Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 43: Chân Tướng




Đàm Tư Cẩm nói xong liền xụi lơ trong lòng Trình Khiêm, mềm nhũn đến mức làm cho người ta không bắt được, Trình Khiêm còn chưa lấy lại tinh thần từ câu thổ lộ trần trụi kia thì đã bị mùi hoa hồng ngào ngạt hun đến thần hồn điên đảo.

Hắn xé miếng dán ngăn cách của mình, tùy ý để pheromone tràn ngập cả phòng ngủ, cùng hương vị của đối phương đan xen vào nhau, sau đó dán cổ đối phương cắn một cái về phía tuyến thể.

Miệng Đàm Tư Cẩm tiết ra một tiếng hừ hừ, trong cơn đau đớn chứa đầy khoái cảm tiếp nhận, Trình Khiêm lập tức cảm giác được khát vọng của mình từ thân thể đến tâm hồn, vì thế nhún nhún thắt lưng, điên cuồng quấy rầy mật huyệt hấp thu hắn không ngừng.

Thân ảnh giao nhau dung hợp trong ánh đèn mờ nhạt, không ngừng đâm vào, tiếng nước liên miên không ngừng, tiếng rên rỉ động tình, nụ hôn sâu cùng gặm cắn không cách nào ức chế, hết thảy đều lâm vào trong một hồi tình dục hỗn độn mà quyết tuyệt. Cuối cùng, trong đầu Trình Khiêm chỉ còn lại câu thổ lộ động lòng người quanh quẩn ở bên tai —— anh ấy muốn hắn đánh dấu, để cho hắn đánh dấu hoàn toàn.

Tính khí nóng bỏng cứng rắn rất nhanh phá vỡ cánh cửa nhỏ kia, rơi vào tình cảnh mềm mại ấm áp nhất, quy đầu bành trướng ở miệng khoang sinh sản vô cùng chặt thắt nút, bắn toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào.

Hai người đều điên cuồng kêu rên thở dốc, run rẩy hưởng thụ khoái cảm cực lớn bắn vào khoang sinh sản, tiếp theo lại ôm nhau hôn nhẹ, chỗ thân thể nối liền tiếp tục giao hợp, ở một lần lại một lần tình sự đạt tới cao trào.

Thẳng đến khi rốt cuộc họ không làm được nữa, trong khoang sinh sản của Đàm Tư Cẩm đã đầy tinh dịch của Trình Khiêm, phảng phất bụng cũng hơi phồng lên một chút, Trình Khiêm ôm chặt người bị làm bất tỉnh, vuốt ve bụng anh nghĩ, nếu như mang thai thì hắn lập tức mang anh đi nhận giấy kết hôn, để cho con của họ bình an sinh ra.

Trình Khiêm hôn lên môi Đàm Tư Cẩm, mệt đến mê man.

Mấy ngày tiếp theo, Trình Khiêm tận tâm tận trách thực hiện nhiệm vụ của một Alpha, thân mật thỏa mãn tất cả nhu cầu Omega của mình, làm tình cùng anh, vì anh lau dọn thân thể, cho anh ăn cơm, thời thời khắc khắc ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên xử lý công việc cũng gắt gao ôm anh vào trong ngực. Đàm Tư Cẩm vẫn như cũ ngoại trừ ngủ chính là không ngừng muốn đối phương trấn an, lại tốn một chút khí lực nho nhỏ nhai nuốt tiêu hóa thức ăn, chỉ là dục vọng cần ngửi được pheromone Trình Khiêm so với trước kia càng thêm mãnh liệt hơn.

Mấy ngày nay không khỏi làm cho Trình Khiêm nhớ tới khoảng thời gian lần đầu họ gặp nhau, mà lần này Trình Khiêm phải tùy thời tùy chỗ phóng thích pheromone của mình, để Đàm Tư Cẩm dán vào tuyến thể của mình ngửi ngửi, hôn hôn hoặc là nghịch ngợm dùng răng mài một cái.

Suốt một tuần họ cũng không ra ngoài, mà thời gian phát tình lần này của Đàm Tư Cẩm dài hơn trước, có lẽ là bởi vì không sử dụng thuốc ức chế. Trong hai ngày cuối cùng Trình Khiêm ước chừng kỳ phát tình hẳn là sắp kết thúc, cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, thừa dịp Đàm Tư Cẩm ngủ say, gọi vào số điện thoại lưu đã lâu.

Vang lên một lát đối phương mới bắt máy, nghe giọng nói như đang bận rộn trong ồn ào: "Alo, xin chào. Xin hỏi ai vậy?"



Trình Khiêm nhanh chóng đáp lại: "Xin chào, là anh Đông phải không? Tôi là Trình Khiêm."

Đối phương sửng sốt một chút, sau đó che micro đứt quãng dặn dò vài câu, lại áp sát điện thoại, trong lúc nói chuyện xen lẫn thở dốc do đi bộ nhanh: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Trình Khiêm thành thật nói: "Anh Đông, em ở cùng Tư Cẩm. Em muốn hỏi anh một chút, anh có biết trước khi Tư Cẩm rời đi 5 năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Đối diện im lặng hồi lâu, thỉnh thoảng có tiếng gió rót vào micro, Lục Đông suy tư nửa ngày mới mở miệng: "Bây giờ A Cẩm thế nào?"

Trình Khiêm: "Anh ấy ở bên cạnh em. Bây giờ bọn em đang sống cùng nhau, anh ấy vừa vặn phát tình trong hai ngày này."

Lục Đông khẽ thở dài: "Nếu em ấy không nói cho cậu biết thì chính là không muốn để cho cậu biết."

Trình Khiêm vẫn thập phần kiên trì, cực lực muốn thuyết phục hắn ta: "Em có thể làm bộ như không biết, nhưng anh Đông, em phải biết."

Lục Đông xuyên qua muôn hình vạn trạng của những người khám chữa bệnh, xuyên qua hành lang tối tăm của bệnh tật và sinh ly tử biệt, đi ra ngoài tòa nhà sáng ngời, ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, bị phản chiếu đến có chút không mở được mắt. Thời gian ở trong mười mấy giây yên tĩnh này phảng phất chỉ là nháy mắt, lại tựa hồ trải qua mấy mùa xuân thu dài dằng dặc, ở trong mắt hắn ta luân chuyển những quá khứ không chịu nổi kia.

"Chờ kỳ phát tình của A Cẩm qua đi thì cậu đến bệnh viện trung ương tìm tôi."

Trình Khiêm cảm kích nói: "Được, cảm ơn anh Đông. Em sẽ liên lạc với anh trước khi đến."

Cúp điện thoại, Lục Đông nhớ lại khoảnh khắc năm năm trước nhận được cuộc điện thoại kia, mà người gọi tới là mẹ của người gọi cho hắn ta lần này.

Sau khi người phụ nữ bình tĩnh trình bày ngắn gọn tất cả những gì đã xảy ra thì bà mời hắn ta đến bệnh viện tư nhân đã từng điều tra, với lý do hắn ta luôn cung cấp thuốc ức chế cho bệnh nhân cần được chẩn đoán và điều trị, rõ ràng nhất tình trạng thể chất của bệnh nhất.



Lục Đông lập tức buông tất cả mọi thứ trong tay xuống, chuẩn bị tâm lý tốt, khi nhìn thấy Đàm Tư Cẩm vẫn bị khiếp sợ đến không nói ra lời, cả người hắn ta run rẩy tới gần giường bệnh. Người bạn nhìn từ nhỏ đến lớn của mình... Lúc lật xem thương thế của anh, ngay cả tay cũng run theo.

Hắn ta đồng ý tạm thời ở lại pha thuốc cho Đàm Tư Cẩm, cũng nghe được tin tức anh bị đánh dấu hoàn toàn, khi nghe người phụ nữ phía sau xin lỗi hắn ta thì Lục Đông vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, trừng mắt nhìn người và bác sĩ đang vây quanh hắn ta, hỏi người phụ nữ phía sau: "Phu nhân Trình, bà có biết độ phù hợp cao như vậy, nếu đánh dấu hoàn toàn thì tỷ lệ thụ thai cao bao nhiêu không?"

Lý Mạn Hi im lặng một lúc rồi bình tĩnh trả lời: "Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để chữa lành cho cậu ấy trước. Đối với những thứ sau này, tôi sẽ xử lý nó đúng cách."

Lục Đông quay đầu siết chặt góc áo: "Hy vọng ngài nói được làm được."

Ba ngày sau rốt cuộc Đàm Tư Cẩm tỉnh lại trong lúc tận tâm tận lực trị liệu, quả thật Lý Mạn Hi tìm bác sĩ tốt nhất trong thành phố đến hội chẩn, trang bị cho anh thuốc men tiên tiến và đắt tiền nhất. Lục Đông thấy anh tỉnh táo thì thở phào nhẹ nhõm, mà chuyện đầu tiên Đàm Tư Cẩm tỉnh lại chính là tìm Lý Mạn Hi nói chuyện trong chốc lát.

Sau khi nói xong, Lý Mạn Hi liền rời khỏi phòng bệnh, Lục Đông không biết bọn họ nói cái gì, cũng không cách nào soi ra được gì trên mặt người phụ nữ có bề ngoài vũ trang đầy đủ kia, nhưng Đàm Tư Cẩm lại nói cho hắn ta biết, anh muốn rời khỏi nơi này, nếu Trình Khiêm tìm tới thì phải giúp anh giữ bí mật.

Lục Đông im lặng rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mệt mỏi trên giường bệnh, phẫn nộ nói: "Là người phụ nữ kia đuổi em đi sao?"

Đàm Tư Cẩm bình tĩnh phủ nhận: "Không phải. Bà ấy nói có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của em, là em tự muốn đi."

Lục Đông thở dài, ngón tay nắm lấy vải ở đùi, bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao em lại làm như vậy?"

Đàm Tư Cẩm dịu dàng cười cười, giống như đang trấn an tâm trạng Lục Đông: "Có lẽ kiếp trước em nợ cậu ấy."

Lục Đông lại nặng nề thở dài, khóe miệng tràn ra một chút cười khổ: "Không phải em là người không tin mê tín nhất à?"

Đàm Tư Cẩm nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Đúng vậy, nhưng bây giờ em có chút tin rồi."