Thậm chí Lôi Thanh còn không bằng Hứa Quang Diệu, anh ta còn không học cấp 3, sau khi tốt nghiệp cấp 2, anh ta chỉ chơi bời, không hề nghĩ tới tương lai.
Nhưng tất cả điều này không thể ngăn cản Lôi Thanh có một người cha tốt, chỉ tiện tay cũng có thể sắp xếp cho anh một công việc chính thức, lại còn là giáo viên trong trường học.
Khi biết có cơ hội này, mẹ Quang Diệu vô cùng cảm khái, thậm chí bà ta còn nghĩ tới việc đi cầu xin anh cả của mình, xem có thể giúp con trai tìm được việc làm hay không.
Cuối cùng, mẹ Quang Diệu sau thời gian dài đấu tranh tâm lý, bà đem theo trứng gà, lương thực và những đồ quý giá của nhà mình mang lên Huyện, đến trước cửa nhà anh cả.
Sau khi bày tỏ trăn trở của mình cho anh cả,
Nhìn những thứ này của bà, ông ta đều không nhận, thậm chí còn chưa thèm liếc mắt nhìn qua, đứng ở cửa nhà nói với bà ta:
"Em à, em không thể để anh phạm sai lâm được. Lôi Thanh nhà anh vào bằng con đường chính quy, tuyệt đối không có đi cửa sau. Anh hy vọng Quang Diệu là một chàng trai chính trực đi lên bằng thực lực, anh không có cách nào khác!"
"Nếu chỉ đến đây vì chuyện này thì em không cần đến tìm anh nữa..."
Mẹ Quang Diệu bị từ chối, lòng đầy oán giận trở về thôn.
Từ tận đáy lòng, bà ta không muốn Lôi Thanh sống tốt. Dựa vào đâu mà anh cả cho con trai mình đi cửa sau, còn cháu ông ấy lại không được...
Cho nên sau khi nghe tin Lôi Thanh bị đuổi việc, trong lòng mẹ Quang Diệu có chút hả dạ...
Ba Quang Diệu cũng đắc ý chửi vài câu: "Ngay cả quyền cao chức trọng như cậu cả của con, con của ông ta làm việc không tốt, cũng bị đuổi việc đấy thôi."
"Không có dùi kim cương, thì đừng ôm nghề đồ sứ! Cái loại mưu hèn kế bẩn, dù tìm được công việc chính thức, cũng chắc chắn không ben.
Ông hớp ngụm trà, lại đắc ý nói: "Để xem cô gái đó có thể đắc ý được bao lâu!" Ba mẹ anh luôn oán hận với thế gian, tuôn ra đầy rẫy những lời phàn nàn, nhiều năm như vậy... Hứa Quang Diệu đã quen rồi...
Nhưng sau khi nghe thấy chuyện này, anh đột nhiên nhận ra một điều...
Hóa ra công nhân viên chức chính thức của trường, cũng có thể bị đuổi việc, chỉ cần phạm lỗi, đơn vị sẽ không bao dung với những loại người này.
Hứa Quang Diệu không biết vì sao Lôi Thanh lại bị đuổi việc, cậu cả càng không muốn đề cập đến việc này.
Nhưng...
Trong đầu Hứa Quang Diệu nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.
Gần đây bà chủ Hứa trong thôn Lan Thủy đã đi khắp nơi thu mua đầy đủ các loại rau củ quả, trái cây, hàng hóa nông sản nói chung. Chuyện này đã lan rộng nến mọi ngóc ngách các vùng nông thôn, hầu như nhà nào cũng có ít đồ, trực tiếp bán cho Hứa Bối Đóa.
Bởi vì ở gần thôn Lan Thủy, Hứa Quang Diệu may mắn sớm biết được chuyện này, chính là kế hoạch làm ăn của Hứa Bối Đóa.
Ba mẹ anh nghe chuyện nhưng thật ra không có cảm giác tốt đẹp gì, chỉ mắng chửi, nói đây nhất định là chủ ý của người có tiền kia.
Nhưng trong lòng Hứa Quang Diệu lại không nghĩ như vậy.
Việc kinh doanh này là dùng chính danh nghĩa của Hứa Bối Đóa, như vậy chẳng phải là Hứa Bối Đóa tự mình làm sao?
Trong đầu Hứa Quang Diệu mơ hồ nghĩ, công chức chính thức của nhà trường, hẳn là không được phép làm chủ doanh nghiệp bên ngoài.
Tuy nhiên đối với quy định này đa số mọi người đều mắt nhắm mắt mở, cũng không có ai hiểu biết chuyên sâu về vấn đề này.
Nhưng nếu anh báo cáo thì sao?
Hứa Quang Diệu căng thẳng suy nghĩ thật kỹ, nếu anh có thể tìm được tất cả bằng chứng chứng minh, rôi mang báo cáo lên trường học, phải chăng vì phạm sai lầm nguyên tắc này mà trường học sẽ đuổi việc Hứa Bối Đóa? Giống như đuổi việc Lôi Thanh.
Nếu như vậy, Hứa Bối Đóa sẽ không được cầm bát sắt nữa, xem cô còn đắc ý đến mức nào, xem cô còn dám coi thường Hứa Quang Diệu! Nói đi là đi, Hứa Quang Diệu quyết tâm bắt đầu hành động.