"Có phải sau kỳ mẫn cảm cậu được dùng thuốc mới không? Đó là pheromone của Đàm Tư Cẩm trước khi rời đi năm đó tự nguyện hiến, dùng để ổn định triệu chứng nóng nảy của cậu."
Lục Đông nói xong thì đưa một phần tư liệu gói trong túi hồ sơ giấy kraft tới, Trình Khiêm thất thần tiếp nhận, còn chưa bình tĩnh từ trong tường thuật của đối phương, nhưng mà khi hắn rút tài liệu bên trong ra thì khủng hoảng càng lớn lại lần nữa bao phủ hắn, làm cho hắn gần như sặc khí.
Lục Đông rũ mắt xuống không nhìn hắn nữa, trong lời nói không kiềm chế được sợ hãi: "Em ấy ở trong bệnh viện dưỡng nửa tháng sau đó đi kiểm tra thì mang thai, nhưng bởi vì thân thể quá suy yếu nên không chống đỡ được một tuần là sảy thai. Mẹ cậu biết chuyện này cũng đã bàn bạc với bác sĩ muốn giữ đứa bé nhưng không thành công."
Lục Đông nhớ lại bộ dáng đầy thương tích và khuôn mặt trắng bệch như giấy của Đàm Tư Cẩm lúc đó, trái tim lại bị hung hăng đâm đau đớn, lúc ấy hắn ta trơ mắt nhìn Đàm Tư Cẩm biết được tin tức, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm đi, biểu cảm không chút sinh khí rơi ra nước mắt tuyệt vọng, lại hoàn toàn bất lực.
Lục Đông cũng không biết làm sao, đã qua nhiều năm như vậy, cho dù năm đó ở trước mặt Đàm Tư Cẩm hắn ta đều ra vẻ kiên cường nhịn không khóc, tận khả năng an ủi Đàm Tư Cẩm cũng như giúp em ấy rời khỏi nơi thương tâm kia, nhưng hôm nay hắn ta gặp được Trình Khiêm, gặp được người yêu thương Đàm Tư Cẩm lại từng đả thương em ấy sâu đậm nhất, nhất thời không thể nhịn được khóc lên. Hắn ta lấy tay chống trán che giấu sự yếu ớt vô năng của mình, muốn thúc giục Trình Khiêm nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
"Đó là tất cả những gì tôi biết. Tài liệu cậu để lại, đừng để A Cẩm biết tôi nói với cậu những điều này. Vốn em ấy muốn chôn vùi toàn bộ những thứ đó không cho bất luận kẻ nào biết, nhất là cậu."
Hắn ta muốn che đậy mà dùng tay áo sờ sờ nước mắt, giọng nói nhiễm lên một chút nức nở: "Trình Khiêm, cầu xin cậu hãy đối xử tốt với em ấy. Về đi, tôi phải làm việc."
Thân thể Trình Khiêm như bị rót chì, mỗi mạch máu đều chảy xuôi chất lỏng nặng nề mà sền sệt, tinh thần cùng động tác đều không thể đồng bộ tốt, trước mắt giống như xuất hiện ảo giác trời đất quay cuồng, dạ dày co rụt lại nhúc nhích giống như tùy thời đều có thể nôn ra máu. Những đau khổ hỗn loạn này cũng đào ra nỗi sợ hãi chôn sâu vào thời thơ ấu của hắn, nhưng mà giờ này khắc này, cho dù là trúng độc mất đi vị giác đớn đau cũng không địch lại một chút nào của hiện tại.
Hắn đờ đẫn đặt tài liệu trong tay trở lại mặt bàn, run rẩy chống người lên khom lưng nói cảm ơn, từng bước từng bước đi ra khỏi cửa phòng khám.
Cây nạng trong tay lúc này trở thành chỗ dựa toàn bộ của hắn, nếu không có cây nạng này thì hắn có thể sẽ thống khổ ngất đi ngay tại chỗ.
Trình Khiêm máy móc đi về phía ánh sáng bên ngoài bệnh viện, đầu óc hỗn loạn đến mức hoàn toàn không biết mình ra khỏi bệnh viện như thế nào, lại đi như thế nào, trước mắt xe cộ ùn ùn đi qua, hắn một bước không thể đi vững, bị một viên gạch lát không quá bằng phẳng làm vấp ngã xuống đất.
Hắn tùy ý để mình ngã xuống, ngồi xổm bên cạnh cây đại thụ trồng ven đường, giống như là ngã ra cả linh hồn mình, biến thành một cái xác không hồn. Một đứa trẻ đi ngang qua cực lực cất bước chạy đến trước mặt hắn, giọng nói thiện lương mà non nớt vang lên bên tai: "Anh ơi, anh không sao chứ?"
Trình Khiêm ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thân thiết chiếu vào đôi mắt đỏ hồng của hắn, vóc dáng đứa nhỏ không cao, khuôn mặt mĩm mĩm, nhìn qua gần năm sáu tuổi.
Nếu con của họ vẫn còn thì có lẽ cũng đã tầm này.
Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao khi Đàm Tư Cẩm ra ngoài lại để ý đến những đứa trẻ đi ngang qua như vậy, trong ánh mắt không chỉ chứa đựng tình yêu đối với đứa nhỏ mà còn có tiếc nuối khi mất đi một sinh mệnh đã từng mang.
Nước mắt bị đè nén hồi lâu rốt cuộc cũng không kìm nén được chảy ra, nước mắt thoáng chốc mơ hồ mắt hắn, trong vẻ mặt kinh ngạc của đứa bé ôm nó vào ngực gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, thương tâm muốn chết, làm cho người đi ngang qua không nhịn được nhìn vài lần, lại lạnh lùng quay đầu đi.
Mẹ của đứa trẻ nhanh chóng tiến lên kéo nó ra, kéo con mình nhanh chóng rời đi, quay đầu không hiểu thấu mắng một câu: "Có bệnh à!"
Tuy nhiên, đứa trẻ vẫn không ngừng nhìn lại người chú đẹp trai đang ngồi trên mặt đất khóc nức nở, lo lắng hỏi: "Mẹ, chúng ta có nên giúp anh ấy không?"
Mẹ của đứa trẻ quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn kéo con nhanh chóng đi về phía trước: "Là một tên bệnh thần kinh, con không nên xen vào việc của người khác."
Trình Khiêm ngồi trên mặt đất khóc rất lâu, phảng phất như khóc sạch nước mắt nửa đời sau, đèn giao thông cách đó không xa chuyển biến luân hồi mấy vòng, muôn hình muôn vẻ đám người đi qua, thời gian như tĩnh lặng ở trên người hắn, lại như chưa bao giờ dừng lại.
Khóc lóc... Những chông gai mang theo máu trong đáy lòng đột nhiên trở nên mạnh mẽ, phá vỡ tất cả những gì giam cầm thân thể hắn, từ trong máu thịt mơ hồ nghiền nát lại tạo thành một luồng dũng khí mãnh liệt, Trình Khiêm cầm gậy trong tay, run rẩy đứng lại rốt cuộc thấy rõ đường về nhà.
Hắn thừa dịp Đàm Tư Cẩm mới qua kỳ phát tình, ban ngày vẫn như thường lệ đến lớp nhạc là lén chạy ra gặp Lục Đông, Trình Khiêm muốn về nhà trước khi Đàm Tư Cẩm về, về ngôi nhà của họ.
*
Sau khi Đàm Tư Cẩm tan tầm, vừa mở cửa ra, trước mặt là một cái ôm thật lớn mà ấm áp, lần này Trình Khiêm so với ngày thường siết anh còn chặt hơn, làm cho anh ngửa lưng có chút không thở nổi, vì thế vỗ vỗ lưng đối phương: "Được rồi, em mau buông ra."
Trình Khiêm buông anh ra, cởi áo khoác cho anh, ngồi xổm xuống thay dép lê, lại lôi kéo ngồi vào sô pha đưa một ly nước ấm. Đàm Tư Cẩm bị một trận ân cần cực độ nhiệt tình này ấm áp đến không đầu không đuôi, dịu dàng cười hỏi: "Hôm nay sao vậy?"
Anh bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, âm thầm chọc chọc nhìn chằm chằm hắn hỏi, "Có phải em phạm lỗi gì không?"
Trình Khiêm yên lặng ngồi bên cạnh Đàm Tư Cẩm, quả thật giống như một đứa trẻ phạm sai lầm: "Em không cẩn thận làm vỡ chậu hoa."
Căn bản Đàm Tư Cẩm không để chuyện nhỏ này ở trong lòng, nhưng anh rất nhanh tinh mắt nhìn ra đôi mắt có chút sưng đỏ của Trình Khiêm, ôm lấy mặt hắn hỏi: "Em khóc à? Trồng một lần nữa là được rồi, không khóc nào."
Trình Khiêm cũng ôm lấy anh, gốc lông mi hơi bị nước mắt làm ướt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười nhợt nhạt: "Đúng ạ, trồng một lần nữa là được rồi."
Đàm Tư Cẩm nhéo nhéo khuôn mặt hắn, tuy mập mạp trên mặt đã phai mờ đến mức không còn rõ ràng như lúc đi học, nhưng Đàm Tư Cẩm vẫn cố chấp nhiệt tình nhéo mặt biểu đạt thân mật: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, anh đi nấu cơm."
Trình Khiêm cũng không buông ôm ấp: "Không cần, em đặt đồ ăn rồi, để ở trong bếp. Sau này anh cũng không cần vất vả nấu cơm đâu, trong nhà có dì nấu ăn rất tốt, mỗi ngày đều có thể làm cơm mang đến đây."
Đàm Tư Cẩm chỉ cảm thấy Trình Khiêm là bởi vì làm sai chuyện nên muốn bù đắp, tuy rằng nghe có chút chuyện nhỏ, nhưng anh cũng không nghĩ sâu hơn: "Làm sao phải phiền toái như vậy. Hơn nữa anh thích nấu, miễn là em thích ăn."
"Thật sao?" Trong lòng Trình Khiêm ấm áp, nhịn không được tiến lên hôn anh một cái, "Em thích ăn, em còn muốn ăn cả đời."
Đàm Tư Cẩm thấy hắn khôi phục huyên thuyên thì rốt cuộc yên lòng, xắn áo sơ mi lên đứng dậy định đi vào phòng bếp, trong lời nói còn có ý trêu chọc: "Vậy hôm nay sẽ không làm nữa, ăn đồ em đặt. Nhưng vì trị chân cho em mà anh phải hao tâm tư, nghĩ đồ ăn cũng mệt nha."
Trình Khiêm theo sát anh, vừa đi vừa vỗ vỗ chân: "Đúng vậy, em được anh chăm sóc tốt như vậy, chân đã không còn việc gì. Anh nhìn xem."
Đàm Tư Cẩm đưa tay vỗ mu bàn tay hắn, nghiêm khắc nói: "Nhẹ một chút! Sao nghịch móng vuốt như thế, còn chưa hoàn toàn khỏi đâu. Nhất định phải dùng nạng, chờ lần tái khám bác sĩ nói khỏi hẳn rồi mới bỏ, có nghe thấy chưa?"
Trình Khiêm ngoan ngoãn gật gật đầu, tiến lên giúp anh mở hộp cơm: "Tuân mệnh, thưa vợ."
Mặt Đàm Tư Cẩm lập tức bốc cháy, chột dạ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ai là vợ em."
Trình Khiêm cười rộ lên, ánh mắt còn hơi sưng, nhìn qua trong thiếu đánh còn mang theo đáng thương, Đàm Tư Cẩm phức tạp nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của hắn, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nói nên lời không thích hợp chỗ nào.
Cũng may hai người rất nhanh bắt đầu ăn tối, di chứng nỉ non thút thít của Trình Khiêm cũng dần dần phai nhạt, hai người vừa ăn vừa tán gẫu câu được câu chăng, Trình Khiêm đột nhiên hỏi một câu: "Tư Cẩm, anh có muốn quay lại trường học không?"
Đàm Tư Cẩm bị hắn hỏi thì một số ký ức không thể tránh khỏi dâng lên trong đầu, nhưng anh nhanh chóng bình phục, giải thích: "Trở lại trường cũng phải thi phỏng vấn, không dễ dàng đâu."
Trình Khiêm nghiêm túc nói: "Nếu anh muốn quay lại thì có thể quay lại."
Đàm Tư Cẩm mím môi nghe loại lời nói tê dại như tổng tài bá đạo này, đùa giỡn hỏi ngược lại: "Em là hiệu trưởng à?"
Trình Khiêm lẳng lặng nhìn anh, do dự trả lời một chút: "Vâng, quả thật em có nhậm chức hiệu trưởng mấy trường học."
Đàm Tư Cẩm lúng túng sửng sốt, trong tay cầm đĩa thức ăn dừng lại giữa không trung, tuy họ sống chung một thời gian nhưng anh chưa bao giờ hỏi chuyện việc làm của Trình Khiêm, hơn nữa trước đó cũng chỉ suy đoán có thể hắn làm nghề giáo dục, nhưng không nghĩ tới chức vụ của hắn lại cao như vậy.
Trình Khiêm sợ nhất loại không khí đột nhiên yên tĩnh này, hắn không tiết lộ tình huống công việc và gia đình của mình cũng do sợ Đàm Tư Cẩm nhất thời không tiếp nhận được, muốn từ từ thẩm thấu cho anh. Nhưng nói đến đây, Trình Khiêm cảm thấy cũng đã đến lúc để cho cả hai hiểu rõ hơn một chút, ít nhất cho Đàm Tư Cẩm thêm một chút cảm giác an toàn.
Trình Khiêm cầm lấy đĩa thức ăn của anh nhẹ nhàng đặt lại mặt bàn, nghiêm túc nói: "Nếu anh muốn quay lại trường dạy thì em cũng ủng hộ việc anh đến trường mà mình mong muốn. Hoặc anh muốn tiếp tục học chuyên sâu piano cũng được, muốn tham gia cuộc thi cũng không sao, em sẽ hỗ trợ anh. Em tin vào khả năng của anh."
Đàm Tư Cẩm hơi trầm xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Mấy năm nay toàn là một đường đụng trúng vết thương thời thơ ấu anh gặp phải, có vẻ quả thật đã rất lâu Đàm Tư Cẩm không sống tốt cho mình.
Anh ngước mắt nhìn vào đôi mắt chân thành đen như mực, trả lời: "Được, anh sẽ suy nghĩ. Ăn trước đi."
"Vâng." Trình Khiêm vui vẻ gật gật đầu, ở trong lòng bắt đầu yên lặng lên kế hoạch một ngày đặc biệt.