Thầy À! Em Yêu Anh

Chương 42:Chương 46 Suy Tư




Sau khi về nhà, cô đi thay đồ rồi vào nấu cơm. Còn anh thì lại ôm thêm 1 đống tài liệu.

Do hôm nay là chủ nhật nên anh cũng muốn thư giản, cũng muốn dành nhiều thời gian để trò cùng cô. Thấy cô đang ở trên phòng học, anh lẳng lặn ở dưới bếp chuẩn bị nước uống thức ăn rồi gọi cô xuống.

Cô vừa bước xuống nhà, cô thật sự bất ngờ. Cô sững người !!

V.Anh : anh...anh làm vậy là sao???

Hải : nào lại đây !!!!

Anh nắm tay cô lại ngồi xuống ghế sofa

Hải : em biết hôm nay là ngày gì ko???

V.Anh : biết chứ \- là ngày đặc biệt của 2 chúng ta !!!

Hải : em còn nhớ à ?!?!?

V.Anh : anh tưởng em là con ngốc à !!! Chúng mình yêu nhau được 6 tháng rồi đó !!!!

Hải : anh tưởng đâu em quên chứ !!!

V.Anh : sao quên được chứ !!! Anh là quan trọng nhất với em mà !!!

Hải : thôi đi cô, bớt nịn, lát tui quánh cho giờ !!!

V.Anh : anh kì quá !!!

Hải : sao nào?!?! Muốn xem phim cùng anh ko ???

V.Anh : được nè!!! Mình sẽ vừa xem phim vừa trò chuyện coi như là hâm nóng tình cảm !!!

Hải : lí sự !!!

V.Anh : kệ em !!! Mà để coi...Phim nào hay ta...!!!

Hải : em chọn đi !!!!

V.Anh : này được nè !!! Phim "Yêu nhau đi Thực Mộng Quân" !!!

Hải : nghe phim chắc cũng biết được câu chuyện rồi !!!

V.Anh : hay lắm đó nhoa !!!

Anh khẽ cười rồi kết nối với màn hình Tivi. Xong rồi anh lại bước tới ngồi cạnh cô. Quả đúng như là tựa phim, bộ phim đúng ngọt đúng hay luôn. Hay người ngồi coi phim mà cảm thấy kích thích ghê vậy đó. Nhiều lúc anh lén lén rồi hôn cô 1 cái. Đúng là quá chất rồi thầy Hải ơi❤❤❤❤.

Anh với cô vừa xem vừa ăn bánh, nói chuyện rơm rã.
Lúc này đã 10h hơn rồi. Cô gụt đầu vào người anh mà ngủ luôn. Anh ngắm nhìn cô gái nhỏ này. Chưa bao giờ anh cảm thấy yêu cô như lúc này.

Có nhiều lúc anh cảm thấy bất lực và mệt mỏi nhiều lúc cũng muốn từ bỏ nhưng muốn quên đi thì lại chẳng thể nào quên được. Phải chăng đây có lẽ là mối lương duyên trời định mà ông trời đã sắp đặt cho anh và cô. Cho dù có phải hay ko thì anh cũng muốn được ở bên cô, muốn bảo vệ cô suốt cả cuộc đời này. Anh lặng lẽ nhìn gương mặt tròn trĩnh của cô mà ko khỏi động lòng. Ở quá khứ anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện và dường như là mất niềm tin vào tin yêu nhưng từ khi gặp lại cô, trái tim anh như 1 lần nữa thức tỉnh, cô giúp anh tìm lại niềm sống, niềm hạnh phúc mà trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được. Cái cảm giác gia đình, cảm giác có người thân yêu luôn đợi mình mỗi ngày, từng ngày đợi mình trở về để có thể quây quần bên nhau thật sự rất hạnh phúc.

Lúc đầu anh cũng từng hoài nghi liệu rằng cô có giống những cô gái khác chỉ yêu anh vì tiền hay vì bất cứ quyền lợi gì. Nhưng không... Trong suốt gần 1 năm sống với anh, cô ko dám nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu anh vì tiền mà đó chính là sự rung động của một thiếu nữ luôn muốn có một hạnh phúc đích thực, sự rung động tuổi 17.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Anh trầm ngâm rồi lại nhẹ nhàng bế cô về phòng. Cô nắm chặt cổ áo anh, mùi hương nam tính trên người anh tỏa ra làm cô say đắm. Vốn dĩ cô chưa từng nghĩ rằng là anh sẽ yêu cô thật. Cứ nghĩ là yêu qua đường thôi nhưng ko ngờ... Sau khi cùng nhau trải qua mọi chuyện cô mới cảm nhận được tình yêu của anh dành cho cô. Cô biết nhiều lần cô cũng làm anh buồn lắm. Mỗi lần cô gây họa thì đều có anh ở bên bao che giúp đỡ, ko bao giờ để cô một mình. Bản thân cô cực kì ghét người gia trưởng nhưng đối với anh cô chẳng thể nào ghét được. Cô biết rằng là anh khó tính là một người nỏng nảy và rất nguyên tắc mỗi lần cô phạm lỗi đều trừng phạt ko tha, luôn cứng rắn mà thay ba mẹ cô dạy dỗ cô đàng hoàng. Bản thân cô mỗi lần bị phạt đều có chút ấm ức nhưng nghĩ kỹ lại thì chưa bao giờ anh trách phạt cô vô cớ cả. Tất cả cũng đều do cô gây họa nhiều lần cô lén rình thì thấy anh một mình ngồi ở ban công sân thượng mà ngẫm nghĩ, cô lại thấy thương anh vô cùng. Những cơn đau sau mỗi trận đòn thì có đáng là bao so với áp lực, rắc rối mà anh phải đối mặt chứ, vốn dĩ anh với cô chẳng có quan hệ gì hết chỉ đơn thuần là tình cờ gặp nhau thôi nhưng anh lại luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, lo lắng cho cô.

Thật ra không phải cô ngang bướng. Nhưng có những thói quen nghịch ngợm đâu thể nào thay đổi trong một sớm một chiều. Dù sợ dù giận vì anh đánh đòn . Nhưng thật tâm cô hiểu anh đang áp dụng câu "yêu thương cho roi vọt" của ông bà để lại. Chung quy tất cả cũng tại Vân Anh cô làm sai trước. Căn bản không có quyền giận hờn mà.. 

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Anh đặt cô nằm lên giường. Bỗng lúc này trời bắt đầu mưa. Anh thở dài.

Hải : ngủ đi cô, đừng có mà tưởng tượng ra cái gì rồi lại tự làm mình sợ !!!

V.Anh : dà !!!!

Hải : ngủ ngon !!!

Anh bước lại tắt đèn rồi đóng cửa trở về phòng của mình..

Cô nghe lời anh cố gắng ko nghĩ ngợi gì mà ngủ....

11h 25 phút tối.

Cô đang ngủ thì bỗng có 1 cành cây rớt xuống chậu hoa ở dưới sân làm cho cô giật mình. Cô nhìn thấy cảnh tượng đêm mưa này thật sự rất sợ. Gió mạnh cứ làm cho chiếc màng cửa cứ bay trước gió. Sấm chớp làm cho bóng cây ở ngoài hiện rõ vào bên trong. Cô sợ đến mất ngủ, cứ biết ngồi ôm cái gối mà nhìn xung quanh. Thỉnh thoảng lại nghe những âm thanh kì lạ ở bên ngoài. Mắt cô đỏ hoe. Cô sợ quá nên ôm gối chạy qua phòng Hải, vừa gõ cửa vừa la.

V.Anh : anh...anh ơi...thầy ơi...mở cửa cho em với. !!!

Anh vẫn đang làm việc, nghe cô rõ cửa nên anh hoảng hốt liền ra mở cửa. Anh mở cửa thì thấy cô đang ôm cái gối nhỏ mà sợ sệt.

Hải : sao vậy??? Sợ à??? Nào vào đây!!!

Anh nắm tay cô kéo vào bên trong. Anh bật đèn lên.. Cô ngồi xuống giường....

Hải : lại sợ nữa hả???

Cô gật đầu.

V.Anh : em..em gặp ác mộng !!!!

Hải : lại thấy giấc mơ đó nữa à?!?!?!

Cô khẽ gật đầu. Anh nhìn mặt cô lấm lem, lấm tấm mồ hôi. Anh xoa đầu cô. !!!

Hải : ngồi đây nha!!! Đợi anh 5 phút nha!!!

Anh đứng lên định bước đi thì cô kéo góc áo của anh lại.

V.Anh : anh...anh đi đâu vậy??? Em sợ !!!

Hải : đồ ngốc sợ gì chứ!!! Đây là phòng anh mà ko có ai đâu !!!

Cô buông tay. Anh khẽ cười rồi đi xuống nhà mang một cái khăn với pha ly sữa cho cô. Anh bước vào.. Anh đặt ly sữa lên bàn rồi bước lại ngồi cạnh cô lấy một sợi dây thun cột tóc cô lại, nhẹ nhàng lấy cái khăn lau mặt cho cô ....

Hải : đừng sợ!!!

Anh lấy ly sữa đặt vào tay cô ...

Hải : mau uống đi rồi về phòng ngủ !!! Mai còn đi học nữa !!!

V.Anh : em sợ!!! Ko về đâu !!!.

Hải : chẳng lẻ em muốn ngủ ở đây sao??? Như vậy thì ko được!!!

V.Anh : sao lại ko được !!! Ý anh là sao ?!?! Anh có ý định làm gì em à ?!?!

Anh cuời :

Hải : Khùng hả cô ?!!? Làm gì thì tôi đã làm lâu rồi ko có để cho cô yên bình một năm nay trong cái nhà đây đâu !!! Uống đi. Muốn ngủ thì cứ ngủ !!!

Cô mỉm cười, uống hết ly sữa rồi nằm xuống. Anh tắt đèn rồi lại vào bàn làm việc. Cô quay người nhìn anh. Cô nhìn bóng lưng của anh. Quả thật là rất quen thuộc. Lúc đầu cô chỉ là mến mộ anh và thích anh chỉ vì anh lúc nào cũng ân cần chăm sóc cô nhưng đến bây giờ cô đã thật sự rất yêu anh, rất thương anh. Muốn anh thật vui vẻ.

Trước kia, lúc Vân Anh chưa biết đến anh, dường như ngày nào Trang cũng hỏi cô :" Vân Anh.....Bà từ chối nhiều bạn học nam như vậy, rốt cuộc mẫu người trong lòng bà phải như thế nào??? Vân Anh...Tôi đang tưởng tượng ra bạch mã hoàng tử của bà đấy !!!"

Thật sự cô cũng ko biết mẫu người cô thích là như thế nào. Chỉ biết là người đang ở trước mắt cô lúc nào cũng làm cho trái tim cô lỡ nhịp mỗi khi nhìn thấy. Người đang trước mặt ko hề giống bach mã hoàng tử mà mọi người mong nghĩ mà đó chính là một tên "ác ma" \- là tình yêu đích thực của cuộc đời cô.

Cắt đứt mọi suy nghĩ vu vơ của cô, anh cất giọng.

Hải : ngủ đi cô, tối rồi!!!

Cô im lặng..

Hải : nhìn bề ngoài em như vậy mà lại sợ sấm chớp, sợ ma đến vậy à????

V.Anh : anh ko biết đâu, năm em 11 tuổi đã có 1 chuyện rất kinh hoàng xảy ra mặc dù là em ko còn nhớ rõ nữa nhưng mỗi lần trời mưa nhất là có sấm chớp em lại sợ, cũng chẳng biết tại sao nữa một phần vì em sợ nên cũng ko muốn nhớ lại !!!

Hải : sao??? Rốt cuộc việc đó là sao mà lại làm em sợ đến vậy????

V.Anh : em cũng ko rõ nữa, chỉ biết lúc tỉnh dậy thì đã nằm ở bên trong bệnh viện rồi!!! Em chỉ nhớ mài mại là hôm đó em đi lạc hay là đi chơi nữa em cũng ko rõ nhưng hôm ấy em có bước vào 1 ngôi nhà hoang. Bên trong thì cây um tùm. Em đi xung quanh thì bỗng nghe có tiếng người gọi :" Vũ Vũ dừng lại đi!!!". Tiếng gọi của người đàn ông thật sự rất thảm thiết. Bỗng em thấy có 1 người đàn ông bước ra, em giật mình bỏ chạy thì bị ông ta bắt lại, đánh em ngất đi khi em tỉnh lại thì thấy tay chân mình đều bị trói. Em ko nhớ là làm sao mình có thể thoát ra được nhưng lúc em chạy trốn thì bất ngờ lại gặp người đàn ông lúc nãy đang cầm trên tay 1 cục gạch liên túc đập vào thứ gì đó. Trên cục gạch đó dính đầy những vết màu đỏ. Tình cờ lúc ấy trời mưa từ chỗ người đàn ông kia đứng chảy ra 1 dãy nước màu đó tươi, em hốt hoảng la lên lúc này người đó quay lại nhìn em với anh mắt vô hồn, bất ngờ lúc ấy bỗng có sấm chớp, bóng của ông dưới ánh sáng của tia chớp hiện lên rất đáng sợ, nhất là ánh mắt đó. Em hoảng lắm liền chạy bất chấp bất ngờ lại va đầu vào gốc cây bất tĩnh. Lúc tĩnh lại đã nằm trong bệnh viện, đầu thì dính đầy băng gạc. Em cố nhớ lại mọi chuyện nhưng chẳng ra chỉ biết những hình ảnh đáng sợ của người đàn ông đó.!!!!

Hải : vậy sao khi tỉnh lại em có quay lại chỗ đó nữa ko????

V.Anh : căn bản em ko nhớ nơi đó là đâu. Lúc em nằm trong bệnh viện thì cứ có mấy chú công an ra ra vào vào tìm gặp ba em, em cũng chẳng biết là gì điều em nhìn thấy là dường như ba em ko muốn cho mấy chú cảnh sát đó lại gần em. Hơn hết, kể từ ngày hôm đó trí nhớ em dần dần mất hết. Bác sĩ nói là do em đã chứng kiến một điều gì đó rất đáng sợ nên gây ảnh hưởng đến não bộ làm mất trí nhớ tạm thời. Chỉ cần cho em thấy những việc tương tự như trước thì tự động em sẽ nhớ lại mọi chuyện. Nhưng ba em dường như là ngăn cấm, ko muốn em nhớ lại những chuyện ko hay. Nên cứ lẳng lặng viện cớ với mấy chú công an điều gì đó rồi làm thủ tục chuyển viện cho em luôn.

Hải : bản thân em ko muốn tìm lại sự thật sao???

V.Anh : em có đi tìm hiểu thử nhưng em sợ lắm. Sau 1 thời gian, em biết được thông tin rằng là nơi tìm thấy em cũng gần nơi phát hiện ra thi thể của một người ko rõ danh tính. Đến lúc này em cũng dường như là hiểu được vài phần vì sao ba em lại ngăn cấm mấy chú công an đó tiếp cận em.

Hải : vậy chắc có lẽ ba mẹ đã ngộ ra được điều gì đó rồi, sao em ko hỏi ba em thử?!?!?

V.Anh : thôi đi!!! Sau hôm em xuất viện ba em lôi em về nhà mà đánh em một trận bán sống bán chết. Mẹ em, cô út em ra sức can ngăn nhưng ko được. Em bất lực nằm đó cho ba đánh mà ko dám than vản cũng chẳng biết tại sao nữa, hôm ấy em thấy ba em rơi nước mắt. Nhưng lúc ấy em giận ba lắm, em còn nhỏ mà có một đứa trẻ nào ko giận khi bị ba đánh chứ, nhưng sau đó ba em lại tìm em rồi giải thích đủ điều. Và em cũng hứa với ba là sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa. !!!! Tuy đã 7 năm rồi mặc dù là mơ hồ nhưng em vẫn rất ám ảnh.

Anh bất chợt nhíu mày, giọng lạnh nhạt đi vài phần.

Hải : cái hôm em đi vào ngôi nhà hoang đó có phải em đã mặc cái áo màu hồng, tóc buộc đuôi ngựa phải ko???

Cô ngạc nhiên...

V.Anh : sao...sao anh biết ????