Gần đây trong Huyện mở siêu thị nông sản lớn, ngay trên mảnh đất đối diện trường học, Hứa Quang Diệu đối với nơi này không mấy xa lạ, mắt nhắm mắt mở cũng có thể đến đó dễ dàng.
Quả nhiên khi anh đến siêu thị, thấy Hứa Bối Đóa đứng ở lối đi dành cho nhân viên, chỉ đạo một số người vận chuyển hàng hóa.
Hứa Bối Đóa thoáng cảm giác trong lòng hơi rợn người, quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện bóng dáng quen thuộc không muốn nhìn thấy...
Hứa Quang Diệu, anh ta thật là âm hồn bất tán!
Hứa Quang Diệu cũng biết, nếu anh viết một bức thư dài, có khi sẽ bị phát hiện anh là người báo tin.
Cho nên anh nghĩ ra một chiêu tuyệt diệu.
Trực tiếp dẫn cậu cả tới đây, để ông tận mắt nhìn thấy, Hứa Bối Đóa đang làm chủ siêu thị bán nông sản này.
Hơn thế nữa đến lúc đó anh có thể châm ngòi thổi gió...
Con trai của cậu cả, Lôi Thanh bị trường học đuổi việc, không còn cầm bát sắt.
Hiện tại nếu cậu cả biết được, trường học này lại vô duyên vô cớ nhận một cô gái thôn quê vào chính thức, được cầm bát sắt...
Chậc chậc chậc, Hứa Quang Diệu cũng có thể tưởng tượng ra được, cậu cả sẽ tức giận đến mức nào!
Dù sao cậu cả tốt xấu gì cũng là một lãnh đạo trong Huyện, chắc chắn sẽ đem chuyện này ra báo cáo, cuối cùng Hứa Bối Đóa vì làm trái quy định của tổ chức mà bị đuổi việc!
Nghĩ như vậy, Hứa Quang Diệu bước chân nhanh hơn, vội vàng rời đi, trực tiếp đến nhà tìm cậu cả của mình.
Vừa mở cửa, cậu cả đã bị cháu trai lâu ngày không gặp kéo đến, thân thần bí bí nói: "Cậu cả, cháu vừa phát hiện ra một bí mật, để cháu đưa cậu đi xem."
"Nói không chừng, chuyện này có thể khiến cho trường học trả lại công việc cho Lôi Thanh." Vốn dĩ cậu ca đối với đứa cháu trai này không mấy cảm tình, nhưng vừa nghe Quang Diệu nói chuyện bí mật, lại có liên quan đến công việc của Lôi Thanh, lập tức ông có hứng thú, quyết định đi xem thử.
Tại lối vào Siêu thị nông sản Sơn Hải, Hứa Bối Đóa đang nói chuyện với Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cười nói: "Tiểu Hứa, em đúng là một nhân tài! Từ khi người già trong nhà thây nhận trứng gà, vừa ăn vừa khóc, nói đã nhiều năm không vê quê, cũng chưa từng được ăn món bản địa nào ngon như trứng gà ta này!"
Hứa Bối Đóa nói chuyện với Hiệu trưởng, đúng lúc Hứa Quang Diệu và cậu cả của anh ta cũng nhìn thấy.
Hứa Quang Diệu lén chỉ tay từ xa hướng vào Hứa Bối Đóa, nói với cậu cả: "Cậu cả, cậu xem, chính là cô gái đó! Chắc chắn cô ta cấu kết với Hiệu trưởng, nịnh bợ thầy ấy"
"Cháu nói cho cậu biết, cô ta là cô gái ở thôn bên cạnh, trước kia cô ta chỉ là quản lý ký túc xá của trường. Cháu đoán, bởi vì Lôi Thanh mất đi công việc, trường học thiếu người, nên mới đưa cho cô ta vào thay câm bát sắt!"
"Cậu cả, cậu thấy thế này có công bằng không?"
Cậu cả trầm tư một lúc, cảm thấy cô gái này thật quen mắt, không biết đã gặp ở đâu.
Hình như... Hình như từng nhìn thấy trong một tấm ảnh?
Người cậu cả giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới, Bộ Giáo dục gân đây đang điều tra nghiêm ngặt về việc Lôi Thanh được phân vào trường như thế nào!
Lúc đấy ông ta chỉ động tay động chân một chút, thì phát hiện trong số giáo viên được phân vào trường, có một cô gái, đến từ nông thôn, ba mẹ đều đã qua đời!
Có thể nói, cô gái này không có ba mẹ, không có nơi nương tựa, sau khi tìm hiểu kỹ càng mới biết trước đây ba mẹ cô làm buôn bán, không có họ hàng với bất kỳ lãnh đạo nào!
Cho nên, lúc đó cậu cả nảy sinh tâm tư... Suy tính chuyện cho Lôi Thanh thay thế cô, thì như thế nào? Một nữ tử nông thôn, một thân đơn chiếc, không nơi nương tựa, còn có thể tạo ra được sóng lớn sao?
Nhìn thấy Hứa Bối Đóa, cậu cả đột nhiên nhớ lại chuyện này.
Có lẽ Hiệu trưởng đã dựa theo danh sách trước đó, thuận nước đẩy thuyền, tuyển lại cô gái này.