Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Ma vương cười to, khinh bỉ nhìn sang Khích Sảnh: "Có vẻ như ta đã ngủ quá lâu rồi, đến một con nhóc như ngươi cũng dám cư xử với ta như vậy. Xem đây."
Ma vương vừa dứt lời liền chụp một tay qua, cánh tay dài thòng nhanh chóng vươn đến Khích Sảnh, dù vậy Khích Sảnh vẫn đứng im không chút động tĩnh, ngay khi mọi người đều nghĩ chắc chắn Ma vương sẽ khiến Khích Sảnh bị thương thì bỗng một tiếng rồng ngâm vang dội truyền đến, cùng lúc đó, Ma vương cũng hét lên đau đớn.
Khích Sảnh cười mỉm chi nhìn Si xuất hiện trước mặt mình, một khi đã công khai rồi thì không cần phải giấu giếm nhiều nữa.
Cả người Y Y ngẩn ngơ, thật là trâu bò, cô gái này còn mang theo cả rồng ư? Cô ấy có cả rồng ư? Bà đang thấy gì đây? Khi cánh tay to dài của Ma vương sắp quất trúng vào người Khích Sảnh thì một con rồng không biết từ đâu xuất hiện trước mặt cô nhanh chóng phất cánh một cái kèm theo tiếng ngâm vang dội, thế là liền khiến Ma vương đau đớn rút lui.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến Ngăn Diện nhìn đến muốn rơi cả cằm xuống đất, tại sao từ khi gặp cô gái này thì mọi sự suy tính của ông đều như bị ngâm trong nước nóng, bốc hơi, không còn điều gì là có thể trở thành sự thật.
Gương mặt Ngăn Diện không khỏi trở nên dữ tợn: "Ma vương. Mau chóng kết liễu cô ta đi."
Ma vương nhe răng trợn mắt, tên Ngăn Diện này bị điên có đúng không? Cô ta có rồng bên cạnh.
Nên biết, hiện nay, rồng còn khó gặp hơn Ma vương rất nhiều, nói cách khác là vì rồng vốn đã tuyệt chủng từ rất lâu.
Đơn giản là vì Ma vương có thể trải qua nhiều giai đoạn mà luyện hóa thành, còn rồng thì không thể luyện hóa được.
Rồng là một loài đứng trong hàng ngũ tứ linh, trên người mang theo uy lực của trời, hơi thở của đất. Đến cả thiên địa cũng đều ưu ái loài rồng vô cùng, nó chỉ là một Ma vương nho nhỏ mấy trăm năm tuổi, muốn đấu với rồng chỉ là chuyện hoang đường trong mộng.
Huống hồ, tiếng ngâm của con rồng này mang theo uy lực lớn như vậy khiến nó cũng không nhịn được run rẩy dữ dội, chắc chắn đây không đơn thuần chỉ là một con rồng bình thường được.
Tình hình đã vậy, ai còn rảnh rỗi đi quan tâm đến thực lực của cô ta ra sao chứ. Chỉ nhìn vào việc cô ta có con rồng này bên cạnh thì cũng đã đủ bản lĩnh rồi. Hơn nữa, chẳng lẽ một con rồng không tầm thường thế này lại đi theo bên cạnh một người bất tài vô dụng sao?
Sau khi phân tích rõ lợi hại thiệt hơn, mồ hôi lạnh của Ma vương không khỏi chảy ra như tắm, nó còn muốn ngao du thêm mấy nghìn năm nữa, nó chưa muốn c.h.ế.t sớm như vậy.
Ma vương vừa nãy mới nhe nanh, giương vuốt hăm dọa Khích Sảnh đã biến mất tự khi nào, bây giờ chỉ còn lại một Ma vương cung kính, ngoan ngoãn vô cùng.
"Dạ con xin chào thầy, trăm sai vạn sai đều là con sai, mong thầy rộng lượng bỏ qua cho một Ma vương đang còn trong độ tuổi sơ sinh như con."
Mí mắt Khích Sảnh không khỏi giật giật, tên Ma vương này vô sỉ thật đấy, ban nãy còn la ó hung hăng muốn ăn thịt cô, giờ lại còn mặt dày không biết ngại đi liệt kê tuổi tác ra để có thể sống sót.
Có điều quả thật là thông minh hơn tên Ngăn Diện kia nhiều lắm.
Khích Sảnh phất tay, ra dấu cho Si không cần làm gì thêm, cô cũng không muốn mất thời gian quá nhiều ở nơi này.
Việc quan trọng nhất hiện tại là cần tìm được long thân của Si rồi còn mau chóng tìm đường ra ngoài, cô bị kẹt ở đây đến sắp hỏng luôn rồi.
Đúng là con người, đa số đều sẽ có tính tình thế này. Khi xưa, thời gian Khích Sảnh còn phải chăm chỉ học đạo trên núi, bao nhiêu cực khổ cũng đều cắn răng nuốt vào. Cho đến bây giờ, cô vẫn không khỏi ám ảnh về lần đầu phải ngủ cả đêm dưới hầm tối tràn đầy hồn ma, lần đầu tiên vào quan tài canh cương thi hay lần đầu tiên lao thẳng xuống nước để có thể hiểu biết rõ ràng về ma da*.
*Ma da: Là tên gọi những hồn ma c.h.ế.t trôi dưới sông nước, ao hồ.
Còn bây giờ mới có chút gian lao thôi đã cảm thấy lười biếng. Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, chắc cô nên siêng năng hơn một chút. Bây giờ còn trẻ nên gắng sức làm lụng tích lũy tiền bạc, sau này già đi mới có thể có được một cuộc sống thoải mái, sung túc.
"Được rồi, nếu đã biết điều như vậy thì tạm tha cho nhà ngươi một lần. Lần sau gặp lại nhất định sẽ không tha cho ngươi, chỉ làm việc xấu xa là giỏi."
Ma vương sờ mũi, ưu tư nhìn mặt đất, người ta là Ma vương mà, không lẽ phải đi trừ ma diệt quỷ cứu vớt chúng sanh mới được gọi là đúng nghĩa vụ hay sao?
Khích Sảnh dẫn đầu bước một chân lên cây cầu, sợi dây xích dưới chân cô bị lực tác động lên không tránh khỏi việc phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, trong hang tối âm u nghe qua có chút hơi đáng sợ.
"Hủy bỏ khế ước với ông ta đi. Nếu không lần sau gặp lại, nhất định sẽ không tha cho nhà ngươi."
Khích Sảnh bỏ lại một lời cảnh báo sau đó nhẹ nhàng bước qua cầu dây xích, ngọn lửa đang dâng cao và những bộ hài cốt đang oán thán ấy vậy mà như vô hình, không hề chạm được vào người Khích Sảnh dù chỉ là một chút.
Lúc đầu Y Y thấy Khích Sảnh bước lên dây xích cũng rất hoảng hốt, nhưng sự tin tưởng của bà đối với Khích Sảnh vẫn nhiều hơn, nén xuống nỗi sợ hãi, Y Y cũng đành đánh liều cất bước đi theo cô.
Trước khi Y Y bước lên dây xích thì liền nghe thấy lời nói của Khích Sảnh truyền đến: "Phong bế hết các giác quan, trừ thị giác."
Không nghĩ ngợi quá nhiều, Y Y liền nhanh chóng làm theo lời nói của Khích Sảnh, quả nhiên là có hiệu quả, giống như Khích Sảnh, bà cũng không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa và những bộ hài cốt bên dưới.
Khi Khích Sảnh và Y Y đã đến bên kia cầu, mâu thuẫn nội bộ giữa Ma vương và Ngăn Diện cũng giải quyết xong.
Ma vương và Ngăn Diện giải trừ khế ước trong sự bất mãn của Ngăn Diện, Ma vương nhìn sang bên kia cầu gật đầu chào tạm biệt Khích Sảnh một cái sau đó liền biến mất.
Mắt của Khích Sảnh híp lại, nhìn Ngăn Diện đang định bước lên cầu.
Thực ra cây cầu này có thiết kế trận pháp, nếu nói lửa nóng và hài cốt là giả thì cũng không đúng mà nếu nói là thật thì cũng không phải.
Vì trận pháp này chỉ có hiệu quả với những sinh vật còn sự sống, chính vì vậy Khích Sảnh mới kêu Y Y làm như thế.
Trận pháp này, Khích Sảnh vẫn có thể giải được, chỉ là phải mất chút thời gian, có điều giải để làm gì trong khi cô có thể vượt qua nó một cách an toàn và tên Ngăn Diện đáng ghét đó vẫn còn ở phía sau.
Ánh mắt của Khích Sảnh không khỏi đảo qua An An cả người trần trụi đang nằm im lìm trên mặt đất đến giờ vẫn chưa tỉnh, cô lại nhìn sang nhìn Ngăn Diện đang muốn đi qua cầu.
Khích Sảnh cười mỉm, cúi người xuống đất nhặt lên một viên đá nhỏ ném chính xác vào một huyệt đạo trên cổ của An An, ngay tức khắc An An liền tỉnh dậy, hô đau một tiếng.
Lúc Khích Sảnh xoay người rời đi, khóe mắt còn thấy được cảnh tượng Ngăn Diện chạy đến bên An An nói gì đó rồi hai người ôm nhau thắm thiết.
Khích Sảnh lắc đầu, cô không biết nên nói gì thêm cho phải. Dựa vào việc cùng là phái nữ với nhau thì cô chỉ có thể giúp cô ta được đến đây, còn lại phải xem tạo hóa của cô ta ra sao, lòng dạ hẹp hòi của cô vẫn còn nhớ rất rõ thái độ lườm nguýt và khinh khi của An An đã dành cho cô đấy.
Y Y chứng kiến hết thảy thì mím môi không nói gì, bà cũng đã nhìn ra Khích Sảnh là người ngoài lạnh trong nóng, luôn tỏ vẻ khó gần nhưng thật sự không phải người có tâm địa xấu xa.
Bà gia nhập phái Hòa Bình nên biết về đoạn ân oán của phái Chính Nghĩa và phái Trung Quyền dù không rõ tường tận, nhưng điều luật của phái Hòa Bình đã ghi rõ khi gặp phái Trung Quyền, có thể không g.i.ế.c hại nhưng đồng thời cũng không được giúp đỡ. Khích Sảnh lại là người thừa kế chính thức của phái Chính Nghĩa, khi nãy việc Khích Sảnh ra tay cứu giúp An An ít nhiều chính là điều không thể bàn cãi.
Nhìn bộ dạng của tên Ngăn Diện kia chắc chắn là muốn bỏ rơi An An.
Vượt qua cây cầu, Khích Sảnh và Y Y lại đi sâu vào một lối khác, đường hầm này có chút chật hẹp.
Đi một lúc trong đường hầm tối tăm, Khích Sảnh cũng nhìn thấy được một hang động lớn phía trước mặt. Ở giữa hang động có một hồ nước xanh ngắt, xung quanh hang động có các quan tài được dựng san sát nhau.
Khích Sảnh quan sát xung quanh hang động, cô không thấy được lối đi tiếp theo.
Lúc này, ánh mắt Khích Sảnh không tự chủ được liếc nhìn hồ nước chính giữa hang động, không thể nào xuất hiện đường cùng ở đây được, nhất định phải có lối rẽ tiếp theo.
Mà xung quanh đều không có lối, hồ nước xanh ngắt thế này xuất hiện ở đây không khỏi có chút kỳ lạ.
Khích Sảnh có một suy nghĩ táo bạo, có thể hồ nước này chính là lối rẽ tiếp theo.
Si bay vài vòng trên không trung: "Sắp đến rồi Khích Sảnh, ta có thể cảm nhận được long thân đang kêu gọi ta rất mãnh liệt, nhanh lên đi Khích Sảnh."
Khích Sảnh gật đầu, đưa tay chọt chọt vào cái đuôi dài của Si một cái, nhấc chân đến bên cạnh một quan tài gỗ gần nhất, mở nắp ra.
Không ngoài dự đoán của Khích Sảnh, bên trong những quan tài này chính là cương thi.
Nhưng cương thi được sắp xếp ở xung quanh hồ nước thế này là để bảo vệ hồ nước sao?
Khích Sảnh chầm chậm đi đến bên cạnh hồ nước, đưa một tay ra chạm vào mặt nước.
Tất cả đều im lặng, không có gì thay đổi.
Khích Sảnh không khỏi suy tư, sao thế nhỉ? Sai ở chỗ nào đây?
Lúc này, Khích Sảnh tình cờ bắt gặp ánh mắt của Y Y đang nhìn chằm chằm đỉnh hang, cô không khỏi ngước mắt nhìn theo.
Trong phút chốc, ánh mắt của Khích Sảnh liền sáng ngời. Đối diện với hồ nước xanh ngắt phía dưới thì trên đỉnh hang có một viên ngọc màu xanh dương trong trẻo vô cùng.
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai: "Y Y, lui về đường hầm một chút đi."
Nhìn Y Y đã lùi sâu về đường hầm, Khích Sảnh lập tức xoay người nhảy đến một chiếc quan tài, đạp chân vào đó lấy đà rồi xoay người lần nữa tung thân thể lên cao, đưa tay bắt lấy viên ngọc màu xanh dương đó.
Đúng lúc này, nắp của những chiếc quan tài xung quanh bỗng nổ tung, trong phút chốc, cương thi ở bốn phía đều đua nhau xông ra khỏi quan tài, hướng về phía Khích Sảnh để tấn công.