Sau đó Ôn Chỉ Văn cũng không còn tâm trạng vọc máy tính nữa rồi.
Cô bắt đầu cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Từ sau ngày tham gia lễ hội bia kia, Vu Hoài Ngạn hiển nhiên đã bắt đầu chú ý.
Nhưng may mắn là cô rất thông minh, cô đã chủ động bám dính lấy anh, dường như người đàn ông này đã được dỗ dành.
Sau đó là sau khi trở lại đây.
Ôn Chỉ Văn im lặng. Gần đây đúng là cô rất qua loa, mà đêm hôm đó cô còn thẳng chân đạp anh rớt xuống giường...
Trong thoáng chốc Ôn Chỉ Văn cảm thấy bản thân mình không thể trông chờ vào tương lai nữa rồi.
*
Sân bay Nam Thành.
Vu Cẩn ngồi máy bay đến thành phố Bắc.
Cô ấy đã ngồi ngây người suốt một tháng ở Nam Thành.
Nhớ lại khoảng thời gian một tháng ở Nam Thành này, Vu Cẩn cảm thấy cũng không tệ, chủ yếu là vì cô cháu gái kia của cô ấy đáng yêu.
Một tháng này, Vu Cẩn đã dạy cho cô bé gọi được "cô".
Còn có chị dâu cả, hình như thái độ của chị dâu cả đối với cô ấy đã tốt hơn.
Tạ Thục Anh và cô ấy nói về số quà tặng này, Vu Cẩn giải thích nói quà tặng này đều là của Ôn Chỉ Văn tặng cả, Tạ Thục Anh nghe thấy chỉ cười nói cô ấy dính chút ánh sáng từ người chị dâu này.
Tạ Thục Anh nhờ Vu Cẩn nói lời cảm ơn với Ôn Chỉ Văn.
Vu Cẩn cảm thấy Ôn Chỉ Văn không tệ, cô ấy thật sự rất thích qua lại với người chị dâu này.
Sau khi Vu Cẩn xuống máy bay cũng không bảo người đến đón mình mà tự đón xe trở về Vu gia.
Không được mấy ngày nữa cô ấy lại phải quay lại nước Mỹ, thế nên Vu Cẩn dứt khoát ở trong nhà anh hai của mình.
Lúc Vu Cẩn mở cửa vào nhà, Ôn Chỉ Văn vẫn còn ngồi trên ghế sofa ngây người.
Vu Cẩn ngồi xuống đối diện cô nói: "Em về rồi!"
Ôn Chỉ Văn chỉ liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó cũng không thể hiện chút tâm trạng phấn khởi gì: "Ờ, hoan nghênh em trở lại."
Vu Cẩn khựng lại. Lúc này Vu Cẩn mới nhận ra tâm trạng của Ôn Chỉ Văn không được tốt lắm, thế là lần đầu tiên cô ấy quan tâm hỏi một câu: "Chị sao thế?"
"Ồ, không có việc gì. Ôn Chỉ Văn thở dài một hơi.
Nếu là người bình thường nhất định sẽ nghe ra trong hơi thở kia chính là có chuyện.
Nhưng nếu Vu Cẩn có thể nghe ra được thì cô ấy đã không còn là Vu Cẩn nữa rồi.
Nghe Ôn Chỉ Văn nói câu này xong, Vu Cẩn thật sự cho rằng cô không có vấn đề gì.
Vu Cẩn muốn nói một số chuyện ở Nam Thành với Ôn Chỉ Văn, thế nhưng lời vừa lên đến đầu lưỡi lại trở thành: "Chừng nào chị mới sinh cho em một cô cháu gái?"
Anh hai và chị dâu của cô ấy đều đẹp, con cái sinh ra chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Nếu bây giờ sinh ra, sau này cô ấy tốt nghiệp và về nước là có thể chơi đùa cùng với cháu gái rồi. Nghe thấy lời này Ôn Chỉ Văn bỗng trừng to mắt, trong chốc lát cô thật sự không biết phải nói gì.
Còn cháu trai với cháu gái cái gì...
Hiện tại hôn nhân của cô đã ngập tràn nguy hiểm rồi đây này. Hu hu hu!