Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Giải quyết xong bọn ma da, Khích Sảnh nhấc chân bước vào cánh cửa lần nữa. Cô giương mắt nhìn một hầm đầy xác ướp, suy nghĩ chốc lát.
Nếu bây giờ đốt đống xác ướp này đi, có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến cánh cửa phía sau. Khích Sảnh đến bên cạnh cái xác ướp gần nhất, quan sát kỹ càng, xem ra vẫn còn chưa đến thời gian thức tỉnh, thế thì đợi khi xong việc rồi cô sẽ quay trở lại để thiêu hủy cũng không muộn.
Khích Sảnh đi xuyên qua đám xác ướp, cất bước đến cánh cửa cũ kỹ, phủ đầy rêu phong.
Khích Sảnh trợn tròn mắt, không khỏi rùng mình một cái, khí lạnh từ cánh cửa này tỏa ra quá mạnh. Cô xoay người về phía sau, định nói một câu với Y Y, nhưng khi tầm mắt của cô vô tình nhìn xuống mặt đất, lại thấy có thứ gì đó dưới cánh cửa đang lợi dụng khe hở bên dưới, muốn chui qua đây.
Khích Sảnh ra hiệu cho Y Y lui về phía sau, còn cô thì lấy ra một lá bùa, niệm một đoạn chú ngắn rồi ném xuống dưới đất. Không ngoài dự đoán của cô, một tiếng thét vang lên.
Đúng lúc Khích Sảnh chuẩn bị lùi về phía sau để bắt đầu ra tay thì bỗng, có một giọng nói lạnh lẽo kèm theo tiếng cười quái lạ truyền đến từ bên kia cánh cửa: "Là một thầy trừ ma có thực lực đúng không? Cuối cùng tôi cũng đã đợi được ngày này rồi."
Tiếng nói vừa dứt, cánh cửa bỗng dưng bật mở. Khích Sảnh vốn là người có tính phòng bị rất cao nên khi thấy cửa bật mở, cô liền kéo tay Y Y chạy về sau một đoạn, phòng ngừa sẽ bị thứ gì đó đánh lén.
Đợi khi Khích Sảnh xoay người, nhìn về phía bên kia cánh cửa lần nữa thì không khỏi vui mừng trước cảnh tượng ở bên trong.
Một khoảng không gian vô cùng rộng lớn với long thân của Si và một cái quan tài bằng ngọc. Đứng đối diện với cô lúc này chính là một con ác ma mặc bộ đồ màu trắng toát, đồng thời, da dẻ cũng trắng một cách bất thường, môi đỏ như son, tóc đen dài như gỗ mun.
Được rồi, thật có lỗi. Thực ra thì Khích Sảnh không định miêu tả một con ác ma giống cách miêu tả công chúa Bạch Tuyết thế này nhưng thật sự là con ác ma này vô cùng giống với những từ miêu tả đó theo một góc nhìn khác, có lẽ là theo phiên bản kinh dị đi.
Khích Sảnh không khỏi nhướn mày, xoa xoa hoa tai: "Cô là ai? Cớ sao lại nói như vậy?"
Ma nữ áo trắng khẽ cúi đầu chào Khích Sảnh, không đợi Khích Sảnh đáp lại, liền bay phiêu diêu vào bên trong, Khích Sảnh và Y Y đành bước theo sau.
Về phần Si, lúc này ông đang rất hưng phấn, không có tâm trí để màng đến bất kỳ điều gì ở xung quanh, chỉ biết nhìn chằm chằm vào long thân của mình.
Nhưng ngay khi Si lao đến gần long thân thì lại bị một luồng sức mạnh nào đó b.ắ.n người trở về sau, khiến râu rồng của Si đều dựng ngược lên cả vì tức giận.
Khích Sảnh liếc mắt sang, đưa tay chọc chọc vào cổ Si, có vẻ như là phải nghe câu chuyện của ma nữ áo trắng này đã rồi tính tiếp.
Ma nữ áo trắng nhìn thấy Si liền toát ra một ánh nhìn đồng cảm, cả người tràn ngập sự oán giận, bi thương.
Lúc này Si mới chú ý đến ở đây có một con ác ma, nhưng nhìn kỹ lại hình như có chút quen mắt đấy? Dường như đã nghĩ ra điều gì, gương mặt của Si có chút hoang mang, biểu cảm hết sức khó tin nhìn về ma nữ áo trắng: "Ngươi, ngươi, ngươi là công chúa Phủ Hiền sao?"
"Đúng vậy. Chính là ta đây, đã lâu rồi không gặp, Si nhỉ?"
"Ta thật không ngờ, không ngờ. Hóa ra Sùng Biên lại chính là một kẻ tán tận lương tâm đến nhường này. Thế mà, thế mà ta vẫn..."
Ma nữ áo trắng nở nụ cười tràn đầy sự châm chọc, chua chát: "Thế mà ngươi vẫn còn ôm ấp dù chỉ là một chút hy vọng về hắn ta chứ gì? Thật sự ngu ngốc, đúng vậy, ta thật sự ngu ngốc và ngươi, ngươi cũng vậy."
Dứt lời, bỗng ma nữ áo trắng phát ra tràn cười ha hả, lúc sau, cô ta liền tự im lặng, nhìn bộ dạng này của cô ta, không hiểu tại sao lại khiến Khích Sảnh cảm thấy vô cùng tội nghiệp.
Ma nữ áo trắng dường như không muốn tiếp tục cuộc đối thoại với Si nữa, cô ta xoay qua nhìn Khích Sảnh, ngước mắt nhìn về chiếc quan tài bằng ngọc, đôi mắt mờ mịt chứa đầy nỗi oán hận: "Nếu Si đi cùng với thầy, hẳn là thầy đã biết được không ít chuyện xưa rồi đúng không? Còn ta, cũng chỉ là một phần nhỏ trong câu chuyện xưa đó, mà nó, cũng sớm bị mọi người lãng quên, từ rất lâu rồi."
"Ta chính là vợ sắp cưới của Sùng Biên."
"Vì vậy, ta không cam tâm."
"Ta không cam tâm nằm trong quan tài lạnh lẽo, nhìn hắn mỉm cười rồi tự tay kết thúc sinh mạng của ta."
Khích Sảnh thở dài, bây giờ cô mới thật sự nhận thức được rõ ràng hơn về sự độc ác, tàn nhẫn vô nhân đạo của Sùng Biên, nếu ví hắn ta là thú vật thì cũng sẽ có đôi phần không công bằng với chúng.
Phủ Hiền và Sùng Biên vốn là thanh mai trúc mã, đến khi Sùng Biên có cơ hội gia nhập vào phái Chính Nghĩa thì nhà vua đã chính miệng mở lời lập ra hôn ước, hứa gả người con gái duy nhất của mình cho hắn ta. Phủ Hiền chính là công chúa của nước Đại Việt thuở ấy.
Trong một cánh rừng hoa muôn màu muôn vẻ, trăm hoa đua nhau khoe sắc đang có hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, bé gái tựa đầu vào vai của bé trai mỉm cười vui vẻ.
"Sùng Biên, em muốn có vòng hoa."
Sùng Biên xoay người, nhanh chóng ngắt hoa, hai bàn tay nhỏ thoăn thoắt đan ra một cái vòng hoa cho Phủ Hiền, tự tay đội lên đầu cho cô: "Rất xinh đẹp."
Phủ Hiền cười nhanh khách một tiếng thì nghe Sùng Biên chậm rãi nói: "Sau này lớn lên anh sẽ lấy em làm vợ."
Đôi mắt to tròn của Phủ Hiền hơi hoang mang: "Thật không? Bây giờ chúng ta còn nhỏ như vậy."
Sùng Biên mỉm cười dịu dàng: "Thật, anh chỉ muốn cưới em làm vợ mà thôi."
Trong lòng Phủ Hiền vô cùng ngọt ngào, gật đầu thật mạnh sau đó ngã đầu, tựa vào vai của Sùng Biên nên vì vậy không thể bắt gặp được nụ cười quái lạ, không hợp với độ tuổi của bé trai mà cô đang tựa vào.
Hai người cứ thế cùng nhau lớn lên, Phủ Hiền luôn được Sùng Biên chăm sóc và bảo vệ rất cẩn thận, vì lẽ đó mà mỗi khi nghĩ đến Sùng Biên, trong lòng của Phủ Hiền chỉ cảm thấy được sự mềm mại không gì sánh bằng, không quá khó đoán, Phủ Hiền đã sớm đắm chìm trong mật ngọt của ái tình do tự tay Sùng Biên dệt nên cho cô.
Cuộc đời đau khổ của Phủ Hiền chính thức bắt đầu từ lúc Sùng Biên bị phái Chính Nghĩa trục xuất.
Trong khi mọi người đều đang ráo riết truy tìm tung tích của Sùng Biên để định tội hắn thì lại có một ngoại lệ, đó là Phủ Hiền. Cô không lòng dạ nào có thể tin tưởng được Sùng Biên dịu dàng, tràn đầy khí phách đã lớn lên cùng với cô ngay từ nhỏ lại có thể là một kẻ xấu xa giống như trong miệng mọi người đang bàn tán.
Thế là, Phủ Hiền bất chấp tất cả những lời khuyên ngăn, hay thậm chí là ngăn cấm của đấng sinh thành, chạy trốn khỏi hoàng cung, đi tìm Sùng Biên nhằm muốn giúp hắn rửa sạch tiếng xấu.
Phủ Hiền từ nhỏ đã là một cô công chúa được cung phụng, nuông chiều. Đến nay, phải tìm cách mưu sinh giữa thế gian đầy loạn lạc, người ma lẫn lộn thế này thật sự là vô cùng cực khổ.
Thế nhưng Phủ Hiền vẫn cắn răng chịu đựng, mọi chuyện đều do cô cam tâm tình nguyện, vì Sùng Biên, cô có thể làm tất cả. Cô sẽ khiến cha mẹ thấy rằng Sùng Biên không phải là kẻ xấu xa như vậy, cô mong cha mẹ yên lòng và cũng mong họ sẽ vui vẻ nói lên lời chúc phúc, gả cô cho Sùng Biên.
Dựa vào một ý niệm mong manh đó, Phủ Hiền đã trải qua vài tháng bôn ba khổ cực đến nỗi da dẻ đen nhẻm, cả người gầy gò, trông vô cùng tiều tụy thì lúc đó, cuối cùng Phủ Hiền cũng tìm đến được nơi ở Sùng Biên đã tá túc để tránh nạn bao nhiêu lâu nay. Lúc Phủ Hiền đến, Si đã bị Sùng Biên phản bội, mang đi luyện hóa từ lâu.
Với niềm vui trùng phùng, Phủ Hiền mảy may không chút nghi ngờ Sùng Biên bất cứ điều gì. Cho đến khi...
Phủ Hiền mím môi, có chút bất lực nhìn Sùng Biên: "Thật sự phải làm như vậy sao?"
Sùng Biên xoay người, lẳng lặng đứng bên hồ suy tư, điều đó khiến Phủ Hiền vô cùng bối rối: "Em xin lỗi. Không phải em không muốn giúp anh, có điều, cha mẹ em..."
Lúc này, Sùng Biên xoay người lại ôm toàn trọn thân thể gầy yếu của Phủ Hiền vào lòng: "Anh biết em có rất nhiều điều khó xử, nhưng Hiền ơi, nếu anh không đánh trả, họ sẽ g.i.ế.c anh mất. Anh chỉ mượn dùng thôi, sau đó sẽ hoàn trả."
Phủ Hiền do dự gật đầu, tức khắc, đôi môi của Sùng Biên dán lên khuôn miệng xinh xắn của Phủ Hiền, cô nhắm mắt, cảm nhận sự thỏa mãn tràn ngập trong trái tim nhưng lại không nhìn thấy được dã tâm cuồn cuộn đang hiện lên trên gương mặt của người đàn ông mà cô đang thân mật.
Phủ Hiền được Sùng Biên đưa về hoàng cung ngay ngày hôm sau, Phủ Hiền lén lút đi vào cung qua một đường hầm bí mật, cô phải đi trộm thần khí trấn giữ hoàng cung đưa Sùng Biên, hy vọng có thể giúp cho Sùng Biên thành công gia tăng sức mạnh, cô không muốn Sùng Biên bị phái Chính Nghĩa sát hại một cách oan uổng.
Nhưng Phủ Hiền lại không hề biết rằng, món thần khí này vốn không phải là một thứ có thể gia tăng sức mạnh gì cả.
Sau khi Phủ Hiền lấy được thần khí, đang trên đường lẩn trốn ra khỏi hoàng cung thì cô vô đụng trúng một nữ quan. Nữ quan đó lên tiếng thỉnh an, nhưng khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Phủ Hiền biến mất tự lúc nào, trong lòng thắc mắc tại sao công chúa lại vội vã như vậy chứ? Có vẻ như đang vô cùng khẩn trương.
Vì tin tức công chúa trốn khỏi hoàng cung không bị truyền ra ngoài, nên nữ quan không hay biết rằng công chúa của mình chính là đang lấy trộm đồ quý trong nhà, hai tay dâng cho người ngoài.
Lúc thần khí đã về đến tay, Sùng Biên bắt đầu trở mặt với Phủ Hiền, giam lỏng cô trong một căn phòng tăm tối, còn Sùng Biên thì ra sức náo loạn thế gian, lập môn phái, tạo thế lực để đối đầu trực diện với phái Chính Nghĩa.
Thế nhưng Sùng Biên lại đến hoàng cung g.i.ế.c vua, điều này khiến lòng người hoang mang tột độ. Mà hóa ra, người Sùng Biên xem trọng không phải là Phủ Hiền mà lại chính là mẹ của cô - hoàng hậu Nguyễn Liên.
Sùng Biên bắt cóc Nguyễn Liên, làm nhục Nguyễn Liên ngay ở trước mặt cô, thời điểm ấy, trong lòng Phủ Hiền bừng lên một ngọn lửa oán hận vô cùng lớn.
Phủ Hiền khép kín hai mí mắt, dẫu vậy thì gương mặt c.h.ế.t lặng của Nguyễn Liên vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của cô làm Phủ Hiền gần như phát điên phát dại, đó không phải ai xa lạ mà chính là người mẹ luôn rất mực yêu thương cô, nuôi dưỡng cô khôn lớn. Cô tôn trọng Nguyễn Liên biết bao, ngưỡng mộ tình yêu giữa bà và vua cha biết bao, nhưng hiện tại, nỗi đau khổ cũng đang lan tràn đến từng mạch m.á.u của cô, khiến cô hối hận biết bao, nhưng đều không đủ, đều đã quá muộn màng.
Cả người Phủ Hiền bị trói trên ghế cao, cô cũng chỉ ngồi im bất động, tiếng nhóp nhép đáng xấu xa, ghê tởm vẫn cứ truyền đến bên tai. Giọng nói của cô khàn khàn, gần như không còn chút hơi sức nào: "Tại sao?"
Đến cả mỉm cười, Sùng Biên cũng không thèm giả vờ, gương mặt hắn sắc lạnh đến cực điểm, dù đang hành hạ thân xác của Nguyễn Liên nhưng trên gương mặt lại không có lấy một tia sung sướng: "Chính cha của cô đã g.i.ế.c hại cha mẹ của ta, mà vào thời điểm ta sắp chết, mẹ của cô lại đến, ôm ta vào lòng, nàng ấy âu yếm an ủi ta, cứu ta thoát khỏi tử vong trong gang tấc."
Nói đến đây, Sùng Biên cúi đầu xuống hôn lên đôi môi tái nhợt, rướm m.á.u của Nguyễn Liên: "Nhưng đến khi ta tỏ ý với nàng thì nàng lại từ chối ta, cô nói xem có đáng hận không chứ? Còn cha của cô, ông ta không biết được thân phận thật sự của ta nên mới hứa gả cô cho ta vì thấy ta và mẹ của cô quá gần gũi."
"Liên, em nói đi, em không nói ra mọi chuyện với Phủ Giảng là muốn bảo vệ ta có đúng không? Em có tình cảm với ta mà, có đúng không? Em nói đi, Liên."