Chẳng lẽ mình đã trách oan cô?
Chưa đầy một lát, Vu Hoài Ngạn đã đi đến trước cửa phòng ngủ.
Bước chân của anh dừng lại một lát mới vặn mở cửa phòng.
Ôn Chỉ Văn đang ngồi trước máy tính đưa lưng về phía anh, bóng lưng cô nhìn qua có vẻ hơi cứng ngắc.
Thật ra trước đó Ôn Chỉ Văn đã nghe được tiếng động cơ xe bên dưới, nhưng khi đó cô đang hăng say chơi RPG một thể loại tiên hiệp, hình ảnh khá thô ráp nhưng ngoài ý muốn là cô chơi cực kỳ giỏi.
Để được qua cửa nên cô đã mất ăn mất ngủ chơi cả một ngày một đêm.
Chơi đến khi cảm thấy vô cùng sảng khoái thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe hơi dưới lầu.
Cô lẩm nhẩm tính một lúc, có lẽ lúc này Vu Hoài Ngạn cũng nên quay về rồi.
Thế là trong thoáng chốc trò chơi này cũng không còn thú vị nữa.
Ôn Chỉ Văn ném con chuột trong tay, vội vàng lẻn đến gần cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Vu Hoài Ngạn bước xuống xe.
Mặc dù đã quyết định sẽ mặc kệ nhưng vào giờ phút này Ôn Chỉ Văn vẫn cảm thấy bối rối.
Lại thêm việc Vu Hoài Ngạn re rà không chịu lên lầu, Ôn Chỉ Văn càng cảm thấy căng thẳng nhiều hơn.
Vu Hoài Ngạn không đến gần chỗ cô mà chỉ dựa vào khung cửa, nói một câu: "Anh về rồi."
Ôn Chỉ Văn không nhúc nhích.
"Chỉ Văn, quay lại đây!" Vu Hoài Ngạn nói thêm.
Ôn Chỉ Văn vẫn bất đồng như thế nhưng rõ ràng cơ thể cô đã cứng đờ.
Vu Hoài Ngạn cũng phát hiện ra điều này, anh chủ động đi đến chỗ cô.
Ôn Chỉ Văn phát hiện anh đang đi đến cạnh mình thì nhịn không được di chuyển vị trí nhưng vẫn đưa lưng về phía anh như trước.
Vu Hoài Ngạn bị chọc cho giận mà cười lên, anh dứt khoát chặn ngang cô lại, ôm lên, thuận thế để cô ngồi lên bàn vi tính.
Đồng thời tách hai chân đang rủ xuống của cô, để chính mình đứng vào giữa, ép buộc cô phải nhìn thẳng anh.
Ôn Chỉ Văn hoảng hốt thốt lên một tiếng, nhịn không được trừng mắt nhìn anh.
Không biết vì sao, Vu Hoài Ngạn lại nhìn thấy trong ánh mắt này có rất nhiều nỗi uất ức.
Vu Hoài Ngạn nắm chặt cằm cô, hừ một tiếng, cười nói: "Hơn mười ngày nay không thấy một cuộc điện thoại nào, ngược lại em còn cảm thấy uất ức?"
Ôn Chỉ Văn sững sờ, cô nhớ đến chuyện điện thoại.
Ngay từ đầu không gọi điện thoại cho anh là vì cô bận rộn nên căn bản không nhớ đến gọi điện thoại cho anh.
Sau đó thì phát hiện ra đoạn video kia, thế là chột dạ không dám gọi điện thoại cho anh.
Sau đó nữa là quyết định mặc kệ, vậy cô còn cần gọi điện thoại làm gì?
Ôn Chỉ Văn không trả lời.
Vu Hoài Ngạn đã có kết luận cho chính mình, anh rất phối hợp nói: "Không dám gọi? Sợ anh giận?"
Ôn Chỉ Văn hiểu lầm ý của anh, cô khiếp sợ nhìn về phía anh.
Vu Hoài Ngạn thầm nhủ: Quả nhiên là vậy!
"Không phải chỉ là đạp anh xuống giường thôi sao? Anh còn có thể thật sự tức giận với em? Còn rau rĩ, không vui lâu như vậy, đến điện thoại cũng không gọi cho anh?" Vu Hoài Ngạn vừa nói vừa nhéo lên mũi cô.
Ôn Chỉ Văn: "???"
Có phải anh đã hiểu lầm cái gì rồi không?
Rầu rĩ, không vui lâu như vậy là cái quái gì thế? Mấy ngày nay cô còn rất vui vẻ đấy chứ!
"Lần sau không cho phép như thế nữa, biết không?” Vu Hoài Ngạn nói một câu sau cùng.
Ôn Chỉ Văn bối rối, chật vật nắm được một đầu mối từ trong một đống rối loạn này. Cô hỏi: "Là Tiểu Cẩn nói cái gì với anh sao?"
Vừa rồi hình như cô nhìn thấy Vu Hoài Ngạn và Vu Cẩn nói chuyện với nhau ở trong vườn hoa dưới lầu.
"Ừ, em ấy nói mấy ngày nay em nhớ anh đến cơm nước cũng không nuốt trôi." Vu Hoài Ngạn nói.
Ôn Chỉ Văn: "???"
Người này sao còn bịa đặt?