Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 127




Thế là Vu Cẩn bị ép buộc phải làm việc, cô ấy không chỉ bị Ôn Chỉ Văn bắt lựa chọn một hệ thống thu ngân trên thị trường hiện tại, mà đồng thời phải phụ trách thêm việc đào tạo cho nhân viên của cô.

Vu Cẩn bị sai sử: "..."

Hiện tại cô đã có lý do nghi ngờ Ôn Chỉ Văn và anh hai của mình xảy ra mâu thuẫn và Ôn Chỉ Văn này đã đổ hết tức giận này lên đầu cô ay.

Ghê tởm hơn chính là người phụ nữ Ôn Chỉ Văn còn rất am hiểu chuyện vừa đánh vừa xoa.

Lúc rảnh rỗi cô sẽ mỉm cười với Vu Cẩn, hỏi han rất ân cần hại Vu Cẩn muốn phát cáu cũng không làm được.

Vu Cẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng ghi món nợ này lên đầu Vu Hoài Ngạn.

*

Một bên khác.

Vu Hoài Ngạn kết thúc chuyến công tác, vừa ra khỏi sân bay.

Anh lật điện thoại mình ra xem, vừa xem thì sắc mặt đã vô cùng khó coi. Lần này ra khỏi nhà hết mười ngày, thế nhưng người phụ nữ nào đó đã không hề gọi điện thoại cho anh, một cái tin nhắn cũng không thấy.

Bành Giai không hiểu, rõ ràng chuyến công tác này đã thuận lợi đến như vậy, thế nhưng ông chủ nhà mình vẫn mặt mày xám xịt, khó coi như thế?

Tuy cậu ta đã cố ý làm chim cút nhưng lúc này nhất định phải mở miệng: "Vu tổng, về công ty hay về nhà ạ?"

Vu Hoài Ngạn lạnh lùng phun ra một chữ: "Nhà."

Bành Giai lập tức đạp chân ga.

Cậu ta đã hiểu rồi. Chắc chắn là chuyện trong nhà.

Cũng không biết trong nhà Vu tổng đã xảy ra chuyện gì, nhìn qua giống như rất nghiêm trọng.

Nửa giờ sau, Vu Hoài Ngạn đã về đến nhà.

Người đầu tiên anh nhìn thấy trong nhà mình không phải Ôn Chỉ Văn mà lại là Vu Cẩn.

Trước khi Vu Hoài Ngạn đi công tác, Vu Cẩn đã đến Nam Thành rồi.

Hiện nay có thể nhìn thấy cô ấy trong nhà mình, Vu Hoài Ngạn gật đầu nói: "Trở về rồi à?"

Bây giờ anh rất vội đi xem thử người phụ nữ Ôn Chỉ Văn này đang làm gì.

Nhưng Vu Cẩn đột nhiên gọi anh lại: "Anh hai, anh chờ chút!"

Vu Hoài Ngạn quay đầu.

Vu Cẩn ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi: "Có phải anh và chị dâu có mâu thuẫn không?"

Vu Hoài Ngạn ngạc nhiên nhíu mày.

"Chị dâu của em nói với em?" Vu Hoài Ngạn hỏi.

Vu Cẩn gật đầu.

"Cô ấy nói cái gì rồi?" Bây giờ Vu Hoài Ngạn cũng không vội đi tìm Ôn Chỉ Văn nữa.

Vu Cẩn kể lại ngày đó khi mình nhắc đến cháu trai cháu gái và cả cuộc đối thoại của mình và Ôn Chỉ Văn cho Vu Hoài Ngạn nghe.

Tuy Ôn Chỉ Văn sống chết cũng không nói cho Vu Cẩn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Vu Cẩn có năng lực trinh thám rất logic.

Dựa theo logic thông thường, cô ấy cảm thấy người có lỗi trong chuyện này chính là anh hai của mình.

Bằng không người phụ nữ Ôn Chỉ Văn kia làm sao có thể ngang nhiên sai sử cô làm này lam kia?

Có lẽ đây chính là anh trai nợ em gái phải trả...

Vu Cẩn cảm thấy Vu Hoài Ngạn làm mình bị liên lụy, thế nên cô ấy không kìm nén mà giáo dục anh một câu: "Anh hai, một người đàn ông như anh không nên tỉnh toán chỉ li như thế, chị dâu là phụ nữ, anh cứ nhường nhịn chị ấy nhiều một chút."

Vu Hoài Ngan:

Anh còn chưa nhường nhịn cô sao? Anh bị đạp xuống giường, anh đã phát cáu với cô rồi sao?

Nhưng nghe Vu Cẩn nói vậy, Vu Hoài Ngạn hỏi: "Em nói tâm trạng chị dâu không tốt à?"

Vu Cẩn suy nghĩ một lúc, cô ấy còn cố gắng tìm một từ để hình dung: "Chính là rầu rĩ, không vui."

Dù sao lúc ấy, Vu Cẩn cũng đã nhìn ra là như thế.

Mặc dù sau đó Vu Cẩn không biết chuyện gì đã xảy ra mà người phụ nữ Ôn Chỉ Văn kia đã vui vẻ trở lại, đồng thời còn ép buộc bản thân mình phải giúp cô làm việc.

"Được rồi, anh đã biết!" Vu Hoài Ngạn gật đầu. Bước chân lên cầu thang, thế nhưng vừa nãy bao nhiều tích tụ trong lòng vẫn còn đó đã tan biến đi.

Vừa đi anh vừa nhớ lại lời Vu Cẩn vừa nói.

Giống như là đồng thời, trong đầu Vu Hoài Ngạn lại hiện lên hình ảnh Ôn Chỉ Văn ở trong nhà âm thầm rơi lệ.