Ôn Chỉ Văn không nói nên lời, cứ thế mà nhìn Vu Cẩn.
Vu Cẩn cũng nhìn cô, hai người họ cứ thế mắt to trừng mắt bé.
Khiến Ôn Chỉ Văn càng không ngờ chính là ngay lúc này Vu Cẩn lại đột nhiên trở nên vô cùng lanh lợi: "Chị và anh hai của em có mâu thuẫn?"
Ôn Chỉ Văn trả lời một câu: "... Cũng được xem là thế."
Khóe miệng Vu Cẩn co giật, cô ấy muốn nói lại thôi.
Ôn Chỉ Văn vội vàng nói: "Em đừng hỏi! Hỏi nữa chị cũng không biết nói thế nào."
Loại chuyện mất mặt thế này Ôn Chỉ Văn có lẽ phải choáng đầu lắm mới đi kể với Vu Cẩn.
Lỡ cô ấy to mồm nói lại với Vu Hoài Ngạn thì làm sao?
*
Từ sau khi phát hiện tội ác của mình trong video kia, Ôn Chỉ Văn đã lo lắng trong mấy ngày.
Đến điện thoại cũng không dám gọi cho Vu Hoài Ngạn.
Nhưng càng về sau cô bắt đầu mặc kệ.
Ừ, phát hiện thì cứ phát hiện dil
Huống hồ sau khi cô phân tích tỉ mỉ lại một lần nữa, chỉ cảm thấy có lẽ mọi chuyện cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của mình.
Có lẽ chỉ là tự mình dọa mình hoảng sợ mà thôi.
Chuyện cũng đã qua một tháng hơn rồi, nếu Vu Hoài Ngạn muốn gây khó dễ cho cô thì đã làm từ trước rồi.
Mà tự cô cảm thấy biểu hiện vào bữa sáng hôm đó của mình cũng rất ưu tú.
Nếu bây giờ quay trở lại lúc đó cũng chưa chắc cô có thể làm được cách nào tốt hơn đâu.
Không sao cả! Lúc đó người đàn ông kia còn không phải đã bị cô lừa gạt sao?
Ôn Chỉ Văn thành công thuyết phục chính mình, sau đó cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Huống hồ cô có lỗi trong chuyện này sao?
Cô không sail
Muốn trách phải trách người đàn ông Vu Hoài Ngạn này tò mò quá nhiều. A, còn có Vu Cẩn, lúc đó cô ấy không nên đòi tham gia lễ hội bia gì đó.
Ngàn vạn cái sai đều của anh em nhà họ Vu cả.
Nếu không phải do vô cùng lôi kéo cô uống bia, bản thân sẽ không say xỉn rồi thất thố như thế, mọi chuyện rối tung đến mức không có cách cứu chữa sai lầm...
Không được! Vu Cẩn nhất định phải phụ trách chuyện này.
Ôn Chỉ Văn lạnh lùng suy nghĩ.
Thế là Vu Cẩn không hề hay biết mình phạm phải sai lầm gì lại nằm vào móng vuốt của Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn đã nhìn chằm chằm vào Vu Cẩn, chủ yếu cũng là vì cô thèm thuồng kỹ thuật tin học cao siêu kia của Vu Cẩn.
Ôn Chỉ Văn đã tính toán muốn tiệm cắt tóc của mình có được một hệ thống thu ngân từ trước đó.
Hiện nay tiệm cắt tóc muốn được khuếch trương thuận lợi thì hệ thống thu ngân điện tử càng không thể thiếu.
Nếu không, đợi đến khi cửa hàng mọc lên quá nhiều, tính toán đều dựa vào nhân lực thì một khi nhân viên thu ngân kia giấu tiền đi, cô căn bản sẽ không tra ra được.
Tiệm cắt tóc không thể so sánh với siêu thị bán đồ, số lượng hàng nhập và số lượng tiêu thụ sẽ đối chiếu cho nhau, trong đó sẽ khó mà giở trò quỷ.
Nhưng tiệm cắt tóc lại không giống vậy.
Giống như vật liệu dùng để uốn tóc, nhuộm tóc có thể tính được mức tiêu hao, nhưng nếu chỉ cắt tóc hay gội đầu thì không thể nào tính được lượng vật liệu tiêu hao.
Càng đừng đề cập đến điều quan trọng nhất trong tiệm cắt tóc của họ chính là chế độ hội viên.
Bởi vì trước đây đã mở một gian cắt tóc, khi đó đã có Điền Hân một mình giám sát tại nơi làm việc nên người làm trong cửa tiệm không làm được trò quỷ nào.
Nhưng một khi cửa hàng nhiều hơn thì họ sẽ không rảnh để nhìn chằm chằm vào nhân viên được nữa.
Nếu như vẫn dựa theo cách làm việc như trước kia, dùng theo cách tính tay, ghi chép lại vào sổ sách với từng hội viên thì hiệu quả sẽ rất thấp, và rất dễ dàng tạo ra sơ hở cho người ta lợi dụng
Vì vậy bắt buộc phải sử dụng đến máy vi tính.
Ôn Chỉ Văn lại không hiểu biết quá nhiều về máy tính thời này.
Nhưng không sao cả! Cô em chồng của cô có thể hiểu được.