Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cùng với việc mở hết cúc áo, quần áo cũng được cởi ra, để lộ cơ ngực và cơ bụng quyến rũ.
Bạch Vi vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Người đàn ông này đúng là mặc quần áo trông có vẻ gầy gò, nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt.
Cô biết dáng người Lục Tư Đình đẹp, dù sao người anh cũng cao, vai rộng chân dài, hơn nữa quanh năm rèn luyện trong quân ngũ nên chắc chắn đường cong cơ thể khá ổn, nhưng không ngờ dáng người anh lại đẹp như vậy.
Cuộc hôn nhân chớp nhoáng này không thiệt thòi!
Cởi áo xong, tiếp theo là quần.
Bạch Vi nhìn chiếc thắt lưng trên quần anh, tay run nhẹ.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Sắc tức thị không, không tức thị sắc!!
Sắc tức thị không, không tức thị sắc!!!
(*) Giải nghĩa: Đây là câu nói trong kinh Phật
Điều quan trọng nói ba lần.
Bạch Vi, phải mạnh dạn lên, không phải chỉ giúp anh cởi quần thôi sao! Bây giờ hai người kết hôn rồi! Anh có cái gì mà cô không thể nhìn chứ! Cởi hết ra nhìn cũng không sao!
Cuối cùng, Bạch Vi ngượng ngùng cởi quần của Lục Tư Đình ra, nhưng khuôn mặt nhỏ xíu của cô đỏ bừng, không dám nhìn Lục Tư Đình, cô vội vàng thay đồ ngủ cho anh.
Vật lộn một lúc, cả người Bạch Vi đầy mồ hôi, cô đi tắm rồi thay quần áo ngủ, xong xuôi mới chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Tửu lượng của Bạch Vi không tốt, vì vậy lúc mời rượu cô không uống được bao nhiêu, toàn vào hết bụng của Lục Tư Đình.
Mặc dù vậy, khi chuẩn bị nằm xuống giường, Bạch Vi vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Không thể nhìn rõ trong bóng tối, Bạch Vi vô tình đụng phải một cơ thể nóng bỏng, làn da dưới tay chắc mịn. Bạch Vi định rút tay về, lại vô thức chạm vào hai cái.
Mịn quá!
Lục Tư Đình hình như động đậy, Bạch Vi sợ hết hồn, cô vội vàng rút tay về, nằm xuống vị trí của mình.
Kết quả là cô vừa nằm xuống, thân thể nóng bỏng kia lại áp lại gần, trực tiếp ôm lấy Bạch Vi rồi hôn lên trán cô một cái.
Bạch Vi chết lặng, tim đập loạn xạ, ngơ ngác nhìn bóng tối chằm chằm.
Làm sao đây, làm sao đây, bây giờ Lục Tư Đình uống say, liệu có làm gì cô không?
Cô là một cô gái, lại không khỏe bằng anh, đến lúc đó nhất định sẽ không đẩy ra được.
Nhưng họ đã thống nhất trước khi kết hôn, yêu trước rồi mới xem có thể đi tới bước kia hay không.
Bạch Vi hơi bối rối.
Thật ra cô không quá quan tâm đến chuyện đó.
Hơn nữa sau khi trải qua hơn một tháng sống chung, trong lòng Bạch Vi rất thích Lục Tư Đình.
Dù sao đây cũng là đêm tân hôn của họ, có nên dứt khoát thuận theo không?
Bạch Vi có chút mong đợi.
Tiếng tim đập từ từ nhẹ xuống, không khí hơi yên tĩnh.
Cô cảm thấy hơi lạ nên quay đầu nhìn về phía Lục Tư Đình.
Người đàn ông ôm cô, sau khi hôn cô thì ngủ tiếp đi mà không có bất kì động tác gì khác.
Bạch Vi: "..."
Được rồi, ngủ thì ngủ.
Thật ra Bạch Vi cũng rất mệt mỏi, nhắm mắt một lúc đã ngủ mất.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa chiếu vào.
Sau khi mở mắt ra, Bạch Vi nhìn về phía đồng hồ trên tường, mới bảy giờ, vì đang là mùa hè nên lúc này trời đã sáng choang.
Bạch Vi nằm một lúc, sau khi đỡ buồn ngủ, cô thức dậy rửa mặt.
Cô không biết nấu ăn, vì vậy cô chỉ làm một món canh giải rượu đơn giản, bê qua cho Lục Tư Đình.
Lục Tư Đình đã tỉnh, nhưng vì say rượu, đầu rất đau nên chưa thể dậy.