Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi uống canh giải rượu, Lục Tư Đình cảm thấy đỡ hơn nhiều, anh dậy nấu cơm.
Bữa sáng chỉ làm cháo và một ít thức ăn, hâm nóng bánh hanamaki và bánh bao.
Sau khi kết hôn, Lục Tư Đình được nghỉ kết hôn, trong thời gian đó anh không phải đến tiểu đoàn.
Hai người ăn xong bữa sáng, Lục Tư Đình nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo một lát, vừa hay có thể làm quen với quân khu. Sau này khi anh không ở nhà, nếu em cảm thấy buồn chán, em cũng có thể ra ngoài đi dạo."
"Vâng."
Bạch Vi đồng ý, sau đó chạy lên tầng thay quần áo.
Đây là quân khu, kể cả gần đó là khu vực dành cho người nhà, song vẫn không thể ăn mặc quá phức tạp.
Là một người vợ của quân nhân, cô không thể ăn mặc quá xa xỉ, có thể đeo đồ trang sức, nhưng trang sức tuyệt đối không được quá đắt tiền, nếu không sẽ bị người khác đàm tiếu, khó tránh khỏi việc hiểu lầm Lục Tư Đình thu lợi bất chính.
Bạch Vi mặc một chiếc áo ngắn tay phối với váy dài cùng màu, cuối cùng cô chỉ thoa một ít mỹ phẩm dưỡng da, không hề trang điểm, đi theo Lục Tư Đình ra ngoài.
Trên đường có khá nhiều người, thấy vợ chồng Lục Tư Đình, họ rối rít chào hỏi.
"Đây là chú Vương, hôm qua đã gặp tại tiệc cưới.”
Sau khi Lục Tư Đình chào hỏi, anh giới thiệu với Bạch Vi: "Chú Vương có hai người con trai, cả hai đều làm trong quân đội, nhưng họ ở hai doanh trại khác nhau.”
"Đó là dì Triệu – người có tuổi ở bộ tham mưu, nhà dì ấy có năm thành viên, tất cả cũng đều ở đây, cách nhà mình không xa.”
"Bên kia là đại đội trưởng Lưu, trung đoàn trưởng Trương, đều là hàng xóm của nhà mình.”
Lục Tư Đình nói không nhanh, nhưng có quá nhiều người, Bạch Vi nghiêm túc ghi nhớ. So với những người đã gặp trong tiệc cưới ngày hôm qua, cô cũng chỉ nhớ được đại khái.
Đại viện của quân khu rất lớn, có chỗ rất yên tĩnh, có chỗ có thể nghe được tiếng mấy người nói chuyện.
Đi tới đi lui, dừng lại vài nơi, ánh nắng cũng dần trở nên gay gắt, Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi vào trong đình nghỉ ngơi.
Gần đến trưa, Lục Tư Đình nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta thử căng tin ở đây.”
Vừa nghe thấy căng tin, mắt Bạch Vi sáng lên.
Ở đây có hai căng tin, chia ra một cái ở phía bắc, một cái ở phía nam.
Lục Tư Đình đưa Bạch Vi đến căng tin phía bắc gần đó.
Lúc này vẫn còn sớm, chưa tới giờ binh sĩ ăn cơm, trong căng tin chỉ có lác đác vài người đang lấy cơm.
Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi, nói cho cô biết quầy nào có canh ngon, quầy nào có nhiều thịt và rau hơn.
Cuối cùng, hai người chọn hai mặn hai chay, hai bát canh, lấy hai bát cơm lớn, một cái bánh bao và hai cái đùi gà.
Sức ăn của Bạch Vi quả thực không hề ít so với những cô gái bình thường, nhưng khi thấy Lục Tư Đình lấy thức ăn, đầy ắp cả một bàn, cô lặng lẽ nuốt nước miếng.
Cô nghĩ phần ăn trong căng tin của quân khu có thể sẽ nhiều, nhưng không ngờ rằng sẽ nhiều như vậy.
Bạch Vi nếm thử, đồ ăn rất ngon.
Một bát cơm đó có thể bằng với hai bát của người bình thường, Bạch Vi đã ăn xong.
Lục Tư Đình hơi ngạc nhiên, bình thường Bạch Vi chưa từng ăn nhiều như vậy, liệu có thể chịu nổi không?
Nhìn thấy ánh mắt của anh, Bạch Vi hiểu ra, vì vậy cô ngượng ngùng giải thích: "Thật ra em có thể ăn nhiều hơn, suất ăn này vừa đủ. Trước đó khi ăn cơm với anh, em sợ anh cảm thấy em ăn nhiều, cho nên mới ăn ít. “