Thôn trưởng cũng không biết nói gì, chỉ có thể xấu hổ mà tự dập bo điếu thuốc đang hút dở trên tay, bất đắc dĩ nói: "Việc xây này thôn chúng ta chỉ chi tiên vật liệu để làm, tiền công cùng tiền ăn uống của những công nhân kia đều là Đóa Đóa cô ta tu mình chỉ trả!"
Người trong thôn nghe được điều này muốn líu cả lưỡi: "Cô ta rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Không phải nói là cô ấy vay nợ người ta rất nhiêu tiền sao!"
Thôn trưởng hút điếu thuốc trong chốc lát, chậm rãi nhả ra một làn khói: "Các người đừng so đo những thứ này nữa. Các người nghĩ xem, con bé tự chịu bỏ tiền, coi như lão Ngũ ở trên Hoàng Tuyên chịu tha thứ cho chúng ta rồi."
Không khí bỗng chốc im lặng, chẳng ai nói gì nữa...
Thế mà, còn chưa kịp mơ ước cái gì, trong thôn lại xuất hiện một sự kiện lớn.
"Trưởng thôn! Không hay rồi! Hình như có người đến trả thùi"
Trước cửa thôn có một chiếc xe con Volkswagen Santana màu đen, bước xuống xe là hai người đàn ông trung niên với đầy vết sẹo trên mặt, tướng tá bọn họ trông rất hung hãn.
"Bọn họ chỉ đích danh người muốn gặp là Hứa Bối Đóa."
Thôn trưởng cùng mấy thúc bá nhìn nhau, lập tức thảng thốt nói:
"Các người đi kêu gọi thành niên tập hợp ở cổng thôn đi, cam theo cuốc."
"Thôn chúng ta bây giờ đều dựa vào Đóa Đóa dùng tiền tu sửa từ đường, nói gì thì nói cũng không thể để người ngoài tùy tiện tới nhà bắt nạt như vậy được."
Hứa Bối Đóa đang chỉ huy hiện trường thi công, không nghĩ tới cửa thôn đang xảy ra chuyện.
Hứa Hắc Đậu chạy đến thở không ra hơi, lấy từ trong ba lô ra vài thứ, đưa gậy điện cho Hứa Bối Đóa, thở hồng hộc nói: "Chị, bên ngoài có hai người mặt sẹo rất hung dữ muốn tới tìm chị, không biết lai lịch ra sao, lát nữa nếu đánh nhau, chị hãy trốn sau lưng em.
Hứa Bối Đóa còn không rõ là đắc tội với ai, quyết định ra ngoài ứng đối trước.
Đi tới cổng thôn, phát hiện trưởng thôn tự mình đưa theo rất nhiêu nam thanh niên đến đứng sẵn, đứng chật kín cả cửa."
Trưởng thôn đứng ở phía trước dõng dạc nói: "Bên ngoài tới, mặc kệ là người nào, cũng đừng có ý khi dễ nữ tử trong thôn chúng ta."
"Tuy rằng cha mẹ cô ấy đã mất nhưng cô ấy là người trong thôn chúng ta. Chúng ta nhiều người như vậy, đều là dòng họ Hứal"
Hứa Bối Đóa nhìn thấy màn này trong lòng cũng cảm thấy loáng thoáng nóng rực, hơi chút cảm động.
Cô đi vê phía trước, trông thấy hai người đàn ông cao lớn, hung dữ, cũng không quen biết, nhớ lại trong sách, cũng chưa từng nói nữ chính cùng người ngoài có ân oán tranh chấp gì, thật sự không có đầu mối.
Hứa Hắc Đậu cầm gậy trong tay, gắt gỏng che chắn trước mặt cô.
Cậu ta đã thề, thê sống chết phải bảo vệ chị Đóa Đóal
Hứa Bối Đóa hỏi trước: "Hai chú này, tôi không biết các người, xin hỏi các người tim tôi có chuyện gì?
Nói cách khác là trong lòng cô tuyệt không hoảng hốt, tay cô nắm chặt gậy điện.
Nào ngờ, một người đàn ông mặt sẹo tiến lên hai bước thấy rõ mặt Hứa Bối Đóa, đột nhiên nước mắt lưng tròng, tay vội lau qua hai hàng lệ đổ,
Hắn mang theo tiếng khóc nức nở, khổ sở nghẹn ngào nói:
"Đóa Đóa, chú cuối cùng tìm được cháu rồi!"
Hứa Bối Đóa vẻ mặt khϊếp sợ, cho dù cô biết nội dung của câu chuyện nhưng cũng không nhớ nổi người chú đột nhiên sướt mướt này là người nào.
Cảnh giác cơ bản vẫn phải có.
Người đàn ông mặt seo tự giới thiệu: "Đóa Đóa à, chú là anh em tốt của ba cháu, chúng ta cùng nhau buôn bán, cùng nhau lăn lộn trong xã hội...
"Chú luôn đang đi mua hàng ở nơi khác, thì nghe nói chuyện của ba mẹ cháu liền vội vàng chạy về nhưng vẫn không biết cháu hiện ở đâu."
"Lân này, nghe nói thị trường vật liệu xây dựng của Huyện có một cô gái nhỏ muốn tìm công nhân còn tự mình lái xe tải lớn, còn muốn lấy được băng."