép bọn nó đến không còn chút hơi nước, nghĩ bọn nó là khô cá sặc hay sao chứ?

 

Ma da bày tỏ sự tức giận vô cùng, cô gái đáng ghét này, bọn ma da quyết định sẽ liều c.h.ế.t xông ra hồ nước sau đó, phải kéo cô gái đó xuống hồ dìm cho đến chết.

 

Khích Sảnh ngoài này vẫn thong thả niệm chú, bọn ma da này không hổ là ma da lâu năm, lì lợm đến như vậy, Khích Sảnh suy tư, cô có nên cho thêm chút gia vị gì nữa không? Có vẻ chưa đủ đô với bọn nó.

 

Đúng lúc này, những cái bóng nhầy nhụa, dính đầy nước bắt đầu từ trong hầm xông ra, lao thẳng xuống hồ.

 

Khích Sảnh chậc lưỡi, ngừng niệm chú, cuối cùng cũng chịu ra rồi đấy.

 

Không lâu sau, những con ma da lập tức nổi lên khỏi mặt nước, bay thẳng đến muốn tấn công Khích Sảnh, cô chỉ đứng nhìn một cách lẳng lặng, không phản ứng lại.

 

Khi bọn ma da bay đến đường phân chia màu đen mà Khích Sảnh đã vẽ ra từ tro của lá bùa thì liền bị b.ắ.n ngược trở về sau, bọn ma da đang định tiến lên thêm lần nữa thì Khích Sảnh nâng tay, chiếu thẳng la bàn cổ vào bọn nó.

 

Không quan tâm đến tiếng kêu la thảm thiết, Khích Sảnh lấy ra một ít bùa, niệm một đoạn chú ngắn sau đó ném về phía trước: "Giải."

 

Một tiếng nổ to vang lên, Khích Sảnh hạ tay xuống, cất la bàn cổ vào túi vải, dọn dẹp mọi thứ.

 

Y Y ngước cổ nhìn lên, trên không trung vốn dĩ có không ít những con ma da nhầy nhụa, bây giờ đã biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại những giọt nước cuối cùng đang rơi rớt từ trên không, rơi xuống mặt hồ đầy êm ả.

 

Khích Sảnh không có bất cứ cảm xúc gì, những loại ma như ma da, khi c.h.ế.t đi quá oan ức, không thể nào có khả năng siêu thoát được, trừ khi kiếm được người thế chỗ của mình, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ là một vòng lặp c.h.ế.t chóc không ngừng nghỉ mà thôi, chi bằng hồn bay phách tán, sớm về với cõi hư vô, đó mới là cách tốt nhất.