"Chú là tài xế xe thể thao, có cậu nhân viên kể với chú những chuyện này, cậu ấy xúc động nói rằng bố mẹ của cô bé này sau một vụ tai nạn ngoài ý muốn đã mất rồi, ta thoáng cái liên nghĩ tới cháu liền nhanh chóng hỏi thăm địa chỉ của cháu và tìm tới được đây!"
"Lần trước nhìn thấy cháu, cháu mới có cao có một mẩu, nhiêu năm như vậy trôi qua, cũng trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp vậy rồi!"...
Thì ra là thế, nếu như không phải Hứa Bối Đóa học lái xe tải lớn lại còn vô tình để người chú này biết được, chú ấy khả năng cả cuộc đời này cũng sẽ không xuất hiện như trong nguyên thư.
Nhiều người dân như vậy đều đã nhìn rõ, hiểu lầm được giải quyết, mọi người cũng đều giải tán dân.
Hứa Bối Đóa mời hai người đàn ông mặt sẹo đến văn phòng trưởng thôn uống trà, nơi này trang trí tương đối cao cấp là nơi được lựa chọn hàng đầu để chiêu đãi khách quý trong thôn.
Thôn trưởng cũng tự nhiên đón khách, trong phòng đông nghịt một đám người ngồi ở trên sofa giả da.
Chú mặt sẹo đi thẳng vào vấn đề: "Chú tên Lương Chân, cháu có thể gọi chú là chú Lương."
"Ta đặc biệt tới đây tìm cháu cũng là bởi nhiều năm tình nghĩa huynh đệ cùng cha mẹ cháu, lo lắng bọn họ sau khi đi xa để một cô nhóc như cháu ở lại, bị người khác khi dễ, bắt nạt, nhà cửa, trang viên bị người ta chiếm đoạt..."
Thôn trưởng liên tục lắc đầu cười nói: "Sao có thể nói vậy được, trong thôn chúng ta cô nhóc này báu vật duy nhất đấy, còn thương không hết đấy chứ!
Ít nhiều vẫn có vài phần chột dạ, thôn trưởng gãi gãi đầu, hy vọng Hứa Bối Đóa không đem chuyện người đòi nợ trước đó bị toàn thôn bỏ mặt trốn xa mà nói ra.
Hứa Bối Đóa cười hì hì, không đề cập tới chuyện cũ chút nào, dù sao đó là cô tự biên tự diễn một vở kịch, cô chỉ cười rồi nói: "Không có việc gì đâu chú, các trưởng bối trong thôn đều đối xử với cháu rất tốt, thôn trưởng còn đưa việc trọng sự như xây dựng từ đường giao cho cháu làm, có thể thấy được tín nhiệm của trưởng thôn đối với cháu!!!"
Lời vừa nói ra, ít nhiều có một chút không ổn, trưởng thôn nhanh chóng bổ sung: "Đây là xem trọng cô nhóc vừa có văn hóa vừa có bản lĩnh này, trong thôn chúng ta lại tìm không ra người trẻ tuổi thứ hai giống Đóa Đóa có bản lĩnh như vậy."
Lúc này chú Lương mới yên lòng tiếp tục nói: "Đóa Đóa, cháu yên tâm, nếu cuộc sống trắc trở, kinh tế có khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến trạm vận tải lớn của Huyện tìm chú. Chú lần này dự định ở lại Huyện lâu một chút, người anh em Lương Thành của chú, lúc này chính là trở vê để tiếp quản việc kinh doanh vận tải trong ở đấy."
"Chú đặc biệt tới tìm cháu còn có một chuyện rất quan trọng."
"Cháu chắc chắn không biết, ba cháu khi còn sống ở Huyện còn có mấy cửa hàng, mấy năm trước, ông ấy còn cùng ta hợp tác mua hai mảnh đất không ai muốn để mở nhà máy. Mấy năm trước, nhà máy luôn thua lỗ, chúng ta liền cho ngưng hoạt động."
"Chú hỏi thăm một chút, nghe nói năm nay cháu tốt nghiệp trường sư phạm, hình như là cháu được điều chuyển tới một trường học gần thôn phải không? Trùng hợp là hai mảnh đất kia nằm đối diện với trường học của cháu dạy, hiện tại chỉ là một nhà máy đã cũ nát."
"Đóa Đóa, chú mấy năm nay không quá thiếu tiên, hai mảnh đất này trong tay chú cũng không có tác dụng gì, chú chủ yếu là chủ kinh doanh hàng hóa dọc khắp đường quốc lộ, cũng không am hiểu đất đai. Tóm lại, hai mảnh đất này về sau, giao cho cháu xử lý, cháu xem có được hay không?”
"Chú đầu tư cho cháu năm vạn, cháu muốn đầu tư hay kinh doanh gì tùy ý cháu. Nếu lợi nhuận, cháu có thể chia hoa hồng tượng trưng cho chú, nếu thua lỗ cũng không sao, chú gánh vác cho cháu."
Hứa Bối Đóa quả thực hai mắt sáng như trăng rằm.
Đây mới là đãi ngộ của nữ chính trong tiểu thuyết chứ! Đất mới từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rất gần với nơi cô đang ở, làm việc, quả thực là được trời thương!