"Thật lợi hại, thật ngưỡng mộ, con cũng muốn trở nên ưu tú như cô Hứa, chờ con tốt nghiệp, con cũng sẽ có một công việc câm bát sắt giống như cô ấy!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Thật đáng ngạc nhiên, một cô gái nông thôn lại có thể kiếm được một công việc cầm bát sắt, đây là một chuyện đáng ngạc nhiên ở các thôn lớn.
Trong lúc thôn dân tám chuyện vô tình tự nhiên nhắc tới, không cẩn thận để cho ba mẹ của Hứa Quang Diệu nghe thấy...
Ba Quang Diệu cầm tẩu thuốc trong tay, suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên tò mò hỏi: "Cô gái mà mấy người nói có thật sự là người từng quản lý ký túc xá trường ở thôn Lan Thủy trước đây không?"
Mấy người kia phản ứng: "Chẳng lẽ còn giả được sao!"
Trong lòng ba Quang Diệu cảm thấy hụt hẫng...
Nhớ lại, sau cái lần làm loạn ở thôn Lan Thủy, nhà bọn họ đã cố tình không nhắc tới chuyện này... vừa sợ mất mặt... vừa sợ làm tổn thương đứa con trai Quang Diệu.
Lần trước từ thôn Lan Thủy phẫn nộ trở về, ba anh đã tốn không ít tâm tư để an ủi:
"Vừa nhìn đã biết con bé đó ăn bám vào kẻ có tiền, nên mới coi thường gia đình nông dân chính trực như chúng ta.
"Con không phải để trong lòng, hãy nghĩ thoáng lên."
"Cô Hứa Bối Đóa đó là một nữ tử thôn quê, cho dù theo chân đại gia, người ta cũng chỉ là chơi đùa một thời gian chán ngán rồi bỏ đi, đến lúc đó cô ta sẽ một thân một mình, không có tiên, thanh danh cũng không còn."
"Ba nói cho con biết, loại con gái tự hủy hoại thanh danh của mình, phạm vi mười dặm, con xem có cái thôn nào, con cái nhà ai, dám cưới cô ta làm vợ!"
"Đến lúc đó xem cô ta tuyệt vọng đến cỡ nào...!"
Thế mà giờ, không lâu sau, hôm nay ba Quang Diệu lại nghe được tin đồn khiến người người bất ngờ, nghi hoặc, cô gái này thế mà lại có được công việc ổn định chính thức ở một đơn vị tốt trong Huyện.
Trường học không giống với các loại đơn vị khác trên toàn quốc, được làm giáo viên là một vinh dự!
Người trong thôn đều biết nhà bọn họ từng gây chuyện mất mặt trước cổng thôn Lan Thủy. Hiện tại bàn vê người liên quan này, khó tránh khỏi nhắc đến chuyện đau lòng, nhà bọn họ càng thêm phần mất mặt!
Ba Quang Diệu cầm tẩu thuốc kéo một hơi, khói xám tràn vào lòng ngực, ấm ức cũng không vơi.
Quang Diệu lúc đó không học Trường Sư phạm và quyết tâm muốn học Phổ thông, kết quả không đỗ Đại học, cuối cùng trở về làm nông.
Thậm chí bây giờ bát sắt cũng không được câm...
Vừa ve đến nhà, ông đem chuyện này ra thuật lại, mẹ Quang Diệu chỉ cảm thán một câu: "Con gái nhà người ta bám víu vào người có tiên, người có tiền mà, an bài chuyện gì chẳng được..."
"Nhưng đừng nghĩ rằng cô ta có thể đắc ý được lâu."
Mẹ Quang Diệu vui vẻ nói: "Đứa trẻ nhà cậu của Quang Diệu, Lôi Thanh, không phải lúc trước cũng có một công việc chính thức trong trường học sao?"
Lôi Thanh là cái tên thường được nhắc đến trong gia đình Hứa Quang Diệu...
Ba của Lôi Thanh là cậu cả của Hứa Quang Diệu, bà ngoại của Quang Diệu có tất cả bảy người con, nhưng riêng cậu cả với mẹ của Quang Diệu không thân thiết lắm.
Mấy năm trước may mắn bám viu được quý nhân, gia đình Lôi Thanh trở nên phát đạt ở Huyện, người cậu cả còn được làm quan chức.
Sau khi trở thành quan chức, người ngồi trên cao nhìn xuống người dưới thấp, cậu cả ngày càng khinh thường họ hàng ở thôn quê, có ai đến nhà tìm ông ta, thì đến cả được mở cửa mời vào cũng khó...
Lâu dần, họ hàng ở quê cũng không tiện đến tìm ông ta nhờ cậy hay bàn chuyện.
Cũng vì vậy gia đình Quang Diệu luôn có thái độ tế nhị. Một số họ hàng thân thích muốn nhờ vả ông ta còn cố gắng duy trì mối quan hệ tốt đẹp, mặc dù họ cũng có thể cảm nhận được rằng người cậu cả này coi thường họ hàng.
Lôi Thanh và Hứa Quang Diệu đều giống nhau, đều không đỗ được Trường Sư phạm. Từ nhỏ, Lôi Thanh học hành cũng không tốt, suốt ngày lêu lỏng chọc chó, chọi gà, không học vấn, không nghề nghiệp.