Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 42: Trả Thù




Cẩu Vãn Tinh đưa Trình Khiêm về nhà trước, lúc xuống xe còn chưa bình tĩnh từ cục diện vừa rồi, ngược lại vẻ mặt Trình Khiêm thoải mái vỗ vỗ bả vai hắn ta, vui vẻ nói: "Đợi đến lúc cậu xuất quan thật vất vả mà, đa tạ cậu giúp tôi giải vây, hôm khác mời cậu ăn cơm nhé. Tối nay tôi phải về nhà sớm."

Cẩu Vãn Tinh ngũ vị tạp trần đáp một tiếng, cảm thấy không cẩn thận ngủ với vị hôn thê của hắn phải xin lỗi hắn, nhưng mà nghĩ đến hắn vội vàng xông về nhà có vợ ôm lại muốn mắng hắn. Năm năm trước sau khi Trình Khiêm đi Châu Âu du học thì hắn ta cũng bị ba mình đưa đến Đông Nam Á tiến hành học tập và huấn luyện bí mật, mỹ danh nói là rèn luyện thân thể, Cẩu Vãn Tinh ở trong bùn lăn ra một thân gân guốc, da phơi nắng một tầng, thật vất vả mới được thả ra từ trong địa ngục, kết quả vừa mới khai trai đã tự hủy.

Cẩu Vãn Tinh trơ mắt nhìn Trình Khiêm cũng không quay đầu khập khiễng đi vào khu nhà, thở dài, Hạ Ly trên ghế phụ thò đầu ra, thúc giục hắn ta: "Baby, chúng ta đi thôi?"

Cẩu Vãn Tinh bất đắc dĩ đỡ trán, xoay người vào trong xe, tiếng nổ của xe việt dã rất nhanh biến mất ở cuối đường.

Tuy chân Trình Khiêm còn què nhưng trái tim đã bay lên.

Hắn khẩn cấp chạy lên nhà, cảm thấy cả thế giới đều vì tình yêu của hắn mà nhường đường, trở ngại duy nhất không thể khống chế của hắn đã dễ dàng hóa giải, cái này quả thật so với cạo ra giải thưởng giá trên trời còn khiến người ta hưng phấn hơn.

Vội vàng đi vào thang máy, nhìn chằm chằm con số đang nhảy, chờ cửa thang máy mở ra thì Trình Khiêm vọt về phía cánh cửa đang chờ mình, hắn ấn mật mã mở cửa đi vào, ánh mắt bắt đầu vội vàng tìm kiếm bóng dáng nhớ nhung đã lâu kia.

Nghe được tiếng mở cửa, Đàm Tư Cẩm từ trong phòng ngủ đi ra, Trình Khiêm ôm lấy người, lúc ôm vào trong ngực lại phát hiện có gì đó không đúng.

Hắn cau mũi ngửi và hỏi, "Anh đã uống rượu sao?"

Đàm Tư Cẩm cũng không trả lời hắn mà là cười đeo bịt mắt trong tay cho hắn, trước mắt Trình Khiêm tối sầm, đột nhiên có chút khẩn trương.

"Anh làm gì vậy ạ?" Hắn không khỏi hỏi.

Đàm Tư Cẩm nắm tay dẫn hắn đi về phía trước, dùng một giọng điệu dịu dàng nhưng hàm chứa ý cảnh cáo nói: "Đừng cởi xuống, đi theo anh."

Trái tim Trình Khiêm còn chưa kịp ổn định đã bị Đàm Tư Cẩm dắt vào phòng ngủ, bả vai bị ấn ngồi vào một cái ghế có tay vịn. Trong bóng tối, hắn cảm giác được Đàm Tư Cẩm nắm lấy cánh tay đặt trên tay vịn của hắn, cổ tay bỗng nhiên căng thẳng, bị những thứ to bằng da siết chặt.

Trình Khiêm bất an giãy giụa, phát hiện ghế dựa bị cố định, tay cũng bị bó rất chặt, đang lúc tâm hoảng loạn muốn mở miệng thì Đàm Tư Cẩm lại đột nhiên cởi bịt mắt của hắn ra.

Trong phòng ngủ sáng đèn bốn góc, màu vàng ấm tối tăm cũng không chói mắt, nhưng Trình Khiêm vẫn híp mắt thích ứng một chút, lúc này mới thấy rõ quang cảnh trước mắt.

Đàm Tư Cẩm lười biếng cởi sạch hạ thân trước mặt hắn, chậm rãi ngồi ở cạnh giường, ghế dựa đặt ở vị trí rất gần giường, Trình Khiêm đối diện với anh, bất an giật giật chân.

"Bảo bối, anh muốn chơi cái gì vậy?" Trình Khiêm thăm dò hỏi, yết hầu nhanh chóng phập phồng một chút, chỉ là nhìn như vậy hắn cũng không nhịn được cứng lên.



Trên người Đàm Tư Cẩm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, nút áo mở ra đến cái thứ ba, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh và rãnh ngực, anh nhìn mặt Trình Khiêm, ánh mắt yên tĩnh như đầm sâu, che giấu dòng nước ngầm dưới đáy đầm.

Anh chậm rãi nâng chân thon dài lên, trèo đôi chân trắng lên đùi Trình Khiêm, dần dần di chuyển tới cái túi lớn phồng lên kia, lại căng thẳng mu bàn chân dùng ngón chân mài lên trên, Trình Khiêm trong nháy mắt bị trêu chọc dục hỏa, ở trên ghế kêu rên vặn hai cái, cấp bách hỏi: "Anh à, anh làm gì thế?"

Đàm Tư Cẩm không nói lời nào, vẫn nhìn chằm chằm hắn dùng lòng bàn chân chậm rãi mài giũa tính khí hắn bị quần lót trói buộc, Trình Khiêm bị diễm cảnh trước mắt câu đến thần hồn điên đảo, bất giác hơi hơi chống hông muốn đi nghênh hợp lực đạo của đối phương, thoải mái hừ hừ không ngừng.

Đúng lúc này, Đàm Tư Cẩm đột nhiên thu chân lại, di chuyển cả người ngồi xuống giường.

Trình Khiêm muốn xông về phía trước, lại khổ sở bị trói buộc trên cái ghế này, lúc này Đàm Tư Cẩm lại đột nhiên mở miệng cắt đứt ý niệm của hắn: "Anh uống chút rượu, anh đã tìm rất lâu mới thấy một loại rượu rất giống mùi của em, nhưng lại không bằng một phần vạn của em."

Trình Khiêm bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà không đợi hắn rõ ràng rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì thì chợt nghe Đàm Tư Cẩm tiếp tục nói: "Mấy năm nay trong kỳ phát tình, mỗi khi anh không chịu nổi thì sẽ liều mạng chuốc say mình, nhưng cho dù say cũng không có tác dụng cho nên anh đành phải tự mình làm."

Đàm Tư Cẩm nói xong, mở một cái hộp màu trắng đặt trong tay, trong ánh mắt không thể tin của Trình Khiêm rút ra một cây gậy thủ dâm, hình dạng cùng màu sắc của vật kia rất chân thực, chắc do người này đã lựa chọn rất tỉ mỉ.

Trong lòng Trình Khiêm loạn đến bay ngôn ngữ, chỉ còn ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm động tác của người trước mắt, mu bàn tay đều căng ra gân xanh, giống như là tùy thời muốn từ trên ghế bật lên. Đàm Tư Cẩm rất hài lòng với phản ứng của hắn, lại lấy từ bên cạnh một tuýp bôi trơn mở ra đổ lên gậy thủ dâm.

Anh nắm cây gậy giả kia vuốt từ trên xuống dưới hai vòng, giống như vì Trình Khiêm bôi trơn lên bề mặt, sau đó nhắm ngay huyệt khẩu của mình chậm rãi đâm vào.

Huyệt khẩu chưa được khuếch trương nhất thời không vào được vật khổng lồ này, thịt phấn bên trong đều cực lực đẩy ra ngoài, cửa huyệt bị chống thành một hình tròn, Đàm Tư Cẩm ngửa đầu thở hổn hển chậm rãi đẩy máy vào trong, chất bôi trơn bị ép ra theo huyệt khẩu chảy xuống, từng giọt ướt đẫm ga giường.

Trình Khiêm sắp điên rồi, hắn nắm quyền, gắt gao kéo thắt lưng trói buộc siết chặt trên cổ tay, cảm giác thịt đã bị hãm vào trong thắt lưng.

Nhưng Mà Đàm Tư Cẩm lại rất nhanh gian nan ăn cái máy thủ dâm kia vào, lúc lướt qua tuyến tiền liệt kéo cổ họng kêu lên một tiếng, hai chân anh mở to, hoàn toàn hiện quang cảnh dâm mỹ dưới thân ra trước mặt người trên ghế, sau đó run rẩy ngón tay sờ soạng mở công tắc dưới đáy máy thủ dâm.

Tiếng chấn động rất nhỏ từ huyệt khẩu đâm thẳng vào trong cơ thể truyền đến, lúc này Đàm Tư Cẩm rên rỉ một tiếng, hai tay nắm chặt ga giường, vặn vẹo thắt lưng, côn thịt cũng run rẩy theo, hai chân khó nhịn khép lại tách ra, duỗi ra lại cuộn tròn, giống như bị thứ trong cơ thể kia chơi đùa đến điên.

Ngay khi Đàm Tư Cẩm lăn lộn trên giường một lát, trước mắt đang bị kích thích đến phát mê thì hai bàn tay nóng bỏng tránh thoát trói buộc lại mạnh mẽ siết chặt cẳng tay anh, Đàm Tư Cẩm sợ tới mức cả người giật giật, trong huyệt cắn càng chặt, a a kêu hai tiếng, người đè anh lại tách chân anh ra một phen rút dương vật giả kia ra khỏi cơ thể, rút ra vừa nhanh vừa tàn nhẫn, kích thích tính khí anh trực tiếp tiết ra.

Thân cây phấn nộn run lên phun ra mấy luồng bạch trọc dính vào áo sơ mi màu trắng, Đàm Tư Cẩm còn chưa lấy lại tinh thần thì Trình Khiêm đã nóng nảy cởi quần mình ra, đâm tính khí càng thêm hung mãnh của mình về phía huyệt khẩu còn chưa khép lại, chọc Đàm Tư Cẩm tới lần thứ hai cong người kêu lên một tiếng.

Trình Khiêm nhìn khuôn mặt hơi say, xinh đẹp mỹ miều, yêu kiều diễm lệ, lại lộ ra sự thuần khiết muốn từ chối nghênh đón, ánh đèn mờ nhạt lồng lên khuôn mặt si tình của anh, vừa vặn đỏ ửng trải dài trên da thịt trắng như tuyết, trần trụi biểu đạt dục niệm cùng khát vọng thuộc về chủ nhân của nó.



"Cái thứ đó có lớn bằng em không? Có nhiệt độ không? Có thể di chuyển không?"

Trình Khiêm nói xong thì đặt chân Đàm Tư Cẩm trên vai, ghen tị giống như phát điên, chạy nước rút mãnh liệt công kích thẳng hướng điểm sảng khoái quen thuộc kia, Đàm Tư Cẩm bị hắn đâm liên tục kêu to, rất nhanh tính khí lại tiết ra, hậu huyệt cũng phun dâm thủy làm ướt triệt ga giường.

Trình Khiêm trơ mắt nhìn người dưới thân co rút cao trào, thoải mái mà thỏa mãn dừng lại, đầu óc choáng váng muốn chờ lời đáp lại, lồng ngực Đàm Tư Cẩm kịch liệt phập phồng, rốt cuộc từ trong cao trào kích thích rơi xuống, mê ly nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh nhìn về phía mình, dùng mu bàn chân nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, thở dốc: "Lại đây."

Trình Khiêm sớm đã bị Đàm Tư Cẩm mê hoặc đến ma nhập, nắm lấy cổ chân hôn lên mu bàn chân anh, sau đó dọc theo chân anh hôn một đường đến chân, xé áo sơ mi tiếp tục hôn bụng anh, lồng ngực, đảo quanh núm vú đỏ hồng, lại hôn đến xương quai xanh, cổ, ngậm lấy đôi môi ẩn chứa mùi rượu của anh hôn sâu, Đàm Tư Cẩm khẽ thở hổn hển tùy ý Trình Khiêm phát tiết trên thân thể của mình, thẳng đến khi hắn buông lỏng mở miệng, cắn vành tai mình thấp giọng nói: "Em đến rồi."

Đàm Tư Cẩm im lặng, vùi đầu hung hăng cắn một cái trên xương quai xanh của Trình Khiêm.

Giống như Trình Khiêm lúc ấy, kỳ mẫn cảm lần đó hắn cực kỳ chấp nhất với khối thịt mềm của mình, sau khi cắn chảy máu ở đó không ngừng mài, giống như để lại một dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa, chỉ thuộc về hắn, Đàm Tư Cẩm dùng thuốc sẹo đắt nhất, xoá bỏ vết cắn toàn thân cũng không thể chữa khỏi vết sẹo kia, tùy ý nó thời thời khắc khắc nhắc nhở mình thuộc về ai.

Nước mắt trượt xuống, Đàm Tư Cẩm vẫn không thể hạ quyết tâm, chậm rãi buông lỏng mở miệng, làn da bị cắn chỉ rách một chút để lại vài dấu răng màu tím sậm. Trình Khiêm đau đến kêu lên một tiếng, bị hành động bất thình lình của Đàm Tư Cẩm làm hoảng sợ, nhưng vẫn ôm anh vào trong ngực, cũng không có ý muốn buông tay ra. Nước mắt Đàm Tư Cẩm so với vết cắn kia càng hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn, Trình Khiêm hôn khóe mắt đối phương, có chút nghi hoặc lại sợ hãi hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Nước mắt Đàm Tư Cẩm tựa hồ càng dữ dội hơn một chút, như một cơn mưa thật dài, trên mặt hồng nhuận xẹt ra nước mắt, gần như có thể nghe được âm thanh đau lòng của anh. Trình Khiêm sợ tới mức bối rối nhìn anh, lấy tay lau nước mắt, chỉ nghe Đàm Tư Cẩm đột nhiên mở miệng hỏi: "Trình Khiêm, em nói cho anh biết, rốt cuộc chúng ta là cái gì?"

Trình Khiêm không hề chuẩn bị, nhất thời không thể hiểu được ý tứ của anh, nhưng cảm nhận được sự bất an cực lớn của anh nên hắn liên tưởng đến hôm nay gạt Đàm Tư Cẩm đi gặp vị hôn thê cũng không cảm thấy Đàm Tư Cẩm có thể có cơ hội biết chuyện này, nhưng vẫn nắm chặt cơ hội này giải thích cho anh: "Đương nhiên chúng ta là người yêu ạ. Còn chưa kịp nói cho anh biết, hôm nay em đi từ chối hôn ước do ba mẹ sắp xếp, từ nay về sau em là Alpha của một mình anh, cả đời đều là của anh."

Đàm Tư Cẩm nhìn qua có chút bối rối, ngơ ngác nhìn hắn, giống như còn chưa thể tiếp nhận lượng tin tức khổng lồ này, cũng may nước mắt của anh đã ngừng lại. Trình Khiêm hạ xuống một cái hôn, chân thành lại nghiêm túc gằn từng chữ nói: "Vị hôn thê của em, chỉ có anh, chỉ có anh mà thôi."

Đàm Tư Cẩm như bị những lời này đâm trúng, giống như một thanh kiếm dính đầy mật xuyên qua phổi, đâm thật sâu vào trái tim, từ nay về sau bị đóng đinh vào thân thể đối phương, vĩnh viễn không thể tách rời. Máu tươi trong cơ thể bốc lên nhiệt khí bất an bắt đầu khởi động, não bộ anh dần dần lâm vào mê man, trong tai cũng bắt đầu vang lên tiếng ong ong.

Trình Khiêm bị kẹp đến kêu rên đau đớn, không thể không ở bên tai Đàm Tư Cẩm dỗ dành anh: "Đừng cắn em." Nhưng mà rất nhanh hắn đã ngửi ra mùi dị thường của pheromone hoa hồng kia.

Đàm Tư Cẩm phát tình.

"Trình Khiêm, Trình Khiêm..."

"Em ở đây."

Đàm Tư Cẩm mơ mơ màng màng gọi cái tên này, nhiều năm sau, thời gian phát tình như nguyện thật sự ôm được người này, chính tai nghe được đáp lại của hắn. Anh cảm giác được thân thể của mình đang nóng lên cực nhanh không khống chế được, vì thế Đàm Tư Cẩm dùng hết khí lực cuối cùng vòng quanh cổ đối phương, dùng ý thức còn sót lại đối thoại với Trình Khiêm.

"Đánh dấu anh ... Đánh dấu anh hoàn toàn."